Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 46




Buổi sáng vẫn còn sớm trong lúc Waynne Stevens ngồi đọc báo trong phòng khách của ngôi nhà đầy tiện nghi kiểu Tây Ba Nha của ông ở Oakland, thuộc bang Califonia. Nghỉ hưu từ hai năm nay khỏi công việc bảo hiểm không mấy thành công, ông có dáng vẻ của một người mãn nguyện.

Nhờ tập thể dục thường xuyên, thân hình ông vẫn thon thả. Cả hai người con gái đã có chồng của ông cùng gia đình của họ đều sống cách đây chưa tới nửa giờ chạy xe. Ông đã kết hôn với người vợ thứ ba, Catherine, cách đây tám năm, và trong thời gian đó nhận thức được rằng hai cuộc hôn nhân đầu của ông đã để lại nhiều điều đáng mơ ước.

Đó là lý do khi điện thoại reo ông đã không hề có linh cảm rằng người vừa gọi sắp sửa gợi lại những kỷ niệm khó chịu.

Tiếng nói có giọng bờ biển phía đông.

- Ông Stevens, tôi là Joe Plumbo, một điều tra viên của văn phòng công tố viên quận Bergen, thuộc New Jersey. Có phải con gái riêng của ông là Suzanne Reardon?

- Suzanne Reardon? Tôi không biết ai có tên đó. Xin chờ một chút. Không phải anh đang nói tới Susie đấy chứ? - Tôi có một con gái riêng mà chúng tôi gọi là Susie, nhưng tên thật của nó là Sue Ellen, chứ không phải là Suzanne.- Rồi ông chợt nhận ra điều tra viên đã dùng thì quá khứ. - Đã có chuyện gì xảy ra với nó hay sao?

Ở cách đó năm nghìn cây số, Joe Palumbo siết chặt máy điện thoại.

- Vậy là ông không biết Suzanne, hoặc Susie như ông gọi cô ấy, đã bị giết chết cách đây mười năm?

Anh ấn nút ghi lại cuộc đàm thoại.

- Chúa ơi, - Giọng nói của Wayne Stevens hạ thấp thành một tiếng thì thào. - Không, tất nhiên tôi không biết chuyện đó. Tôi vẫn gửi thư cho nó mỗi mùa giáng sinh qua địa chỉ của cha nó là bác sĩ Smith, nhưng tôi đã không nhận được tin tức của nó từ nhiều năm nay.

- Ông đã gặp cô ấy lần cuối vào lúc nào?

- Cách đây mười tám năm, một thời gian ngắn sau khi Jean, người vợ thứ hai của tôi, tức là mẹ của Susie, qua đời. Susie là một cô bé dễ bị kích động, không vui vẻ và, thành thực mà nói, rất khó tính. Tôi đã góa vợ khi mẹ nó và tôi kết hôn. Tôi đã có hai đứa con gái và nhận Susie làm con nuôi. Jean và tôi đã cùng nuôi nấng cả ba đứa.Rồi, sau khi Jean qua đời, Susie đã nhận được một số tiền từ một hợp đồng bảo hiểm và thông báo nó sẽ chuyển tới New York. Hồi ấy nó đã mười chín tuổi.

Mấy tháng sau tôi đã nhận được một bức thư khá hằn học của nó bảo rằng nó đã luôn luôn khổ sở trong thời gian sống ở đây và không muốn liên hệ với bất cứ ai trong chúng tôi. Nó nói rằng nó sẽ sống với cha ruột của nó. Thế là, tôi đã điện thoại ngay cho bác sĩ Smith, nhưng ông ta đã tỏ ra vô cùng thô lỗ. Ông ta nói với tôi quả thực là một sai lầm to lớn khi đã để cho tôi nhận con gái ông ta làm con nuôi.

- Vậy là Suzanne, tôi muốn nói là Susie, đã không bao giờ đích thân nói chuyện với ông? - Joe hỏi nhanh.

- Không bao giờ. Không có gì khác ngoại trừ để cho mọi việc qua đi. Tôi đã hy vọng theo thời gian nó sẽ trở lại với chúng tôi. Chuyện gì đã xảy ra với nó?

- Cách đây mười năm, chồng cô ấy đã bị buộc tội giết chết cô ấy trong một cơn ghen.

Nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu Wayne Stevens. Susie hồi còn là một đứa bé mới tập đi hay khóc ré lên, cho tới lúc trở thành một thiếu nữ tròn trĩnh cau có thường chơi golf và quần vợt để tiêu khiển nhưng dường như không cảm thấy thích thú với sự thành thạo của mình trong bất cứ môn thể thao nào. Susie lắng nghe những tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vang lên nhưng không bao giờ dành cho cô, căm tức nhìn hai người chị con riêng của cha dượng mỗi lần bạn trai của họ đến đón rồi đóng mạnh cửa và nặng nề bước lên gác.

- Ghen vì nó đã quan hệ với một người đàn ông khác? - ông hỏi một cách từ từ.

- Phải, - Joe Palumbo nghe vẻ kinh ngạc trong giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia và biết rằng bản năng của Kerry đã đúng khi nàng yêu cầu anh đào bới trong quá khứ của Suzanne. - Ông Stevens, xin ông vui lòng mô tả ngoại hình của cô con gái nuôi?

- Sue là... - Stevens chợt do dự. - Nó không phải là một cô gái xinh đẹp, - ông hòa nhã nói.

- Chắc ông có một số hình ảnh của cô ấy và ông có thể gửi cho tôi chứ? - Palumbo hỏi. - Tôi muốn nói, những tấm ảnh chụp gần thời gian cô ấy chuyển sang bờ biển phía đông.

- Tất nhiên. Nhưng nếu chuyện này xảy ra cách đây mười năm, tại sao lúc này anh lại nhắc tới?

- Bởi vì một trong những phụ tá công tố viên của chúng tôi nghĩ rằng vụ này đã có nhiều điểm không rõ ràng.

- Vậy là trực giác của Kerry đã đúng!

Joe nghĩ trong lúc anh đặt điện thoại xuống sau khi được Wayne Stevens hứa gửi những tấm ảnh của Susie ngay trong đêm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.