Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 104: Mất kiểm soát




Một loạt sự việc xảy ra trước mắt quá nhanh chóng khiến cho Cố Giai Lệ nhất thời không thích ứng được, mà giờ cô cũng đang mang thai ở tháng thứ năm nên tâm lí cũng không vững vàng như người bình thường.

Cô sống hai mươi bảy năm trên cuộc đời này cũng chưa từng nhìn thấy người bị bắn chết bao giờ lại thêm thông tin người mẹ nuôi cô từ bé đến lớn, dạy cô đủ thứ trên đời, yêu thương cô vô bờ, bà hiền hậu, dịu dàng đến thế lại là người nắm đầu một băng đảng lớn trong thế giới ngầm.

Cô sốc thông tin mà ngất đi, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo cách Khúc Dạ Thành một khoảng cũng không xa lắm, thấy cô ngã xuống, anh hốt hoảng chạy tới bế cô dậy chạy nhanh vào trong xe, Phạm Hoàng thấy vậy chạy nhanh theo.

"Chạy nhanh tới bệnh viện." anh gấp gáp nói.

"Rõ." Phạm Hoàng trả lời anh rồi nhanh chóng lái xe đi.

Còn mẹ Lam khi thấy cô ngã xuống, bà cũng rất lo lắng, nhưng bà phải ở lại đây giải quyết mọi chuyện.

Ở trên xe, anh lo sợ ôm chặt lấy thân thể của cô, trái tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, chưa bao giờ anh lo sợ đến như thế này, đôi bàn tay anh khẽ run lên, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào người con gái đang nằm im trong vòng tay ấm áp của mình.

Đầu óc anh trống rỗng, gương mặt tràn đầy nỗi lo sợ, anh cảm thấy con đường hôm nay đi thật dài, ngột ngạt, bí bách, anh to tiếng với Phạm Hoàng khiến Phạm Hoàng rét run:

"Lái xe nhanh lên, chọn con đường nhanh nhất cho tôi."

"Rõ thưa sếp."

Con đường từ cảng G đến bệnh viện gần đây nhất cũng là ba mươi cây số, đi nhanh nhất cũng mất ba mươi phút, Phạm Hoàng chọn ra một con đường ngắn nhất để tới bệnh viện và đồng thời liên hệ với phía bệnh viện.

Mươi lăm phút sau, chiếc xe sang trọng dừng trước cổng một bệnh viện lớn, rất nhanh bác sĩ, y tá đón bệnh nhân vào trong, cô nằm trên giường bệnh được bác sĩ kiểm tra kĩ càng, anh ngồi ngoài chờ sốt ruột sốt gan, hai bàn tay anh đan vào nhau lo lắng tột độ, mái tóc gọn gàng của anh cũng rũ xuống trán, sắc mặt anh không tốt, Phạm Hoàng ở bên cạnh là nhìn thấy rõ nhất tình trạng hiện tại của anh.

Rất nhanh chóng, bác sĩ bước ra, anh ngồi bật dậy đi nhanh tới chỗ bác sĩ, mọi áp lực, nóng giận, lo lắng anh phát hết ra ngoài.

"Cô ấy sao rồi." anh hét lên hai tay nắm chặt lấy cổ áo của người bác sĩ, gân trên tay và trên trán của anh nổi lên rõ rệt, khiến người bác sĩ trung tuổi kia sợ khiếp vía.

Phạm Hoàng vội chạy vào can ngăn, không vào can nhanh chắc anh đánh chết bác sĩ mất. Phạm Hoàng cũng bị bộ dạng này của anh làm cho khiếp sợ, Phạm Hoàng đi theo anh lâu như vậy, chưa bao giờ Phạm Hoàng thấy anh mất kiểm soát tới mức này.

Sau khi được Phạm Hoàng can ngăn, bác sĩ vội nói:

"Bệnh nhân hiện tại không sao, cả mẹ và con đều rất khỏe mạnh, chỉ là sự việc tới quá bất ngờ, khiến cho bệnh nhân không thích ứng kịp dẫn tới bị sốc mà ngất đi thôi. Người nhà hiện có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng không được làm ồn cho bệnh nhân nghỉ ngơi."

Nói xong vị bác sĩ trung tuổi kia vội chạy đi nhanh vì nếu còn ở đây thêm phút giây nào nữa thì sẽ bị anh dọa cho sợ chết.

Nghe bác sĩ nói xong, anh thở phào nhẹ nhõm, anh đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo cho cô, anh bước nhanh vào phòng bệnh hồi sức nơi cô đang nghỉ ngơi.

Ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh giường bệnh, anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo thon dài của cô mà áp lên má của mình, cứ thế mà ngồi nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự xót xa, có chút đỏ, có lẽ anh đã rưng rưng nước mắt sắp khóc tới nơi, nhưng không để cho nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt của chính mình.

Anh rất lo, rất sợ, ngay khoảnh khắc cô ngã xuống, anh sợ lắm, nỗi sợ chưa bao giờ anh có nay anh đã trải qua, một nỗi sợ không thể tả. Nỗi sợ đó kiểm soát cơ thể anh, lí trí của anh, nó đã biến anh trở thành một con người khác, khác đến nỗi người ta nhìn vào không bao giờ nghĩ anh có thể thành ra cái bộ dạng như vậy.

Cô cứ nằm mãi như vậy, hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, anh ngồi cạnh cô hai tiếng đồng hồ, thấy cô tỉnh lại, anh vui lắm, vui như một đứa trẻ được quà.

Anh nhanh chóng gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói, cô không sao, rất khỏe mạnh, nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra để lại không gian riêng cho hai người.

Sau khi bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, anh vui mừng ôm chầm lấy cô đang ngồi trên giường. Cô bất ngờ vì hành động này của anh, rồi cũng vòng tay qua ôm lấy tấm lưng rộng lớn kia.

"Em không sao." cô nói.

"Em có biết lúc đó tôi sợ đến mức nào không? Từ nay về sau, tôi không cho phép em như vậy bất kì một lần nào nữa." anh hơi giận nói.

Cô bật cười trước lời nói của anh, ngay lập tức trả lời anh luôn:

"Được, em sẽ không như vậy nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.