Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 28




Dolly Bowles đã sáu mươi tuổi khi bà chuyển đến sống với con gái của bà ở Alpine. Chuyện đó cách đây đã mười hai năm, khi bà mất người chồng đầu tiên. Bà đã không muốn áp đặt, nhưng sự thật là bà luôn luôn sợ hãi về việc phải ở một mình và quả thực không nghĩ bà có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà rộng lớn mà bà và chồng bà đã từng chung sống.

Và, thực ra, có một cơ sở, tối thiểu về mặt tâm lý, đối với nỗi lo sợ của bà. Cách đây nhiều năm, khi bà còn là một đứa bé, bà đã mở cửa cho một người giao hàng hoá ra là một tên trộm. Bà vẫn còn nhiều cơn ác mộng về cách gã đã trói cả bà cùng mẹ bà và đã lục lọi khắp nhà. Hậu quả là giờ đây, bà có xu hướng nghi ngờ bất cứ người lạ nào, và nhiều lần đã làm cho con rể bà bực tức bằng cách hốt hoảng bấm nút hệ thống báo động khi bà ở nhà một mình và nghe những tiếng động khác lạ hoặc trông thấy một người đàn ông ngoài đường mà bà không nhận ra.

Con gái của bà là Dorothy và con rể của bà là Lou thường xuyên đi xa. Con cái của họ vẫn còn ở tại nhà khi Dolly dọn đến sống với họ, và bà đã giúp họ trong việc chăm sóc bọn trẻ. Nhưng mấy năm gần đây, tụi trẻ đã ra ở riêng, và Dolly hầu như không có việc gì để làm. Bà đã cố gắng hăng say với mọi công việc có thể có, nhưng người giúp việc ở luôn trong nhà không muốn bà phụ giúp. Có quá nhiều thời giờ rảnh rang, Dolly trở thành người giữ trẻ cho láng giềng, một việc làm vô cùng thích hợp với bà. Bà thích trẻ con và vui vẻ đọc truyện cho chúng nghe hoặc chơi nhiều trò chơi với chúng suốt mấy giờ liền. Bà được mọi người quý mến.

Người ta chỉ trở nên bực mình khi bà thường xuyên gọi điện thoại cho cảnh sát để báo cáo nhiều người có vẻ khả nghi. Suốt mười năm qua bà đã không làm việc đó nữa, kể từ khi bà được gọi ra làm nhân chứng trong vụ án Reardon. Bà rùng mình mỗi lần bà nghĩ tới chuyện đó. Công tố viện đã cư xử với bà như một mụ ngốc. Dorothy và Lou đã rất xấu hổ. "Mẹ, con đã yêu cầu mẹ đừng gọi điện thoại cho cảnh sát", hồi ấy Dorothy đã nói với bà.

Nhưng, Dolly cảm thấy bà phải làm việc đó. Bà đã quen biết Skip Reardon và quý mến anh ta. Bà chỉ muốn giúp đỡ anh ta. Vả lại, quả thực bà đã trông thấy chiếc xe hơi đó, như Michael đã thấy, cậu bé năm tuổi đã hết sức vất vả với việc học mà bà đang cố kèm nó đêm hôm ấy. Nó cũng đã trông thấy chiếc xe, nhưng luật sư của Reardon đã khuyên Dolly đừng nhắc tới điều đó.

-Điều đó chỉ làm cho mọi chuyện rối tung, - ông Farrell đã nói. - Tất cả những gì chúng tôi muốn bà làm là kể lại những gì bà đã trông thấy, đó là một chiếc xe hơi màu đen đã đậu trước nhà của vợ chồng Reardon lúc chín giờ tối và đã chạy đi mấy phút sau.

Bà chắc chắn đã nhận ra một trong những con số và một trong những chữ cái: 3 và L. Nhưng rồi công tố viên đã đưa ra một tấm bảng số ở cuối phòng xét xử và bà đã không thể đọc được bất cứ gì trên đó. Ông ta đã buộc bà phải thú nhận rằng bà rất có cảm tình với Skip Reardon bởi vì một đêm nọ anh ta đã lôi chiếc xe của bà ra khỏi một ụ tuyết.

Dolly biết rằng không phải chỉ vì Skip đã tử tế với bà mà anh ta không thể là một tên sát nhân, nhưng tận trong đáy lòng bà cảm thấy anh ta vô tội, và bà cầu nguyện cho anh ta mỗi ngày. Thỉnh thoảng, ngay lúc này chẳng hạn, khi bà đang giữ trẻ ở bên kia đường đối diện với nhà Reardon, bà vẫn nhìn qua cửa sổ và hồi tưởng đêm Suzanne bị giết. Và bà lại nghĩ tới cậu bé Michael – gia đình cậu đã chuyển đi xa cách đây nhiều năm - giờ đây chắc đã mười lăm tuổi, và cách cậu đã vừa chỉ tay về phía chiếc xe hơi lạ màu đen vừa nói: "Xe của Poppa".

Dolly không thể biết rằng tối Chủ nhật hôm ấy, trong lúc bà nhìn qua cửa sổ về phía ngôi nhà đã từng thuộc về Reardon, thì cách đó khoảng mười lăm kilômét, tại biệt thự Cesare ở Hillsdale, Geoff Dorso và Kerry McGrath đang nói chuyện về bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.