Cô mở lời trước:
"Mình vào trong có được không?"
Minh Thư không nói gì quay người bước vào trong phòng cô vội bước theo sau, vào đến nơi, cô cất lời:
"Minh Thư à, nói cho mình biết đi, mình sai ở đâu, mình chọc giận cậu chỗ nào vậy, mình thật sự không nghĩ ra."
Cô vẫn cầm chặt bát dứa trong tay khiến Minh Thư nuốt nước miếng.
"Cậu không nhớ, không biết hay cố tình phớt lờ không để ý." Minh Thư xéo sắc nói.
"Mình không biết thật mà, nói cho mình biết đi, cậu xem nè, mình đã bổ cho cậu một bát dứa to thế này để sang đây tạ lỗi đây." Cô đáng thương như một chú mèo nhỏ bị chủ hắt hủi nói.
"Mình mặc kệ, bao giờ câu suy nghĩ ra thì đến tìm mình." Minh Thư nói không một chút lưu tình nào.
"Thật không? Cậu muốn như vậy sao?" lời nói vừa dứt, cô lấy một miếng dứa bỏ vào miệng ăn thật ngon khiến Minh Thư nuốt nước miếng ừng ực.
Không thể nhịn cơn thèm lại nữa Minh Thư đành nói:
"Thôi được rồi, mình nói, đừng ăn nữa." nói rồi Minh Thư cướp bát dứa trong tay cô và nói thêm.
"Cậu đó, hai ngày qua cậu ở đâu mình không biết, một cuộc gọi, một cái tin nhắn cậu cũng không nhắn, không gọi cho mình, để cuối cùng mình biết tin cậu qua lời ba mẹ cậu, càng đáng giận hơn là cậu lại ở cùng tên khốn Khúc Dạ Thành hai ngày qua." Vừa nói Minh Thư vừa nhấn mạnh từng chữ thể hiện rõ sự tức giận của bản thân.
Ở một tòa nhà cao nhất của công ty mẹ tập đoàn Khúc thị, anh ngồi bên trong đột nhiên hắt xì liên tục ba lần liền, anh nhăn mặt khó hiểu nhưng cũng không quá để tâm mà tiếp tục làm việc.
Quay trở lại với căn phòng của Minh Thư, thấy Minh Thư giận như vậy cô chỉ đành kể hết mọi chuyện hai ngày qua cho Minh Thư nghe.
Sau khi nghe xong, Minh Thư nói:
"Mình tạm thời bỏ qua, nhưng mình vẫn chưa hết giận đâu, lần sau có chuyện gì phải báo cho mình đầu tiên đó biết chưa."
"Biết rồi, biết rồi, ăn dứa đi cho hạ hỏa." Cô vừa cười vừa nói.
"Mà việc của cậu và anh ta là như thế nào? tại sao lại quay lại? mình không muốn để cậu ở bên cái tên tệ bạc đó đâu."
"Thật ra chuyện cũng rất dài, có dịp mình sẽ kể cho cậu nghe sau, cậu chỉ cần biết là thật ra con người anh ấy cũng rất tốt bụng, rất ấm áp." cô nói.
"Tốt bụng? ấm áp? tốt bụng ấm áp mà đối xử với cậu thế à?" Minh Thư chất vấn.
"Tất cả chỉ là sự nhầm lẫn thôi."
"Nhầm lẫn mà đã như thế thì thật nó như thế nào?" Minh Thư tiếp tục chất vấn.
"Thôi, thôi, có gì mình nói sau, bây giờ mình về phòng xử lí tài liệu tiếp đây, nhớ ăn hết dứa đó, bye bye." Nói rồi cô chuồn nhanh ra khỏi phòng tránh né sự tra hỏi của Minh Thư.
Về phòng của mình cô tập trung vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, quá nhiều tài liệu cho một ngày, cô làm việc đến quên cả thời gian, trời đã tối lúc nào cô cũng không hay biết.
Cô chăm chú đến nỗi người làm lên gọi cô ăn xuống ăn cơm tối mấy lần cô cũng không nghe thấy, mẹ cô thấy vậy đích thân lên phòng cô gọi cô xuống, gõ cửa gọi bên ngoài không thấy cô trả lời, bà đành mở cửa bước vào thì thấy cô vẫn đang xử lí tài liệu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tính, sấp tài liệu trên mặt bàn được chất cao như núi rồi.
Bà đi đến vỗ nhẹ vào vai cô nói:
"Tiểu Lệ, đừng làm nữa, xuống ăn cơm đã con."
Do quá tập trung nên khi bà vỗ vai cô, theo phản xạ tự nhiên, cô giật mình ngước lên nhìn bà đang đứng ngay bên cạnh.
"Mẹ và mọi người cứ ăn trước đi ạ, con xử lí chỗ tài liệu này xong con sẽ xuống ăn cơm sau ạ." cô nói.
"Không được, con phải xuống ăn cơm thì mới có sức mà xử lí tài liệu tiếp chứ." bà nói.
"Mẹ và mọi người cứ ăn trước đi ạ, con xử lí xong tài liệu con ăn sau, giờ mà con chưa làm xong mà xuống ăn cơm thì con sẽ không có thời gian xử lí hết đống này đâu mẹ." cô nói.
Hết cách với cô con gái này, tính cách cô có phần bướng bỉnh và cứng đầu giống ba, thích mọi việc phải theo kế hoạch mình đề ra, nếu công việc mà đi chệch mục tiêu ban đầu thì cô sẽ rất khó chịu, nên bà biết bắt buộc không phải là cách, đành phải thuận theo ý cô mà thôi.
"Thôi được rồi, nhưng làm xong nhớ phải ăn cơm đó biết chưa, mẹ sẽ để phần cơm cho con, bao giờ con làm xong nhớ hâm lại rồi ăn, sáng mai mẹ kiểm tra đó." bà nói.
Cô bật cười trước sự chu đáo của bà nói:
"Vâng ạ, con biết rồi."
Cô tiếp tục làm công việc của mình đến tận đêm, mọi người trong nhà đã chìm sâu vào trong giấc ngủ hết rồi cô vẫn cứ làm miệt mài.
Còn anh khi làm xong công việc ở công ty thì về biệt thự, một sự thiếu vắng như ba năm qua lại hiện ra trước mắt, cơm tối anh ăn cũng chẳng được mấy, ăn xong anh bảo người làm dọn dẹp xong thì về sớm nghỉ ngơi.
Anh vẫn theo thói quen đó đi lên căn phòng trên tầng năm quen thuộc, căn phòng vẫn còn vương vấn mùi hương mà cô để lại, bước vào phòng, ngửi thấy mùi hương thân thuộc, anh quyết định một việc làm táo bạo cả cuộc đời có khi sẽ không bao giờ nghĩ tới.