Ngoại truyện: Tiền kiếp của Cố Bảo Bối ( Ban đầu của ban đầu )
Cô là Cố Bảo Bối. Daddy lúc nào cũng gọi cô bảo bối, bảo bối. Tiếp đó chỉ vào anh Nặc con chú Phong rồi nói “Đó là anh trai con, con có thể ức hiếp anh nhưng không được yêu anh.” Cô gật đầu, từ nhỏ đã biết trốn vào sau lưng anh mỗi lần phạm lỗi, đã là anh trai cô thì đương nhiên anh sẽ phải bảo vệ cô.
Từ nhỏ cô đã biết rằng daddy rất yêu mami, yêu đến mức cả đời này ngoài bà ra sẽ chẳng có bất cứ tình yêu nào khác. Khi ấy cô đương nhiên không hiểu tình yêu là gì, sao lại có thể khiến một người ôm lấy sự cô độc đến thiên hoang địa lão.
Từ trước đến nay, cô cũng không cho rằng thiếu một ai đó trên thế giới này sẽ khiến bản thân không sống nổi. Thế là cô tìm rất nhiều dì đến nhà. Không phải là cô không yêu mami, chỉ là mong daddy có được hạnh phúc mới. Vì ông rồi cũng sẽ già , sẽ cảm thấy cô độc.
Đến khi có một lần, daddy nhìn thấy người phụ nữ lõa thể nằm trên giường của mình, cuối cùng thẹn quá hóa giận, giáng cho cô một bạt tai, nói: “Cút ra ngoài, tạm thời đừng để tao nhìn thấy mày.” Lần này, ông không còn gọi cô là bảo bối nữa, tức giận đóng sầm cửa.
Cô trở thành diễn viên một cách rất thần kì,cô mang theo cây đàn violon lưu lạc trên một con đường nhỏ ở Italia, rồi bất ngờ bị kéo vào một đoàn làm phim. Tiếp đó, người đạo diễn râu ria xồm xoàm nói: “Trời ơi, đây chính là nữ chính trong mơ của tôi đây mà!” ông quay mặt lại, nắm lấy tay cô “Cô có muốn đóng phim của tôi không? Cô có biết trông cô cực kỳ cực kỳ giống Cố Tâm Dao năm ấy. Cô có biết câu chuyện về cô ấy không? Cô muốn diễn về chuyện của cô ấy không ?” Cô đang muốn vung tay ra thì khựng lại khi nghe thấy tên của mami. Sau đó cô xem kịch bản, kịch bản viết về một câu chuyện tình khác, một người tên là Mạt Khiêm, một người tên là Mộc Thôn Cẩm, còn có cả daddy cô trở thành vai phụ, một vai phụ cô độc.
Không biết vì sao cô gật đầu chấp nhận tham gia bộ phim này mặc dù nó khác xa so với câu chuyện mà cô biết.
Khi gần quay xong , cô gặp được tác giả của bộ phim này, ông nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó xoa mặt cô, ông nói: “Bảo Bối, ta chính là chúÂn Hạo của con.” Cô không trốn tránh mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông hỏi: “Đây không phải là một câu chuyện thôi sao?” Ông nhìn cô, nhếch khóe môi cười rồi nói: “Người sống chính vì để tiếp tục câu chuyện, tốt có……xấu có……”
Cô quay cảnh cuối cùng giữa bầu trời đầy lá rơi. Nhìn đứa trẻ trong nôi, đôi mắt đã không còn nhìn rõ nữa , dần nhắm mắt xuôi tay. Khi đạo diễn hô cắt, không hiểu sao cô lại rơi nước mắt, khóc như một đứa trẻ chẳng thể dừng lại. Cô bất chợt nhận ra, có những đau thương và bất lực có thể nhấn chìm bạn.
Cô quen Jay cũng qua bộ phim này. Anh là người diễn Mộc Thôn Cẩm. Anh thích gọi cô là Tiểu Ái, anh nói: “Nhiều người gọi em là Bảo Bối rồi , anh muốn khác biệt.” Cô cười nói: “ Được thôi.”
Nhiều năm sau đó, khi cô khoác lên mình một bộ lễ phục lộng lẫy, tham dự đám cưới của anh, cô vẫn ngẩng đầu , tỏ ra mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Chúc anh hạnh phúc.” Anh mỉm cười, bất động nhìn cô một lúc, lần đầu tiên anh gọi cô: “Bảo bối……”
Từ đó về sau, cô không còn che giấu thân phận thật sự của mình, cô là Cố Bảo Bối, không chỉ đơn thuần là một diễn viên trùng tên với thiên kim tiểu thư nhà giàu. Cô, con gái của Cố Tâm Dao và Tiếu Mạc Tiếu. Một cô con gái được cưng chiều từ bé, có gia thế giàu đến mức có thể sống những ngày tháng xa xỉ đến tám đời, cô cũng là đứa em gái mà chủ tịch Mạt thị thương đến tận tâm can.
Về đến nhà, daddy đã đứng trước cửa chờ cô, ông nói: “ Jay kết hôn rồi.” Cô cười, đột nhiên cảm thấy mơ màng, nói: “Daddy, con và anh ấy, là cặp tình nhân màn ảnh được tất cả mọi người cho là xứng đôi nhất. Con và anh ấy đã diễn chung rất nhiều rất nhiều bộ phim, bọn con diễn qua kẻ thù, diễn qua người yêu, trong phim con còn sinh con cho anh ấy, đỡ lấy bụng bầu, anh dịu dàng ôm hôn con. Trong phim, con từng chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng chửi, rồi sau đó lâu ngày lại nảy sinh tình cảm. Trong phim, chúng con yêu nhau, kết hôn, sinh rất nhiều rất nhiều đứa con. Chúng con hợp tác hết lần này đến lần khác, đã diễn qua rất nhiều cuộc đời, cứ như đó chính là cuộc đời của chỉnh mình vậy……, giống như yêu đến mức chỉ muốn ở cạnh nhau như vậy……” Sau đó, cô nói “Daddy, sau này con cũng sẽ không ép daddy phải yêu người khác nữa.”
Cuối cùng cô cũng đã hiểu thế nào là tình yêu. Đó chẳng qua chính là những con đường dài dằng dẳng có chung một điểm dừng……nhưng không phải ai cũng có thể may mắn như vậy……
Sau đó, cô vẫn cứ mơ về cô và anh, mùa thu này, anh cưới người bạn gái hơn anh bảy tuổi, bởi vì tuổi tác của cô ta nên đến mùa đông, bọn họ đã có con với nhau.
Ngay sau đó, trong một buổi bán hàng từ thiện , cô đã quyên góp một bức tranh, trong vườn hoa mai, chàng trai giữ lấy cô gái, ôm hôn, ánh mặt trời chiếu lên người họ, còn có cây đàn violon bị bỏ quên trong bụi hoa. Cô vẫn còn nhớ trong đêm hôm ấy, cô vì anh kéo một khúc nhạc, nước mắt rơi như một vũ điệu. Anh hỏi “Tiểu Ái, em vừa kéo là bài gì vậy?” Cô trả lời nhưng cũng như hỏi anh: “Tại sao không thể……yêu em?”
Sau này, họ hỏi cô, bức tranh này tên là gì. Cô đã nghĩ rất lâu, đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà mami để lại cho cô trên bàn trang điểm lóe sáng một cách kì lạ, đón lấy ánh nắng, cô bất giác che mắt lại. Vườn hoa mai trong kí ức, bất giác càng trở nên xa xôi đến mức sẽ chẳng bao giờ có được cảm giác như thế nữa, giống như khi anh hôn lên mi tâm của cô nói: “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa……” Tiếp đó cô cầm không được nước mắt mà nói, bức tranh ấy gọi là 'Nuối Tiếc',.....