Thấy cô ngã trượt xuống khỏi ghế sô pha, anh vội vàng đi đến bên cô bế cô lên ôm vào lòng mình ngồi xuống ghế sô pha.
Trong lòng anh xót xa, anh ôm chặt cô trong lòng mình, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, một mùi hương anh ngày đêm nhung nhớ.
"Tôi thật sự xin lỗi em, em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa hay không?" anh nói thì thầm vào tai cô, cằm anh dựa vào hõm cổ cô, một tay ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Đừng sợ bây giờ có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ em."
Cô nghe thấy lời anh nói, trong lòng chợt có chút ấm áp, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ngồi trên đùi anh, đang được anh ôm và dỗ dành.
Cô bắt đầu vùng vẫy muốn thoát ra nhưng anh lại ôm rất chặt, cho dù cô có đánh anh mạnh cỡ nào anh cũng không buông.
"Anh bỏ tôi ra." cô nói.
"Em cho tôi thêm cơ hội nữa thì tôi sẽ bỏ em ra." anh nói lại.
Cô tủi thân, bất lực đành khóc, nước mắt cô rơi, lòng anh đau nhói.
"Em đừng khóc, đừng khóc, có gì em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ sửa." anh luống cuống mà dỗ dành cô.
"Anh biết không, anh đang tró buộc tôi, thả tôi ra đi, buông tha cho tôi đi, nếu anh yêu tôi thì hãy thả tôi đi." cô yếu ớt nói.
"Không được, coi như tôi cầu xin em hãy ở lại bên cạnh tôi có được không? tôi thật sự rất yêu em, tôi không thể sống thiếu em, ba năm qua tôi đã sống như một cái xác không hồn rồi."
"Vậy lúc tôi cần anh nhất anh ở đâu?" cô hét lên.
"Năm đó lúc tôi bị tra tấn thương tích đầy mình, bị bọn bắt cóc vứt bỏ không rõ sống chết, lúc đó anh ở đâu?"
"Tôi bị anh hành hạ nhưng vẫn cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân đau thương này lại, nhưng còn anh anh đã làm gì, anh nhẫn tâm làm tôi mất đi một đứa con, nỗi đau của một người mẹ khi vừa biết mình sắp làm mẹ nhưng lại mất đi cơ hội đó anh có hiểu hay không?"
"Lúc tôi sinh tiểu Vĩnh, đau đớn, tôi cũng muốn có chồng mình bên cạnh như bao người phụ nữ khác, nhưng tôi nhìn lại bản thân tôi thì lại thấy thật nực cười, tôi vượt qua nỗi đau đó một mình, thậm chí còn bị băng huyết nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó anh có ở đó không? anh có biết không?"
"Xin anh buông tha cho tôi." cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Nghe cô nói lòng anh đau nhói, trái tim anh như bị một ai đó bóp chặt lại đau đớn, khó thở vô cùng.
Anh ôm chặt cô vào lòng mình, trao cho cô một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt, còn cô khi bị anh hôn bất ngờ như vậy thì liên tục vùng vẫy, đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh, nước mắt tuôn như mưa, hoảng loạn đến tột độ.
Cô sợ anh làm càn, cô sợ hành động đó của anh, cô bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn nhưng không có hiệu quả, cô cắn mạnh vào môi anh một cái, mùi vị máu tanh xộc thẳng vào khoang miệng hai người.
Anh mặc kệ đau đớn, vẫn tiếp tục hôn cô một lúc sau mới buông cô ra.
*Bốp* cô tát anh một cái thật mạnh, khiến má anh in hằn dấu vết của bàn tay cô ngay lập tức
"Tha cho tôi." cô nói yếu ớt đến đáng thương trong vòng tay anh.
"Được, tôi thành toàn cho em."
Nói xong anh buông cô ra, cầm bút kí vào tờ đơn li hôn mà cô đã để trên mặt bàn.
"Từ nay về sau, tôi và anh không còn là vợ chồng của nhau nữa mà chỉ còn là đối tác của nhau thôi, mong anh giữ khoảng cách." cô nói rồi cầm tờ đơn li hôn lên tiến về phía cửa.
Đang định mở cửa bước ra thì anh gọi lại:
"Làm đối tác thì cũng nên có số điện thoại của nhau chứ."
Cô quay lại nhanh chóng lấy số của anh và cho anh số của cô rồi nhanh chóng rời đi. Lấy số điện thoại cũng chỉ là một cái cớ để anh được ngắm nhìn cô thêm chút nữa mà thôi.
Anh đưa đôi mắt buồn sâu thẳm nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, anh rất thương cô nhưng lần này, anh thua rồi, anh thua thật rồi.
Anh không thể nào giữ cô ở bên cạnh mình nữa, điều anh chỉ có thể làm cho cô là lặng lẽ âm thầm bảo vệ cho cô mà thôi.
Bước ra khỏi căn phòng của anh, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình lau sạch nước mắt trên mặt, lấy lại trạng thái bình thường vốn có, điềm tĩnh và không để lộ cảm xúc.
Cô rút điện thoại ra gọi cho Minh Thư.
Tút...Tút...Tút... chuông điện thoại bắt đầu reo.
Minh Thư bên này thì đang ngồi vừa ăn vừa tranh cãi với Phạm Hoàng, Minh Thư nói Khúc Dạ Thành là một tên tồi, làm tổn thương tiểu Lệ của cô.
Còn Phạm Hoàng thì bênh sếp chằm chằm, Phạm Hoàng nói anh làm cho sếp và đi theo sếp đã rất lâu, sếp thế nào anh hiểu rõ nhất, sếp anh rất yêu thiếu phu nhân không hề tồi như Minh Thư đã nói.
Cuộc cãi vã đang lên đến cao trào thì Minh Thư nhận được điện thoại của Cố Giai Lệ, thấy vậy Minh Thư nhấc lên nghe ngay.
"Alo, tiểu Lệ."
[Mình bàn việc xong rồi, chúng ta mau về thôi.]
"Được, cậu đợi mình ở xe, mình quay về ngay."
[Được.] Nói xong cô - Cố Giai Lệ cúp máy và đi xuống xe chờ Minh Thư.
"Thôi không cãi nhau với anh nữa, hai tập đoàn bàn việc xong rồi, chúng ta về thôi." Minh Thư nói.
"Được." Phạm Hoàng trả lời lại.
Phạm Hoàng nhanh chóng ra tính tiền rồi hai người trở về.