Phó Quân Nhan từng là một người ăn xin nhỏ, khi đó, mỗi ngày anh dùng tiền trong túi mua một cái bánh sừng bò rẻ nhất, đi tiệm sách mua những cuốn sách có thể đọc được. Sau đó lại trốn dưới gầm cầu, bỏ qua những chữ mình không biết, yên lặng học tập. Anh nhớ lại những chữ ông Phúc đã dạy anh, dùng nhánh cây thành bút lông để luyện chữ.
Còn chờ đợi, anh đang đợi ông Phúc, mặc dù đã sớm qua một tháng, nhưng anh tin rằng ông Phúc sẽ đến, có một ngày, người đàn ông trung thành với nhà họ Phó kia nhất định sẽ đến trước mặt anh, gọi anh là đứa bé, gọi anh là tiểu thiếu gia, sau đó dùng bàn tay nhiều vết chai với những chấm đồi mồi sờ sờ đầu anh, ôm chặt lấy anh, cho anh sự ấm áp…. Đó là người duy nhất Quân Nhan dám tin tưởng, cho nên, anh nhất định không buông tha chờ đợi.
Nhưng khi còn tấm bé, Quân Nhan không chờ được bác Phúc mà chờ được ‘cô’.
Đó là mùa đông của một năm, Phó Quân Nhan vẫn ở dưới gầm cầu, bốn phía đều là băng tuyết, trời đông giá rét. Anh thông minh nhặt một tấm chăn rách về chải dưới gầm cầu thành một cái giường, nấp trong chăn, gương mặt gầy yếu mà tinh xảo, không thể tưởng tượng nổi đó lại là gương mặt của công tử Quân Nhan sau này mà mọi người đều ngưỡng mộ, lúc này, ánh mắt anh nặng nề mà cứng còng, mặc dù có sự kiên định nhưng lại ít đi sự ấm áp.
Một ngày kia, anh núp trong cái chăn, nhìn những nhánh cây đã bị tuyết bao phủ, càng ngày càng nặng nề, sau đó bị tuyết đè gãy. Hình ảnh đơn điệu như vậy nhưng lại khiến anh thấy thú vị. Trong đầu Tiểu Quân Nhan thậm chí còn nổi lên tính toán, tuyết nặng đến bao nhiêu mới có thể làm gãy cành cây. Quả nhiên, nhờ thông minh, mỗi lần anh đều tính rất chuẩn xác.
Chính lúc Phó Quân Nhan đang lặp đi lặp lại trò chơi buồn chán đơn điệu này, anh nghe thấy âm thanh của một cô gái, âm thanh kia đầu tiên là nhỏ, sau đó càng ngày càng rõ ràng. Nhưng anh không hề sợ hãi, mà là cảm nhận được một chút xíu vui vẻ, sau đó, nghe thấy ‘cô’ nói chuyện cũng là một trong những trò chơi của Quân Nhan. Giống như khi trời quá lạnh gặp một đốm lửa, bạn có thể quên đi tất cả mà nhào lên phía trước, nào đâu có thời gian để đi so đo sợ hãi?
“Ai u, tuyết rơi nhiều như vậy, nếu có thể làm người tuyết thì tốt quá. Tôi có thể lấy cà rốt làm mũi cho ông già tuyết, oa oa oa oa…………….”
“Tại sao tôi đi khỏi đây hai con đường rồi mà vẫn bị quay lại vậy? Tôi muốn về nhà….”
“Đứa bé kia dáng dấp thật xinh đẹp, lớn lên tuyệt đối sẽ khiến người khác mê chết nha…… Dù sao anh ta cũng không nhìn thấy mình, nhìn chăm chú cũng không sao?”
“Tôi làm sao thế này?”
“Tôi thực sự không nên vừa nghe điện thoại vừa lái xe…… ô ô ô ô. Không đúng, tôi không nên kích động như vậy lúc nghe điện thoại mà….. Hả? Hình như cũng không đúng……….”
“Tôi sai lầm rồi, tôi không nên vì ma quỷ ám ảnh, tôi không nên vì thói quen có một người rất tốt với tôi mà lâu ngày sinh tình, sự thật đã chứng minh, tôi là heo mà.”ddlqđ.com
“Yêu một người nên ở cùng một chỗ với anh ta, không nên lấy bất kì cớ gì mới đúng. Yêu tôi thì ở cùng một chỗ với tôi, không có cách nào ở cùng với tôi thì cũng đừng nói yêu tôi. Cái gì cũng chỉ là mượn cớ mà thôi. Sự thật chứng minh, Tiểu Ái tôi là heo.”
“Không đúng không đúng, tôi là mĩ nhân, đại mĩ nhân. Con mắt nào nhìn tôi giống heo chứ? Hừ, thế nào nhỉ? Đúng, sự thật chứng minh, tôi là mĩ nhân, Éc……. Thật sự Tiểu Ái chỉ là hơi ngốc mà thôi……. Thật sự……”
“Tại sao cha còn chưa cầm giầy vải đứng cửa gọi tôi về chứ? Không phải luôn nói sợ mất mật có thể dùng giày vải gọi về nhà sao? Cha ơi……”
“Chẳng lẽ tôi phải chết đi hay sao? Oa oa oa……….”
“Ô ô ô, tức giận á. Người không có thì nói gì đến tình yêu? Chết đi.”
“Cuối cùng thì tôi chêu chọc gì ông trời chứ. Ô ô ô, ông có nhìn thấy tôi không, ông có nghe thấy tôi nói không, oa oa oa. Tôi rất sợ đấy……”
Khi ‘cô’ liên tục kêu khóc ba ngày liền: “Ông có nhìn thấy tôi không? Ông có nghe thấy tôi nói không? Tôi rất sợ, tôi muốn về nhà.” Nhiều ngày yên lặng quan sát cô, lén nghe cô nói chuyện, cuối cùng Tiểu Quân Nhan cũng rũ hàng mi dài xuống, rơi vào trầm tư.voicoi08#diễnđanlêquýđôn.com
Một ngày lại một ngày, cô là một đoàn sương mù, mơ hồ ở xung quanh anh, rất lạnh, nhưng cũng không khiến anh thấy chán ghét, bởi vì cô có âm thanh, lúc cô lầm bầm lầu bầu rất đáng yêu.
Có một hôm Quân Nhan thử đưa tay quơ quơ, chạm vào một chút đoàn sương mù đó. Sau đó anh nghe thấy cô rất tức giận kêu lên: “Ai u, tiểu quỷ kia, sao lại đánh tôi?” nói xong, đoàn sương mù cũng dần thành hình, chậm rãi hình thành dáng vẻ của một cô gái, nhưng mà còn cả sương mù trong suốt, không nhìn rõ cái gì cả, nhưng nhìn rõ ngũ quan, cũng không nhìn rõ màu da, chỉ có gương mặt kia đang phồng lên như bánh bao.
Tiểu Quân Nhan đầu tiên là kinh ngạc, bị tình huống trước mặt dọa cho sợ hết hồn, nhưng vẫn làm bộ trấn định, giả vẻ thành dáng vẻ đang duỗi gân cốt, lại phất phất tay. Sau đó anh nhìn thấy cô ấy nhảy nhảy lên xung quanh để tránh né, ‘bánh bao’ trên mặt vừa mất lại bắt đầu hiện lên, rất thú vị.
Mặc dù chơi rất vui, nhưng tiểu Quân Nhan vẫn khóe léo hiểu được, sợ cô ấy mệt mỏi, nên anh cũng dừng lại. Anh thấy cuối cùng cô cùng dừng lại đến gần anh, chống nạnh thở phì phò lầm bầm: “Tiểu quỷ, nhìn dáng dấp anh đẹp như vậy, mĩ nhân là tôi đây đành phải tha cho anh. Không cho đánh tôi nữa, hừ.” Nói xong giọng cũng mềm xuống, ‘bánh bao’ cũng biến mất: “Ai, tôi lại không tìm thấy lối ra khỏi đây, đáng tiếc anh không nhìn thấy tôi, nếu như anh gặp tôi………… Ai! Thôi, chúng ta cứ sống nương tựa nhau như vậy thôi……… Ai!Thôi, anh nhỏ như vậy, tôi phải nhanh chóng tìm đường về nhà mới được. Nhưng mà, sao anh lại xinh đẹp đáng yêu đến thế chứ, tiểu quỷ, sao anh cũng ở đây? Ai, oa oa oa oa………. Chúng tôi không làm chuyện xấu, chúng ta chỉ muốn nói một chút chuyện yêu, sao lại khó khăn thế chứ? Ô ô ô.”
Bởi vì câu nói của cô, có lẽ bởi câu ‘sống nương tựa nhau’, có lẽ là câu ‘về nhà’, có lẽ là câu ‘chúng tôi muốn nói chuyện yêu’, không biết sao Tiểu Quân Nhan chỉ biết trừng mắt nhìn, không biết vì sao chóp mũi có chút chua……
Sau đó, ‘cô’ lại bắt đầu ngốc nghếch tự hát, y y nha nha, nhưng rất êm tai……. Cuối cùng, tiểu Quân Nhan không che dấu nữa, nhìn về phía cô gái như trong sương mù kia nở nụ cười, đáy mắt sáng lung linh có thêm chút linh động.
Tiểu Quân Nhan đột nhiên cười, khiến cô gái kia sững sờ. Chỉ thấy đột nhiên cô dùng lại không hát nữa, sau lúc lâu mới giật giật, hắng giọng một cái, thử đề cao âm lượng nhìn Phó Quân Nhan nói: “Ai, tiểu quỷ, anh nhìn thấy tôi? “ giọng điệu kia thật có chút….
Tiểu Quân Nhan nghe giọng điệu của cô có chut hung dữ? Đáy lòng không hiểu là thất vọng hay khổ sở, Tiểu Quân Nhan đầu tiên là cúi đầu nhỏ xuống, hít hít cái mũi, sau đó quay mặt sang, không tự chủ được học giọng điệu của cô, nhìn chằm chằm vào đoàn sương mù nói: “Hừ, nữ quỷ, cô nói cái gì đó?”