Cao Hàn nhìn người mẹ từ khi sinh ra đến bây giờ mới gặp, cậu rũ mi xuống, mẹ Tiểu Ưu sờ đầu con trai mình. Sau đó một nhà 3 người ngồi nói chuyện với nhau, Tiểu Ưu thấy chán nên em ngủ luôn rồi.
Cao Hàn nhìn đứa em ngây thơ của mình, cậu 11 tuổi, nhưng có nét trưởng thành, bởi cậu từ nhỏ đã không có mẹ, ở trong nhà với ông bà.
Ông bà đều rất nghiêm khắc, nếu như bữa cơm cậu không xuống đúng lúc, ông sẽ hất bay cả mâm cơm, cậu đã thấy nên biết rất rõ ràng việc này. Bà cũng rất nghiêm khắc, nói nếu không siêng năng học tập, sau này sẽ làm một người vô dụng.
Cậu rất bất mãn tại sao mà mình có cha lại không có mẹ trong khi trong lớp bạn nào cũng có đầy đủ người thân. Tại sao chứ? Cậu nén nước mắt vào mỗi đêm, cuộn tròn một góc.
Cha không thương cậu, rất lơ là, ông ấy đưa tiền cho cậu rồi ra ngoài làm việc, đôi khi cả năm về được mấy ngày lễ. Cậu thật sự muốn gặp mẹ của mình. Cậu ái ngại, tủi thân vô cùng.
Vào mấy hôm trước, cậu nghe bà nói mẹ cậu vào Hạ Thành thăm người chị gái của mình. Cậu được cho ra đó chơi, cũng là ở đây cậu gặp em gái và người mẹ của mình. Cậu nhìn bóng hình của người phụ nữ, nét dịu dàng trên gương mặt của bà, hình ảnh người mẹ mờ mịt trong giấc mơ của cậu được tô điểm lên gương mặt. Cậu nhào tới ôm lấy người mẹ mình ngày nhớ đêm mong.
Cậu.... cậu có mẹ... cậu hoá ra không phải con nuôi....
Sau 1 chút cậu chú ý qua cô bé nhỏ hơn mình, em nhìn cậu, gương mặt nhỏ trắng trẻo, em cười lên để lộ má lúm đồng tiền, đáng yêu vô cùng. Nhưng cậu ghét em ấy, bởi em ấy có được tình yêu của mẹ mà mình luôn mong cầu.
Mẹ Tiểu Ưu sờ đầu sau đó nói "Cao Hàn, đây là em gái con Ngọc Ưu thua con 3 tuổi, Ngọc Ưu đây là anh trai con Cao Hàn, sau này 2 đứa giúp đỡ nhau nhiều chút".
2 bé nhìn nhau, sau đó bắt tay nhau. Mẹ Tiểu Ưu nhìn 2 cục bột nhỏ, bà cười cười, 2 đứa có vẻ ngoài giống nhau nhất chính là đôi mắt phượng xinh đẹp kia.
Cao Hàn nhìn tay em gái mềm mại, cảm giác cũng rất tốt. Nhưng mà...
Hôm sau chơi với nhau em gái cào, được rồi, đúng là con nít ranh! Sau đó cậu khóc luôn, mẹ vào dỗ đanh 2 đứa, Cao Hàn vừa khóc vừa lau nước mắt "Mẹ... em gái cào con... hức... chỗ này".
Mẹ Tiểu Ưu nhìn vết cào trên tay con trai, lại nhìn Tiểu Ưu khóc nức nở "Anh hai... anh hai đòi cắn con... mẹ".
Mẹ Tiểu Ưu bất lực cười, 2 cái đứa này. Đúng là không làm người ta hết lo lắng mà, đáng yêu quá.
Bà sờ đầu 2 đứa, sau đó ôm Cao Hàn "Nào không khóc, không khóc, mẹ mắng em gái cho nè, cái tội hư nè".
Cao Hàn được ôm vào vòng nghe tiếng nói của mẹ "Tiểu Ưu, con không được cắn anh trai nghe chưa?". Tiểu Ưu nức nở gật đầu "Con biết rồi mẹ".
Mẹ Tiểu Ưu khẽ cười.
Hôm sau bà thấy 2 đứa hẹn nhau ra ngoài nhặt cà phê. Mùa hè ở trong rẫy cũng không tệ lắm.
Tiểu Ưu nhìn anh trai nhỏ, em thấy anh rất là đáng ghét, toàn giành trứng với em không à, xú anh trai, đợi khi em lớn em nhất định sẽ giành lại, hừ.
Cao Hàn nhìn cô em gái phồng mang trợn má, cậu vò đầu nhỏ không biết lại đang suy nghĩ bậy bạ gì, Tiểu Ưu mới chải tóc xong lại bị làm cho rối tung rối mù. Em xù lông cắn anh trai một cái, Cao Hàn bị cắn bắt đầu kêu mẹ.
Mẹ ra thì Tiểu Ưu không cắn nữa, em chỉ tóc mình "Mẹ, anh hai làm rối tóc con, hức".
Mẹ Tiểu Ưu và chị gái thấy buồn cười. Nha.
Con của chị gái đi ra, 2 anh em nhìn qua 2 đứa em mình thì buồn cười. Sau đó 4 đứa hẹn nhau ra ngoài đi bộ, đi 1 hồi Tiểu Ưu mỏi chân, em không đi nổi nữa, Cao Hàn luôn chú ý cô bé nên nhận ra và bế em, cõng lên vai.
Tiểu Ưu ôm cổ anh trai mình, em thấy anh hai ít ra không xấu lắm, vốn định xin lỗi thì Cao Hàn nói "Gà".
Tiểu Ưu: "!".
Em siết tay lại sao đó hừ nhẹ, xú anh trai, đúng là đồ tồi.
2 anh chị nhìn qua, tình cảm 2 đứa tốt thật a. Anh Long cười "A Ly, hay mua kem nhỉ?".
Chị Ly gật đầu "Được, dù sao cũng nóng a".
Tiểu Ưu nhận được que kem ốc quế, em vui vẻ mỉm cười. Cao Hàn cõng em không ăn được nên em cầm cả 2 que, sau đó đút cho Cao Hàn.
Cao Hàn nghiêng đầu nhìn qua đứa em gái ngốc đang cười, gương mặt nhỏ xinh hơi hồng vì nắng nóng. Em mỉm cười giống một thiên sứ nhỏ. Có vẻ không đáng ghét lắm.