Xin Đừng Trèo Cao

Chương 74: Chương 74




 

Hai người đàn ông dần tỉnh táo.

"Tôi cho rằng sau khi để cô ấy ra đi, có thể theo đuổi cô ấy lại một lần nữa kéo cô ấy lại về bên tôi.

Tôi cho cô ấy tự do, thời gian lâu một chút cũng không sao, dù sao trước đó tôi cũng đã gây ra rất nhiều chuyện tổn thương cô ấy, cô ấy lâu một chút mới tha thứ cho tôi cũng là chuyện hiển nhiên." Tống Tuấn Hành đột nhiên lên tiếng, "Thanh Nhân nói đúng, vào giây phút cô ấy quyết định rời khỏi tôi, tôi mới nhận ra bản thân mình yêu cô ấy đến nhường nào."

Thẩm Tư Ngạn không muốn nghe những lời sám hối này của chồng trước của Thư Thanh .

 

Anh sẽ đau lòng cho Thư Thanh Nhân, sẽ tức giận thay cô, nhưng cũng cảm thấy may mắn, may mắn anh có thể có được cơ hội chữa lành những vết thương cô đã chịu đựng.

"Làm thế nào mà anh biết thói quen này của bố cô ấy."

"Cô ấy kể với tôi."

Tống Tuấn Hành cụp mắt xuống, cười khổ, "Cô ấy chưa từng kể với tôi."

Đây không tính là bí mật gì, nhưng Thư Thanh Nhân chưa từng nhắc đến với anh ta.

Thẩm Tư Ngạn bình tĩnh nói, "Vì sao cô ấy phải kể cho anh biết? Anh có năng lực thay thế bố cô ấy tặng quà cho cô ấy, nhưng chuyện này thì có ý nghĩa gì đây?"

"Vậy sao anh lại có mặt ở buổi đấu giá?"

 

"Tôi chỉ muốn làm cô ấy vui vẻ."

Anh chỉ là muốn bù đắp vào chỗ trống cho sự ra đi của bố cô, muốn nói cho cô biết, dù bố của cô đã không còn, nhưng anh có thể thay bố cô chuẩn bị những món quà bằng cả tấm lòng của mình cho cô.

Thay vì sử dụng cơ hội này để đạt được bất kỳ lợi thế nào cho mình.

Anh và Tống Tuấn Hành để xem cùng một món đồ đấu giá, nhưng mục đích của bọn họ rất khác nhau.

Thẩm Tư Ngạn không nói thẳng ra nhưng Tống Tuấn Hành đã hiểu.

Anh mua tặng cô là vì muốn có được sự tha thứ của cô, Thẩm Tư Ngạn tặng cho cô, chỉ đơn giản là muốn làm cho cô vui vẻ.

"Về khoản đánh nhau, anh thật sự giỏi hơn tôi đấy," Tống Tuấn Hành nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, "Chúc mừng anh, tôi thất bại thật thảm hại."

"Rút lại câu nói này của anh đi," Thẩm Tư Ngạn nói, "Trước đó đấu thầu đất, là vì Bất Động Sản Bách Lâm cũng cần mảnh đất đó.

Còn về Thư Thanh Nhân, là vì tôi thích cô ấy, không liên quan gì đến anh."

Nếu đổi lại là người khác cùng anh tranh giành mảnh đất đó, anh ta vẫn giữ thái độ này, chồng của Thư Thanh Nhân là ai cũng không liên quan gì đến anh, thứ anh muốn chỉ là Thư Thanh Nhân mà thôi.

Tống Tuấn Hành cười cười.

Một lúc lâu sau, anh ta nói: "Đối với cô ấy tốt một chút."

Thẩm Tư Ngạn không khách khí đáp lại: "Cần anh phải nhắc?"

Ở một góc đường tối, ánh trăng yếu ớt chiếu lên dáng vẻ chật vật nhếch nhác của bọn họ.

Bóng mây xám nhạt trên bầu trời, không bằng khói thuốc từ hai điếu thuốc đang cháy của bọn họ.

Tống Tuấn Hành nói: "Cô ấy không thích ngửi mùi khói thuốc, anh nên cai thuốc đi là vừa."

Thẩm Tư Ngạn ngậm điếu thuốc, có chút buồn cười, "Anh chồng trước à, có phải anh muốn đánh với tôi thêm một trận nữa không?"

Tống Tuấn Hành lắc đầu, cười nhạt, "Đánh thêm một trận thì làm được cái gì, cô ấy cũng sẽ không trở về bên cạnh tôi."

Anh ta dập tắt khói thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

Không bao lâu sau, có một chiếc xe đỗ trước hẻm chờ anh ta.

Tống Tuấn Hành đặt chuyến bay sớm nhất bay về Đồng Châu, anh ta không dừng lại chờ thêm một giây phút nào nữa.

Khi xe chạy qua những con phố nhộn nhịp của Hồng Kông, anh ta nhìn thấy rất nhiều nhãn hiệu hoặc áp phích khổng lồ trên đường đi, trong đó có một bảng quảng cáo viết vài ngày nữa có một buổi biểu diễn của những người chơi cello đẳng cấp thế giới sẽ được tổ chức tại trung tâm văn hóa Hồng Kông.

Tống Tuấn Hành đã không còn hứng thú với dụng cụ âm nhạc anh ta từng thích nhất.

Anh ta đã bỏ thói quen đi nghe hòa nhạc, để chứng minh cho cô thấy anh ta thật sự rất hối hận, anh ta thật lòng yêu cô, những chuyện trước đó đã qua rồi.

Nhưng tất cả đã trở nên vô ích.

Tống Tuấn Hành từ bỏ những thói quen trước đây, cũng không thể đổi được hiện tại và tương lai cùng cô.

Anh ta đã mất đi những thứ trước đây, cũng hoàn toàn đánh mất cô.

Tống Tuấn hành hạ cửa kính xuống, để cho gió lạnh buổi tối thổi đi những giọt nước vương trên khóe mắt anh ta.

***

Thư Thanh Nhân ở Đồng Châu xa xôi không biết những chuyện vừa xảy ra ở Hồng Kông.

Cô chỉ biết buổi đấu giá kết thúc, những chủ đề liên quan đến buổi đấu giá đã lọt vào điểm tin nóng với mức độ chú ý cao.

Hầu hết mọi người ở Trung Quốc không biết về buổi đấu giá này, nhưng cô lại nghe thông tin rằng một số người đã chi 500 triệu đô la Hồng Kông có được viên kim cương hồng kia.

Sau khi Thư Thanh Nhân đọc được tin này, phản ứng đầu tiên của cô là than vãn xem tên coi tiền như rác nào đổ nhiều tiền như vậy chỉ để mua một viên kim cương.

Trong bài báo cũng không viết là ai đã thắng viên kim cương đó, người mua lựa chọn nặc danh không đề tên, nhưng nếu chịu khó đi nghe ngóng, chuyện lớn như vậy, Thư Thanh Nhân nhất định cũng có thể biết được, nhưng cô không có hứng thú.

Cô còn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán với công việc, rõ ràng là hợp tác làm dự án, đến bây giờ dự án này đã đang tiến hành, thì Thẩm Tư Ngạn lại về Hồng Kông.

Chú Tấn đã lên lịch trình quay về Mỹ rồi.

Thư Thanh Nhân có lòng muốn giữ chú Tấn lại thêm một thời gian, thậm chí còn nghĩ ra cái cớ sắp đến sinh nhật của cô rồi, nhưng Tấn Thiệu Ninh nói ông ấy ở Mỹ cũng có thể gửi lời chúc mừng đến cô, còn quà có thể vận chuyển, bảo đảm cô sẽ nhận được vào ngay ngày sinh nhật của mình.

Nhưng điều cô để ý không phải là quà sinh nhật hay lời chúc.

Thư Thanh Nhân đành phải đi tìm Từ Lâm nữ sĩ.

Dạo gần đây Từ Lâm chạy qua chạy lại giữa Cục Ba và Hằng Tuấn, bận đến mức hận không thể phân thân, lúc Thư Thanh Nhân đi đến nhà Từ Lầm tìm bà, rõ ràng không phải thời gian làm việc, nhưng bà vẫn đang ở trong thư phòng xử lý công việc.

Từ Lâm sống một mình trong một căn hộ thông tầng rộng hơn 150 mét vuông, căn nhà rộng lớn như vậy, có rất nhiều đồ đạc, bà không dùng đến, thậm chí có thể không đụng tới.

"Con qua đây có chuyện gì?"

Thư Thanh Nhân vốn muốn nói với mẹ chuyện của chú Tấn, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh đặt trước bàn làm việc của Từ Lâm, cổ họng cô bỗng nhiên nghẹn lại.

Tấm hình đó là hình của cả nhà bọn họ, Thư Thanh Nhân nhớ trước khi cô ra nước ngoài học đại học, cả nhà cuối cùng cũng có một tấm ảnh chụp chung.

Thư Bác Dương và Từ Lâm ngồi trên ghế, Thư Thanh Nhan đứng sau lưng bọn họ, mỗi tay đặt lên vai một người, ba người đều cười rất vui vẻ.

Lúc đó Từ Lâm vốn chỉ chịu khẽ cười mỉm, là Thư Bác Dương trêu chọc bà, ông thở dài nói với Thư Thanh Nhân, mẹ của con ghét bỏ hai bố con chúng ta rồi, ngay cả chụp ảnh chung cũng không chịu cười.

Khi ấy Từ Lâm nữ sĩ còn chút không phục, bà nói Thanh Nhân chỉ là đi ra nước ngoài du học thôi, có cần phải chụp hình long trọng thế này không.

Thư Bác Dương cười, em cứ coi như chụp một tấm hình cuối cùng đi, vui vẻ lên chút.

Một câu nói của ông lại thành lời dấm, vậy mà tấm hình này đúng là tấm hình cuối cùng của nhà bọn họ.

Thư Thanh Nhân không nói gì, Từ Lâm cũng không tiếp tục truy hỏi, cầm ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

Ly trà cũng đã thấy đáy, Từ Lâm đứng lên, thuận miệng hỏi cô: "Uống trà không? Mẹ pha cho con một ly?"

Thư Thanh Nhân nói: "Để con pha cho."

Từ Lâm liếc cô: "Con biết trà để ở đâu không?"

Thư Thanh Nhân đúng là không biết, cô rất ít khi đến đây, cũng không biết Từ Lâm nữ sĩ thường để gói trà ở đâu.

Từ Lâm đi ra ngoài thư phòng, cô cũng không ngồi ở trong đợi mà theo mẹ mình đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy Từ Lâm ngồi xổm xuống, tìm trà trong ngăn tủ, hình như bà không tìm thấy, bắt đầu lầm bầm thắc mắc, "Kỳ lạ nhỉ, để ở đâu rồi?"

Thư Thanh Nhân lại gần bà, ngồi xuống bên cạnh bà, dường như chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy được bình trà.

Mắt của cô bỗng ướt.

Khi nào sẽ phát hiện mẹ của bạn đã già? Chắn hẳn là lúc này.

Trong lúc vô tình cô mới phát hiện, người phụ nữ cứng cỏi, sắt bén, tài giỏi trong trí nhớ của cô bây giờ ngay cả bình trà ngay trước mặt cũng đã nhìn không thấy.

Từ Lâm được Thư Thanh Nhân nhắc nhở, cuối cùng cũng tìm được bình đựng trà.

Bà có chút xấu hổ, từ giễu nói: "Không biết vừa bỏ mắt đi đâu rồi."

Từ Lâm chống đầu gối đứng lên, đang định hỏi Thư Thanh Nhân có muốn uống trà này không, lại bị con gái ôm chặt lấy.

Phút chốc bà không kịp phản ứng, "Sao thế?"

Thư Thanh Nhân cắn môi, nước mắt tràn bờ mi, giọng co run run, "Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi mẹ."

Cô sợ ở một mình trong căn phòng lớn, nhưng mẹ cô lại trông giữ một căn nhà lớn như vậy, bà cứ như vậy mà ở một mình rất nhiều năm rồi.

Cái lưng thẳng dùng sức thay cô chống đỡ căn nhà đã mất đi người bố này, thay cô cẩn thận bảo vệ Thư thị, đến khi cô có thể tự mình gánh vác được Thư thị thì người phụ nữ này đã già rồi.

Thư Thanh Nhân không biết cô phải nói bao nhiêu lời xin lỗi với mẹ cô mới có thể bù đắp những gì cô đã làm với mẹ bao nhiêu năm nay.

Phản nghịch, cãi vã, không nghe lời, và cả sự oán trách.

Từ Lâm vỗ lưng của cô, dịu dàng nói: "Mẹ cũng thiếu con một lời xin lỗi."

Giữa máu mủ tình thâm luôn có một sự ngầm hiểu nhau như vậy, không cần nói gì nhiều, cũng có thể nhanh chóng hiểu được tâm tư của đối phương.

Giống như lúc bé cô và mẹ cãi nhau, lúc đầu hai mẹ con còn chiến tranh lạnh, nhưng không bao lâu đến giờ ăn cơm, Từ Lâm nữ sĩ gõ cửa phòng của cô, dùng giọng điệu khá hung dữ gọi cô ra ăn cơm.

Mà cô cũng thể cãi lại cái bụng đói đang kháng nghị, cuối cùng quyết định tạm thời quên chuyện đang cãi nhau với mẹ, cách một cánh cửa đáp lại nói con biết rồi.

Rõ ràng chỉ cần vào câu nói chuyện đơn giản như vậy là có thể hòa thuận như ban đầu, nhưng hai mẹ con bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều năm.

Từ Lâm lau nước mắt trên mặt cho cô, khẽ hỏi cô: "Hôm nay con đến vì chuyện của chú Tấn của con?"

 Thư Thanh Nhân gật đầu.

"Thanh nhân, mẹ không thể quên được bố của con." Từ Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, "Đối với chú Tấn mà nói như vậy là không công bằng.

Mẹ đã nợ chú ấy rất nhiều rất nhiều rồi, sao mẹ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với chú ấy được đây."

Trong lòng vẫn còn đang vấn vương một người, vì muốn thoát khỏi sự bi thương và cô độc mà đi chấp nhận một người khác, đối với người đó mà nói, thì đây là quyết định vừa ích kỷ vừa tàn nhẫn.

Thư Thanh Nhân muốn nói lại thôi, "Nhưng bố.

.

."

"Mẹ biết, mỗi ngày mẹ đều tự nói với bản thân, ông ấy đã chết." Từ Lâm nhắm mắt, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, "Chỉ là bây giờ mẹ không có cách nào có thể hoàn toàn tiếp nhận được sự thật này, có lẽ rất nhiều năm sau, hay thậm chí phải mất cả cuộc đời này, đợi đến khi mẹ có thể chấp nhận sự thật này, mẹ sẽ tính đến chuyện khác."

"Lỡ như chú Tấn.

.

.

Chú ấy có gia đình thì sao?"

"Đó là điều mẹ hy vọng," Từ Lâm cười nói, "Mẹ không hy vọng ông ấy cứ vì mẹ mà để lãng phí nhiều thời gian như vậy."

Không cho hy vọng, cũng sẽ không đáp lại, có lẽ đây là điều tốt nhất dành cho Tấn Thiệu Ninh.

Thư Thanh Nhân đau lòng cho chú Tấn, cô hy vọng ít nhất ngày chú Tấn đi, Từ Lâm có thể tiễn chú ấy một đoạn đường.

"Vậy ngày chú Tấn đi, mẹ có đi tiễn chú ấy không?"

"Con thay mẹ đi tiễn ông ấy đi, thuận tiện giúp mẹ viết một tấm chi phiếu," Từ Lâm thở dài, "Mẹ biết có thể ông ấy không cần, nhưng con cứ thử đưa cho ông ấy, ngoại trừ cái này, mẹ không biết còn có thể cho ông ấy cái gì."

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Vâng ạ."

Từ Lâm xoa mặt của cô, dịu dàng nói: "Cảm ơn con."

***

Tối nay Thư Thanh Nhân ngủ ở lại nhà của Từ Lâm, chỉ là hai mẹ con đã rất lâu không ngủ cùng với nhau trên một cái giường, bây giờ miễn cưỡng chen chúc trên một cái giường, khó tránh khỏi có hơi lúng túng.

Cô không ngủ ở phòng khách, cô lấy một bộ chăn gối trải xuống dưới đất trong phòng của Từ Lâm nữ sĩ, để tối nằm nói chuyện với mẹ.

Hai mẹ con họ lại rơi vào trạng thái không nói lời nào.

Cho đến đêm khuya, Thư Thanh Nhân bỗng nhiên nhớ ra, "Mẹ, mẹ có biết mật khẩu hòm thư của bố không?"

Câu trả lời của Từ Lâm nữ sĩ khiến cô ngạc nhiên, "Mẹ không biết."

Nhưng bà lại bổ sung: "Bố của con có thói quen ghi mật khẩu lại lên giấy, nếu như con muốn đăng nhập vào hòm thư của ông ấy thì bỏ chút thời gian về nhà tổ tìm đi."

"Mẹ không nghĩ đến xem hòm thư của bố sao?"

"Không phải con có thói quen gửi tin vào trong hòm thư của ông ấy à? Nếu như mẹ biết mật mã con sẽ không chịu gửi tin cho bố con nữa đâu nhỉ? Sợ mẹ sẽ đọc được, sau này con nghĩ cái gì muốn thổ lộ ra cũng không có nơi để nói nữa," Từ Lâm cười, "Cho nên không biết vẫn là tốt hơn."

Thư Thanh Nhân hít mũi một cái, đáp lại "Dạ" một tiếng.

"Thanh Nhân," Từ Lâm nữ sĩ đột nhiên nói, "Mẹ rất nhớ bố con."

"Con biết."

"Mẹ rất yêu ông ấy," Từ Lâm nhắm mắt, giọng của bà run run, "Con đừng học theo mẹ, lúc ông ấy còn sống mẹ chưa từng nói với người mình yêu một câu em yêu anh, sau khi người mất rồi mỗi ngày đều nhìn hình của ông ấy nói em yêu anh, nhưng tất cả đều vô ích, ông ấy không nghe thấy được."

Cô kéo chăn lên che kín cả đầu, miễn cưỡng nói, "Vâng ạ."

Chung quy Từ Lâm cũng lớn tuổi rồi, hơn nửa đêm bà đã không chịu nổi ngủ thiếp đi.

Thư Thanh Nhân vén chăn lên, đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.

Cô đứng ở trên ban công, cầm điện thoại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Tư Ngạn.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.

Giọng ngái ngủ của người đàn ông vang lên, "Cô nhỏ?"

Thư Thanh Nhân nghe giọng anh biết mình đã đánh thức anh, cô có chút áy náy, cẩn thận nói: "Xin lỗi, đã đánh thức anh rồi."

"Không sao," Thẩm Tư Ngạn đã tỉnh hơn, "Sao thế?"

Thư Thanh Nhân cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ là đột nhiên muốn gọi điện cho anh, không có sao hết, cũng không vì cái gì.

Cô đảnh phải hỏi: "Khi nào anh về Đồng Châu?"

Người ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó giọng trêu chọc của người đàn ông vang lên, "Nhớ anh không?"

Thư Thanh Nhân vô thức nắm chặt điện thoại, "Ừm" một tiếng rất nhỏ.

".

.

.

" Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, nói tiếp, "Em nói nhớ anh một lần đàng hoàng xem nào."

Thư Thanh Nhân ngoan ngoãn làm theo, "Em nhớ anh lắm."

"Thật là muốn chết mà," Thẩm Tư Ngạn cười khổ, "Em nói xem bây giờ gọi điện cho người đặt vé máy bay cho anh, có thể bị người ta khiếu nại không?"

"Nếu như ở bên kia anh còn nhiều việc bận rộn thì không cần phải gấp gáp trở về đâu," Thư Thanh Nhân vội vàng nói, "Không cần phải để ý đến em đâu."

Thẩm Tư Ngạn đúng là rất bận rộn, công việc của anh chủ yếu là ở Hồng Kông, bây giờ anh dồn hết sức lực vào dự án kiến trúc ở trong Đại Lục, nhưng có một số việc ở đây vẫn cần phải chờ anh về tự mình xử lý."

Tiếng cười của anh rất dịu dàng, "Hơn nửa đêm bạn gái gọi điện nói nhớ anh, sao anh có thể mặc kệ được?"

Thư Thanh Nhân "A" một tiếng, trong lòng có chút vui vẻ.

"Nói đi, em sao thế?" Anh lại hỏi cô, "Giọng của em nghe không ổn lắm."

Anh nghe ra sao?

Thư Thanh Nhân dứt khoát kể chuyện giữa mẹ cô và chú Tấn cho anh nghe.

Cô nói một hồi, cũng không biết là vì thương mẹ cô, hay thương chú Tấn, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào, tiếng kể chuyện của cô cũng trở nên đứt quãng.

Anh dịu dàng an ủi cô, "Ngoan nào, đừng khóc."

"Chỉ khóc một lúc này thôi." Cô thút thít nói.

"Không cho phép em khóc."

Thư Thanh Nhân có hơi tủi thân, ngay cả khóc cũng không được nữa.

"Vì sao chứ?"

"Anh không ôm được em," anh thở dài, "Tim anh đau."

Nhưng mà an ủi qua điện thoại thế này đối với cô sao có thể đủ được, mặc dù rất dịu dàng, nhưng không bằng một cái ôm của anh.

Thư Thanh Nhân lau nước mắt, quyết định tùy hứng.

"Anh về đi," cô cố chấp nói, "Nhanh trở về một chút!"

Người đàn ông cười thành tiếng, "Yes, madam."

 

------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.