Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 22




Kerry có thể tin chắc nàng sắp trải qua một đêm thức khuya khác. Nàng đã bắt đầu đọc tập biên bản ngay sau khi Geoff ra về và tiếp tục sau khi Robin ngủ. Lúc chín giờ rưỡi, Grace Hoover gọi điện thoại.

- Chú Jonathan đã đi họp.Cô đã lên giường và cảm thấy thích trò chuyện. Cô không quấy rầy cháu chứ?

- Cô không bao giờ quấy rầy con cả, cô Grace - Kerry thành thực nói.

Trong suốt mười lăm năm nàng quen biết Grace và Jonathan, nàng đã chứng kiến sự suy sụp thể chất của Grace. Bà đã phải dùng gậy, rồi 1 đôi nạng và cuối cùng là xe lăn. Sau một cuộc sống hăng say với những hoạt động xã hội, bà gần như hoàn toàn nằm liệt ở nhà. Bà vẫn giữ liên lạc với bạn bè và thường chiêu đãi họ bằng những bữa ăn tối đặt nhà hàng mang tới nhà, như bà nói với Kerry: "Đi ra ngoài quá khó khăn cho cô". Kerry không bao giờ nghe Grace than vãn.

- Con phải làm những gì cần làm. - Bà đã nói bằng một giọng chế giễu khi Kerry kể cho bà nghe nàng đã khâm phục lòng can đảm của bà nhiều như thế nào.

Nhưng sau vài phút trò chuyện như thường lệ, rõ ràng là đêm nay cú điện thoại của Grace có một chủ đích.

- Kerry, con đã ăn trưa với chú Jonathan hôm nay và cô sẽ rất thành thực. Ông ấy đang lo lắng.

Kerry lắng nghe trong lúc Grace kể lại những nỗi lo âu của Jonathan, và kết luận:

- Kerry, sau hai mươi năm là thượng nghị sĩ, chú Jonathan có thế lực rất lớn nhưng không đủ để làm cho ông thống đốc bổ nhiệm con vào chức thẩm phán nếu con gây rắc rối cho người kế vị ông ta đã lựa chọn. À này, - bà nói thêm, - chú Jonathan không hay biết gì về việc cô gọi điện thoại cho con.

Chắc hẳn ông đã tâm sự với Grace, Kerry nghĩ. Mình tự hỏi bà sẽ nghĩ gì nếu bà thấy được việc mình đang làm. Vẫn dè dặt, Kerry cố hết sức trấn an Grace rằng nàng không có ý định gì hoặc muốn làm phiền lòng bất cứ ai.

- Nhưng, cô Grace, nếu chứng minh được lời khai của bác sĩ Smith là dối trá, con nghĩ rằng Frank Green sẽ được kính phục và tôn trọng nếu ông ấy kiến nghị tòa xét xử lại vụ án Reardon. Con không nghĩ rằng công chúng sẽ trách cứ ông ấy vì đã tin vào lời khai của Charles Smith. Ông ấy đã không có lý do nào để nghi ngờ ông ta.

Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Và xin cô đừng quên, con vẫn chưa tin chắc rằng công lý đã bị phủ nhận trong vụ án Reardon. Đó chỉ là vì do một sự ngẫu nhiên con đã bất ngờ biết vụ này, và con sẽ không thể sống với lương tâm yên ổn nếu con không thông suốt mọi chuyện.

Khi cuộc đàm thoại chấm dứt, Kerry quay trở lại với tập biên bản. Cuối cùng lúc nàng đọc xong nàng đã viết nhiều ghi chú và câu hỏi lên trên các trang giấy.

Những đóa hồng tặng người yêu; Phải chăng Skip Reardon đã nói dối khi khai rằng anh ta đã không mang hoa đến hoặc gởi tới. Nếu anh ta nói sự thật, nếu anh ta đã không gửi hoa tới, thì ai đã làm việc đó?

Dolly Bowles, cô gái giữ trẻ đang làm phận sự trong nhà đối diện với nhà của vợ chồng Reardon vào buổi tối xảy ra án mạng: cô ta khai đã trông thấy một chiếc xe hơi đậu ngay phía trước nhà lúc chín giờ tối. Nhưng những người láng giềng đang tổ chức một bữa tiệc vào giờ đó, và một số khách mời của họ đã đậu xe ngoài đường. Dolly đã là một nhân chứng không được tin tưởng trước tòa án. Frank Green đã nhấn mạnh sự kiện cô ta đã báo cáo nhiều người "có vẻ khả nghi" trong vùng lân cận vào sáu dịp khác nhau trong năm đó. Trong mọi trường hợp, kẻ tình nghi hóa ra là một người giao hàng hợp pháp. Kerry chắc chắc bồi thẩm đoàn đã không đếm xỉa đến lời khai của cô ta.

Skip Reardon không bao giờ vướng mắc với pháp luật và được xem là một công dân rất đáng tin cậy, thế mà chỉ có hai nhân chứng về tư cách được gọi ra: Tại sao???

Đã có nhiều vụ trộm ở Alpine vào thời gian Suzanne Reardon chết. Skip Reardon khai rằng một số nữ trang anh ta từng thấy Suzanne mang đã biến mất và phòng ngủ của họ đã bị lục soát. Nhưng người ta đã tìm thấy nhiều món nữ trang có giá trị trên tủ com mốt, và bên khởi tố đã gọi ra tòa một bà giúp việc bán thời gian mà vợ chồng Reardon đã thuê mướn, người này khai rằng Suzanne luôn luôn để phòng ngủ trong một tình trạng hỗn độn. "Cô ấy đã thử ba bốn bộ quần áo rồi thả lên nền nhà nếu cô ấy không vừa lòng. Phấn đổ tung tóe trên bàn trang điểm, khăn ướt vứt trên nền. Tôi thường cảm thấy muốn bỏ việc".

Đêm hôm ấy, trong lúc thay quần áo để đi ngủ, Kerry thầm đánh giá lại những điều nàng đã đọc và ghi nhận có hai việc nàng cần phải làm: hẹn gặp bác sĩ Smith để nói chuyện và đi thăm Skip Reardon tại nhà tù bang Trenton.

Thứ Sáu, ngày 27 tháng 10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.