Trước khi đi, cô đến cửa hàng bán các thiết bị thông minh, mua một cái điện thoại đời mới nhất, mua thêm một cái sim mới, sao chép tất cả dữ liệu từ điện thoại cũ sang điện thoại mới rồi tháo tung chiếc điện thoại cũ ra tránh việc anh định vị vị trí của cô vì anh không việc gì là không thể làm nên đề phòng thừa còn hơn bị bắt.
Mua điện thoại xong, cô ghé vào một showroom mua luôn một chiếc siêu xe màu đen sang trọng, làm tất cả thủ tục để người ta vận chuyển chiếc xe này đến cô nhi viện Hoa Nhí, đợi bao giờ cô đến đó thì sử dụng. Cô cũng không quên mua quà cho những đứa trẻ ở đó.
Làm tất cả mọi việc xong xuôi, cô bắt một chiếc taxi lên đường.
"Cô muốn đi đâu?" bác tài hỏi cô.
"Cho tôi đến cô nhi viện Hoa Nhí ở thành phố H." cô đáp lại.
"Được, cô thắt dây an toàn vào, chúng ta lên đường."
"Đi từ thành phố M đến thành phố H phải mất 2 ngày, cô chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?" bác tài vừa khởi động xe vừa hỏi cô.
"Tôi chuẩn bị hết mọi thứ rồi, nếu có thể bác đi nhanh nhất giúp tôi, tôi đang có việc gấp." cô đáp lại.
"Được." bác tài đáp lại lời cô.
Trong suốt cuộc hành trình đi từ thành phố M đến thành phố H cô và bác tài không nói với nhau câu nào. Bác tài cũng hiểu ý cô, đi nhanh nhất có thể, chỉ trong vòng 1 ngày cô đã đến được cô nhi viện Hoa Nhí.
Cô bước xuống xe, lấy đồ, trả tiền cho bác tài xế rồi bước vào cô nhi viện.
Khi cô vừa bước vào, đứa trẻ nào cũng nhìn chằm chằm cô như nhìn một vật thể lạ. Cô chỉ có thể cười với chúng rồi một mạch đi đến gõ cửa phòng viện trưởng(mẹ Lam)
"Vào đi." khi nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ Lam liền nói.
Nghe thấy tiếng của mẹ Lam cô bước vào. Mẹ Lam vẫn đang làm việc chăm chú nên không ngẩng mặt lên nhìn cô theo thói quen hỏi:
"Có việc gì sao?"
"Mẹ!" cô thốt lên.
Mẹ Lam nghe được một giọng nói quen thuộc thì vô cùng bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Tiểu Lệ, là con thật sao?" bà xúc động vừa đứng lên bước về chỗ cô vừa nói giọng run run xúc động.
"Là con, tiểu Lệ của mẹ đây." cô cũng chạy lại ôm bà nói.
"Tiểu Lệ con khác quá, con gầy đi rồi." bà xót xa nói với cô.
"Con có sống tốt không sao nhìn con cực khổ quá vậy?" bà lại hỏi cô.
"Con sống vẫn tốt, rất tốt, con xin lỗi mẹ, con đi 4 năm rồi giờ mới về thăm mẹ. Mẹ già đi rồi, tóc mẹ bạc rồi." nước mắt cô rưng rưng nói.
"Con người mà ai chẳng có tuổi già." bà bật cười trước sự lo lắng của cô.
Vì đã lâu gặp lại nhau, hai mẹ con ngồi nói chuyện cả buổi sáng rất vui vẻ.
Còn về phía anh, sau khi ngủ dậy đã là 7h sáng, anh vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà nhìn trước ngó sau không thấy bóng dáng cô đâu, xuống đến nơi liền hỏi người làm:
"Vợ tôi, cô ấy đâu rồi?"
"Thưa cậu chủ, chúng tôi chưa thấy thiếu phu nhân xuống ạ." một người làm trả lời anh.
"Vây sao?" anh hơi hiếu kì hỏi lại, vì mọi ngày cô đều dậy sớm, có khi sớm hơn cả anh mà hôm nay sao còn chưa xuống.
"Đúng ạ." người làm lúc nãy trả lời lại anh.
"Vậy thì đi lên gọi cô ấy xuống đây, bảo tôi có việc muốn nói với cô ấy." anh ra lệnh.
"Vâng" trả lời anh xong, cô người làm đi thẳng lên căn phòng lầu 5 mà cô hay ở gõ cửa gọi.
"Thiếu phu nhân, cậu chủ có chuyện muốn nói với người, mời thiếu phu nhân xuống nhà ạ." cô người làm cất tiếng gọi.
Cô người làm đứng ngoài cửa một lúc không thấy ai phản hồi nghĩ cô vẫn đang ngủ nên gọi lại lần nữa.
Một lúc sau vẫn không thấy ai trả lời, cô người làm đập cửa gọi lớn. Vẫn im lặng không ai trả lời, cô người làm đánh liều mở cửa nhưng khiến cô ta hoảng hốt là cửa không khóa như mọi lần, cửa mở đúng như cô nghĩ, không có ai trong này cả, cô người làm bắt đầu lo lắng đi tìm cô khắp nơi nhưng không thấy dù chỉ một vết tích gì.
Sau nửa tiếng chờ đợi, anh bắt đầu khó chịu thì thấy cô người làm hốt hoảng chạy xuống, thở không ra hơi nói:
"Cậu...cậu...cậu chủ, thiếu....thiếu.."
"Thở xong rồi nói." anh ngắt lời cô người làm
Nghe thấy vậy, cô người làm nhanh chóng lấy lại hơi thở, lo lắng nói:
"Cậu chủ, không thấy thiếu phu nhân đâu nữa ạ.".
||||| Truyện đề cử: |||||
Nghe xong lời này anh như xét đánh ngang tai, lớn tiếng nói với tất cả người làm:
" Tất cả bỏ hết việc của mình xuống tản ra tìm thiếu phu nhân cho tôi."
Tất cả người làm nghe vậy vội vàng tản ra khắp cả biệt thự tìm, lục tung cả cái biệt thự rộng lớn vẫn không thấy một dấu vết gì, cô như bốc hơi vậy, biến mất hoàn toàn.
1 tiếng sau tất cả người hầu tập hợp lại, ai nấy từng người từng người một đều nói một câu y chang nhau như thể là đã bàn nhau từ trước là:" Thưa cậu chủ, tôi không thấy thiếu phu nhân."
Anh bần thần, giờ mới nhớ ra trong biệt thự có lắp camera thì vội lên thư phòng lấy laptop mở cam ra xem càng rơi vào tuyệt vọng hơn.
"Cô ấy đi rồi, cô...cô...ấy bỏ đi rồi...đi thật rồi..." anh lẩm bẩm, miệng lẩm bẩm lòng đau nhói, một nỗi đau mang tên cô - Cố Giai Lệ, một nỗi đau từ trước đến giờ anh chưa từng trải qua.
Bây giờ, ngay lúc này anh mới phát hiện, anh yêu cô mất rồi, không biết là yêu cô từ lúc nào, từ bao giờ, tình yêu này còn lớn hơn nhiều tình yêu anh dành cho Xuân Hòa.
Cũng có thể với Xuân Hòa chỉ đơn giản là báo đáp vì năm ấy lúc anh 12 tuổi anh từng bị truy sát và đã được Xuân Hòa cứu sống thoát khỏi vòng tay bọn bắt cóc.
Nhưng đối với cô, anh chắc chắn là tình yêu vì khi mỗi lần thấy cô khóc, cô bị thương lòng anh đau nhói, lần này cô bỏ đi trái tim anh như mất đi, trong lòng anh thấy trống rỗng, đau đớn vô cùng.
Có lẽ anh đã yêu cô từ lần đầu tiên nhìn thấy cô chăng, hay anh đã yêu cô từ cái lúc nhìn thấy cô mặc bộ váy cưới xinh đẹp lộng lẫy nắm tay ba cô bước đến chỗ anh chăng. Có lẽ là vậy.
Bỗng đột nhiên anh nhìn thấy một tờ giấy bị rơi dưới gầm bàn bên cạnh bàn làm việc, anh đi đến nhặt lên xem thì nội dung bên trong càng làm anh bàng hoàng hơn, nói không ra lời nữa, tâm như chết lặng, nỗi đau đớn, dằn vặt, xót thương lên đến đỉnh điểm, như chết đi sống lại, đau đớn vô cùng.