Đến trung tâm thương mại, hai người nhanh chóng vào một cửa hàng đồ hiệu Chanel trên tầng hai.
"Anh muốn chọn đồ như thế nào, size bao nhiêu?" Minh Thư lên tiếng hỏi Phạm Hoàng.
"Cái này....." Phạm Hoàng không biết trả lời như thế nào, miệng ấp a ấp úng.
Minh Thư thấy vậy nhăn mày nói:
"Anh đi mua đồ của phái nữ mà không biết người ta mặc size nào thì mua làm gì."
"Tôi mua cho sếp, t cũng đâu có biết là người kia mặc size gì đâu, thế nên tôi mới nhờ cô giúp đây này." Phạm Hoàng nói.
"Anh mua cho Khúc Dạ Thành?" Cô vui mừng khi nghe Phạm Hoàng nói là mua cho sếp liền hỏi lại cho chắc.
"Đúng, tôi mua cái này theo yêu cầu của sếp." Phạm Hoàng nói chắc nịch.
"Tôi biết rồi." Minh Thư nói.
"Cô biết cái gì cơ?" Phạm Hoàng khó hiểu hỏi lại.
"Thì tôi biết tôi nên chọn quần áo size gì rồi."
"Hả, sao mà cô biết nhanh thế? tôi còn không biết sếp mua cho ai nữa." Phạm Hoàng thán phục nói.
"Sếp anh còn mua cho ai nữa, bạn tôi tiểu Lệ chứ ai, anh làm việc gì cũng thấy não anh nảy số nhanh mà sao lần này não anh nảy số chậm thế." Cô phàn nàn rồi đi chọn quần áo.
"Đúng ha, sao tôi không nghĩ ra là sếp mua cho thiếu phu nhân cơ chứ." anh vừa nói vừa giơ like cho Minh Thư, đúng là phụ nữ, bái phục.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, đúng thời gian quy định, Phạm Hoàng đã mang đến biệt thự riêng của anh - Khúc Dạ Thành một bộ quần áo công sở theo yêu cầu.
"Sếp, đồ tôi đã mang đến theo yêu cầu." Phạm Hoàng mở lời khi thấy anh đang ngồi trên bàn ăn sáng cùng cô - Cố Giai Lệ, hai người còn nhìn nhau thắm thiết, ăn thôi có cần thả cơm tró như vậy không, một cẩu độc thân như Phạm Hoàng bị tổn thương sâu sắc.
Đúng như Minh Thư đã nói, Khúc Dạ Thành bảo Phạm Hoàng chuẩn bị một bộ đồ công sở nữ cho không ai xa lạ là cho thiếu phu nhân - Cố Giai Lệ.
"Để đó đi, cậu về tập đoàn làm việc tiếp được rồi." Anh lạnh nhạt nói.
Phạm Hoàng chỉ chờ có giây phút này chuồn lẹ, vì ở đây thêm chút nữa chắc anh sẽ bị đút thêm cơm tró quá, vả lại ngoài xe có một người phụ nữ vẫn đang chờ anh.
Minh Thư ngồi trong xe thấy Phạm Hoàng đi một cách nhanh chóng chạy ra xe thì không khỏi tò mò, đợi anh lên xe cô nhanh chóng hỏi:
"Sao mà anh đi như bị ma đuổi thế, chả nhẽ trong đó kinh khủng lắm sao?"
"Cô nói đúng, người cần bộ đồ công sở đó là thiếu phu nhân, tôi vào đó đưa đồ bị bọn họ nhét cho một đống cơm tró đến no luôn rồi." Phạm Hoàng nói một cách đáng thương như một đứa trẻ bị cướp kẹo khiến Minh Thư bật cười.
Nhưng chưa cười được bao lâu, nụ cười trên môi cô vụt tắt.
"Hóa ra hai hôm nay cậu ở cùng tên khốn Khúc Dạ Thành đó sao?" Minh Thư nghiến răng nói khẽ.
Phạm Hoàng đang khởi động xe cũng phải sởn gai ốc vì hành động này của cô. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng lạ, hai vợ chồng nhà kia sao mà làm hòa nhanh thế, tốc độ thật khiến người khác không thích ứng kịp mà.
Cả đường dài đi xe đưa Minh Thư về công ty chi nhánh của Thiên Ý, hai người không nói với nhau câu nào, không gian im lặng đến đáng sợ.
Còn về phía căn biệt thự kia, sau khi ăn sáng xong, Cố Giai Lệ đi thay đồ, phải công nhận một điều là người chọn đồ rất có mắt thẩm mĩ, bộ đồ vest màu trắng vừa y với thân hình của cô, sang trọng, nhưng cũng không kém phần quý phái và quyền lực.
Cô diện lên người mang một khí chất không hề tầm thường, người khác nhìn vào có thể khiến cho họ phục tùng mình, thậm chí còn có chút dè chừng.
Sau khi cả hai chuẩn bị xong xuôi, anh đưa cô đến chi nhánh của Thiên Ý tại thành phố M, còn anh thì quay xe đến công ty mẹ của tập đoàn Khúc thị.
Khi anh bước vào, nhân viên trong công ty cứ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, có người còn không thể tin vào mắt của mình, chủ tịch của họ đây ư? người luôn đặt hai chữ QUY TẮC lên trên đầu đây sao? người mà không bao giờ đến trễ đây á hả?
Lần đầu tiên anh đi làm muộn mà ai cũng nhìn, họ thật không giám tin anh cũng có ngày đi làm muộn, đã thế sự lạnh lùng hôm nay của anh đã giảm đi vài phần so với ngày thường, khuôn mặt tươi tắn hơn chút, không u ám, mặt lạnh giống tảng băng nghìn năm như mọi khi.
Đặc biệt, mái tóc không vuốt keo của anh hôm nay rũ xuống phần trán đẹp tuyệt mĩ kia khiến nhan sắc cũng có phần khác biệt so với khi anh không vuốt keo, sự nghiêm nghị trên mặt anh cũng giảm đi khá nhiều.
Một số cô nhân viên nữ độ tuổi đôi mươi, tâm hồn thiếu nữ thầm nuốt nước bọt, khiềm chế sự khao khát, nhưng trong lòng thù gào thét không thôi.
Tuy nhiên thì họ cũng không giám mơ tưởng, cái thứ nhất anh là người đã có vợ so với vợ anh thì họ chẳng là gì, cái thứ hai họ vẫn rất sợ anh, sợ chính sự hà khắc và lạnh lùng đó, cái thứ ba trai đẹp chỉ để ngắm, anh là một cái gì đó chỉ để ngắm nhìn, chứ không thể chạm tới, thôi thì cứ coi anh như vitamin a bổ trợ cho mắt vậy.
Anh của ngày hôm nay thật khiến người khác ngỡ ngàng đến ngơ ngác, ngay cả Phạm Hoàng cũng bị hành động này của anh làm cho không thích ứng kịp, phải mất vài phút mới có thể trở lại trạng thái bình thường.