Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 41: Chương 41




Minh Triệu kéo theo ba ngày ở Ảnh Thị Thành, quyết định Hứa Giai Nhân tham gia tiết mục giải trí nóng nhất hiện nay 《 Du lịch của chúng ta 》.

Cô đang nói chuyện này với Hứa Giai Nhân ở trong điện thoại.

Hứa Giai Nhân đang ở tổ phim, vừa quay xong phần diễn của mình.

“Chị Phạm《 Du lịch của chúng ta 》là tháng 7 bắt đầu sao?”

Minh Triệu: “Đúng, ngày 21.”

Hứa Giai Nhân: “Tuần cuối tháng sáu bắt đầu phải quay《 Trường Đinh 》… Như vậy nếu em có thể diễn《 Trường Đinh 》, cả hai thời gian không phải là đụng chạm sao?”

Minh Triệu im lặng trong chốc lát: “Tỉ số hấp thụ ánh sáng của《 Du lịch của chúng ta 》không thể tưởng tượng, sẽ mang đến cho em sự nổi tiếng siêu cao.”

Mặc dù Hứa Giai Nhân do dự, nhưng cô cũng là một người có chủ ý, “Chị Phạm, còn có hai tuần liền phải quay thử phim 《 Trường Đinh 》, chờ em một chút.”

Minh Triệu nhìn phần hợp đồng trước mắt kia, “Giai Nhân, bây giờ nghệ sĩ muốn lên《 Du lịch của chúng ta 》không chỉ một mình em, theo chị biết, Đỗ Đình, Chân Khiết Nhi, công ty đại diện của họ đều đang bàn bạc với tổ chương trình.” Hợp đồng không kí, bất cứ lúc nào đứng trước khả năng bị thay đổi.

Hứa Giai Nhân cắn cắn môi, “Chị Phạm, chị cảm thấy《 Trường Đinh 》có thể vượt qua《 Niên hoa 》không?”

“Chị không dám đảm bảo,《 Niên hoa 》có Triệu Hân Nhiên, nhưng 《 Trường Đinh 》sẽ như thế nào, ai cũng không dám nói.”

Hứa Giai Nhân trầm ngâm nói: “Chị Phạm, em suy tính một chút.”

Minh Triệu trả lời: “Hai ngày sau cho chị đáp án.

Nhưng đề nghị của chị là tham gia 《 Du lịch của chúng ta 》trước.” Cô không biết Hứa Giai Nhân có nghe lời của cô không, tóm lại, cô đang sắp xếp chuyện này không hề cất giấu tư tâm của mình.

Lần đầu tiên Tư Mộ ra ngoài trải qua thế giới hai người với mẹ, về nhà đương nhiên muốn mua chút quà trước.

Hai người đi dạo thật lâu, Tư Mộ mua một đống đồ.

Mua đồ đấm lưng bằng lông nhung kiểu dáng phim hoạt hình* cho ông nội cậu, mua bao tay 9.9 đồng cho bà nội cậu, mua một cái túi dân tộc cho cô cậu, mua một cái mũ Lôi Phong cho ba cậu**.

**Theo mình tra thì Lôi Phong là một chiến binh cộng sản có nhiều đóng góp và cống hiến cho đất nước, và có sự ảnh hưởng nhất định tới các thế hệ sau này.

Do đó mình nghĩ cái mũ Lôi Phong này là một cách gọi biểu tượng.

Tấm lòng quan trọng nhất.

Minh Triệu cảm thấy, dù ông nội bà nội nhận quà gì đều vui lòng, hai người khác cô cũng không dám đảm bảo.

Nét mặt Tư Mộ tươi cười, “Ba sẽ thích cái con thích này chứ?”

Minh Triệu dối lòng nói: “Sẽ thích.”

Tư Mộ gật đầu, “Con cũng cảm thấy vậy.

Mẹ, chờ con trưởng thành làm việc, mua cho mẹ túi đẹp còn có quần áo, giống như cô vậy.”

Cả trái tim Minh Triệu cũng tan chảy rồi.

“Vậy mẹ chờ con!”

Tư Mộ vươn tay, “Mẹ, chúng ta ngoéo ngón tay.

Một trăm năm không thay đổi.”

Tối hôm đó, Minh Triệu và Tư Mộ về Tấn Thành, hai người về chỗ cha mẹ Nguyễn trước.

Sắc mặt cha Nguyễn không tốt lắm, Minh Triệu không biết chuyện gì như thế nào rồi.

Mẹ Nguyễn cũng vậy, “Đã về à? Chơi như thế nào?”

Tư Mộ líu ríu nói đến chuyện vài ngày nay, trọng điểm lấy ra quà bản thân mang về.

“Ông nội bà nội, cháu còn không có tiền, không thể mua quà đắt cho hai người.”

Cha Nguyễn nhìn thấy đồ đấm lưng bằng lông nhung kiểu dáng phim hoạt hình kia, cuối cùng vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

“Ôi, Mộ Mộ mua nha, ông nội thích.”

Mẹ Nguyễn mang theo cái bao tay, mặc dù chất lượng không tốt, nhưng bà rất vui vẻ.

Nói nói Minh Triệu, “Mấy ngày nay con cũng vất vả rồi.”

Minh Triệu cười, “Mộ Mộ rất ngoan, con không mệt.”

Mẹ Nguyễn thở dài một cái.

Minh Triệu do dự một chút hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Con thấy sắc mặt mẹ và ba đều không tốt lắm.”

Mẹ Nguyễn nhíu nhíu mày, “Không biết phóng viên này xảy ra chuyện gì! Lại báo ảnh chụp của Kỳ Duyên và những người khác, nói ai đó là bạn gái của Kỳ Duyên.

Ba con thấy tức chết rồi!”

Minh Triệu cười, “Mẹ, loại tin tức này không nên tưởng thật.

Tính tình của Kỳ Duyên mẹ vẫn rõ ràng mà?”

Mẹ Nguyễn nhìn cô, “Con không lo lắng chút nào?”

Minh Triệu gợi ra nụ cười, “Con tin tưởng anh ấy.” Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến mẹ Nguyễn ngẩn ra.

“Thật sự muốn có cái gì, con liền ly hôn thôi.” Giọng nói của cô nghiêm túc, nếu có một ngày Kỳ Duyên ở cùng một chỗ với cô gái khác, cô nhất định ly hôn.

Sự hiểu biết qua lại giữa người với người phải chung sống.

Ba năm này, mẹ Nguyễn cũng thay đổi cái nhìn với Minh Triệu.

Nhớ ngày đó, bà còn tưởng rằng Minh Triệu là cô gái có ý đồ xấu, dựa vào nơi trên bụng.

“ Trịu Trịu, người Tống Văn Dịch này thế nào hả?”

“Văn Dịch là nghệ sĩ con dẫn dắt, đánh giá của con với cậu ta đều mang theo sắc thái chủ quan của con.

Chỉ là ngài suy nghĩ một chút, một tiểu sinh* đang bay lên nổi tiếng có thể chủ động công khai tình cảm, ít nhất nói rõ cậu ta coi trọng đoạn tình cảm này.”

*Tiểu sinh: dùng để gọi nghề nghiệp là diễn viên, giới tính nam đóng những vai còn trẻ bằng độ tuổi của nhân vật chứ không dựa vào độ tuổi thật của diễn viên.

“Mẹ thấy Tống Văn Dịch cũng không tồi, mặt mũi là không thể chê.

Kỳ Ân cũng nên kết hôn, con xem nó còn lớn hơn con mấy tháng, Mộ Mộ cũng đã ba tuổi rồi.”

Minh Triệu: “…”

Sau khi ăn cơm tối xong, Minh Triệu đưa Tư Mộ về nhà mình, Kỳ Duyên còn chưa về.

Tiểu Đậu Nha buồn ngủ đến không chịu được, trước khi ngủ còn nhắc mãi, “Mẹ, ba về mẹ phải gọi con nha.

Con muốn đưa mũ cho ba.”

Minh Triệu đồng ý, kết quả cô cũng ngủ trước.

Sau khi Kỳ Duyên trở về, nhìn thấy hai mẹ con ở giường lớn trong phòng ngủ chính, trong lòng ấm áp một hồi.

Anh nhẹ nhàng đi tắm, mới vào phòng.

Hôn gò má của Minh Triệu, Minh Triệu bị anh đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Anh về hả?”

Kỳ Duyên hôn khóe môi của cô, “Ừ, về trễ.

Dĩ Hằng nổi điên, vẫn không để cho anh đi.”

Anh uống rượu, trên người muốn nóng hơn bình thường rất nhiều.

Minh Triệu nhẹ nhàng giật giật cơ thể, “Tiểu Đậu Nha ở____”

Tay của Kỳ Duyên đã thăm dò trong áo ngủ của cô, sờ tới ngực của cô, chợt cảm thấy không đúng, cau mày lại.

“Em không thể luôn nuông chiều con.”

Minh Triệu lẩm bẩm, “Nó cũng là con của anh.”

Kỳ Duyên lấy bàn tay nhỏ kia ra, che tay mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Nhưng em là vợ của anh.”

Minh Triệu bị anh hôn đến lộn xộn, “Đêm nay để Tiểu Đậu Nha ngủ với chúng ta được không? Buổi tối con vẫn nhớ tới anh đấy.”

Kỳ Duyên ôm lấy cô, nâng mông của cô, “Được, chúng ta đi phòng bên cạnh.”

….

Eo của Minh Triệu cũng muốn gãy, đêm nay anh thật sự là nhiệt tình như lửa.

“Mệt mỏi ôi___”

Kỳ Duyên cười, “Em sẽ không nói về ngủ với anh sao?”

Minh Triệu chu môi, “Người trợ lí em đây, ban ngày làm việc cho anh, buổi tối còn phải ngủ cùng! Thiệt thòi quá!

Kỳ Duyên thích nghe cô nói vớ nói vẩn như vậy, “Ừm.”

Minh Triệu lẩm bẩm, tay khoát lên đầu vai anh, đầu ngón tay từ từ trượt đến phần eo của anh.

Hai vợ chồng sớm quen thuộc lẫn nhau, cô muốn làm cái gì, làm sao Kỳ Duyên có thể không biết.

Anh chợt nâng đùi phải của cô lên, vòng tại bên hông mình, đông tác không mơ hồ chút nào.

“Chồng___ chồng____” Minh Triệu sớm không kiềm chế được.

Kỳ Duyên đi về phía trước thật sau, “ Trịu Trịu, thả lỏng___”

Minh Triệu che mặt mình, “Anh nhanh lên một chút! Mai em phải đi công ty.”

Kỳ Duyên cúi người, hôn ngực của cô.

Minh Triệu nghẹn ngào, một tiếng một tiếng kêu tên của anh, “ Kỳ Duyên____ Kỳ Duyên_____”

Cuối cùng Kỳ Duyên nói ở bên tai cô, “Một ngày không gặp, như cách ba thu.

Ba ngày chúng ta không gặp rồi.”

….

Sáng ngày hôm sau, khi Tiểu Đậu Nha mở mắt ra, phát hiện một mình mình ngủ ở trên giường lớn.

mẹ không có đây, ba cũng không ở đây.

Cậu chậm rãi trượt xuống giường, đi dép lê nhỏ đến toilet.

Chờ cậu xuỵt xuỵt xong, vẫn không thấy bóng dáng của be mẹ.

Khóe miệng của tiểu tử kia cay đắng, đứng ở phòng khách gào thét, “Mẹ___Mẹ____”

Kỳ Duyên chợt bừng tỉnh, vội vàng mặc vào một cái quần đi ra ngoài, ôm tiểu tử kia lên.

“Khóc cái gì đấy?”

Tiểu Đậu Nha nhìn thấy ba, cảm xúc tốt một chút.

“Mẹ con đâu?” Cậu nhìn phòng bên cạnh, đôi mắt ướt xoay nha xoay.

Kỳ Duyên vội vàng nói sang chuyện khác, “Hai ngày này mẹ đi chơi quá mệt mỏi, còn đang ngủ mà.”

Tiểu Đậu Nha lắc lắc cơ thể, “Vậy con đi xem mẹ một chút.”

“Để mẹ chủ một chút nửa, ba đưa con đi rửa mặt.

Không phải hôm nay con phải lên nhà trẻ à? Bị muộn rồi.”

“Be, vậy ba nhanh lên một chút.” Cậu cũng không muốn đến muộn, cậu còn muốn gặp Đóa Đóa sớm một chút đấy.

Hai cha con cùng đi toilet rửa mặt đánh răng, Tiểu Đậu Nha trông thấy mấy vết cào trên ngực của Kỳ Duyên, tò mò hỏi: “Ba, sao ba bị thương?”

Kỳ Duyên cúi đầu vừa nhìn, tối hôm qua còn không có cảm giác, bây giờ vừa thấy, ba vết cào rõ ràng.

“Mèo cào.”

Tiểu Đậu Nha suy nghĩ nói: “Ba, ba nuôi mèo ở phòng làm việc rồi hả?”

Kỳ Duyên qua loa mà đáp lại một tiếng.

Tiểu Đậu Nha ôm đùi của anh, “Ba, khi nào thì ba đưa con đi xem mèo?”

Kỳ Duyên dở khóc dở cười, “Nhìn biểu hiện của con.

Khi nào con không muốn ngủ với mẹ, ba sẽ cân nhắc một chút.”

Tiểu Đậu Nha vội vàng không thể nào gật đầu, nghiêm trang, “Con là đứa trẻ lớn rồi, con không ngủ với mẹ.”

Ngay ngày hôm đó, bạn nhỏ Tư Mộ đi học muộn, Minh Triệu cũng vội vội vàng vàng mới chạy đến công ty, ngoài miệng oán trách Kỳ Duyên.

Chỉ có Kỳ Duyên xuân phong đắc ý*.

* Đây là thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung Quốc.

có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường.

Như đã nói “xuân phong đắc ý” chỉ xuât hiện trong tiếng Trung Quốc.

Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an.

Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.

Trong lòng Hoài Trang oán thầm, nhất định là phu nhân đã về.

Cuối cùng bọn họ có thể từ biệt bầu không khí âm u của văn phòng rồi.

Ba ngày Tiểu Đậu Nha không lên nhà trẻ, thấy bạn học vui vẻ khác thường.

Sau giờ học thì nói chuyện chuyến đi chơi với bạn nhỏ cùng bàn.

Nói du lịch xong, lại bắt đầu nói phiền não của mình.

“Mình ngủ một mình, tỉnh lại phát hiện, ba mẹ ngủ ở một phòng khác.

Bây giờ các cậu cũng ngủ một mình sao?”

Đóa Đóa: “Mình ngủ với ba mẹ.”

Dương Dương: “Mình ngủ gần ba mẹ.”

Tư Mộ tủi thân, “Chỉ có một mình tớ không ngủ với ba mẹ sao?”

Đóa Đóa: “Chúng ta hỏi bạn nhỏ khác một chút đi?”

Vì vậy, tiểu đội Apple cùng tiến hành điều tra vấn đề đi ngủ với ba mẹ.

Nhưng lớp này ngoài bốn bạn nhỏ đến từ nước ngoài là ngủ một mình ở ngoài, chỉ có mình bạn nhỏ Tư Mộ người Trung Quốc là phải ngủ một mình.

Cả trái tim Tư Mộ tủi thân rồi.

Dương Dương: “Có phải Tư Mộ cậu là ba mẹ cậu nhặt được ở thùng rác không?”

Tư Mộ: “…”

Đóa Đóa lắc đầu một cái, “Mình nghĩ là ba và mẹ của Tư Mộ sinh em gái cho Tư Mộ rồi.

Bà ngoại mình nói, nếu mình muốn em gái, vậy thì phải ngủ một mình.”

Tư Mộ nháy mắt nhìn Đóa Đóa, Đóa Đóa thật xinh đẹp.

“Ừ.

Nhất định mẹ mình sinh em gái cho mình rồi.

Nếu em gái của mình cũng xinh đẹp như cậu, mình sẽ rất vui vẻ.”

Giáo viên chủ nhiêm vừa vặn nhanh đi đến chỗ này, đúng lúc nghe được những lời này.

Bạn nhỏ bây giờ, nhà trẻ mà bắt đầu yêu sớm rồi.

Chó độc thân cô đây sống như thế nào!

Buổi sáng ngày hôm đó, Minh Triệu chải chuốt tất cả kế hoạch công việc gần nhất của Tống Văn Dịch, Hứa Giai Nhân một lần, chờ xong mọi thứ này, cô mời nghĩ đến chuyện chuyển khoản cho Lương Nguyệt.

Lên mạng tra rõ giá giầy, hơn sáu vạn đồng, thật sự là để cho người ta nhức nhối.

Chung quy là Tiểu Đậu Nha vô tâm sơ suất, tiền này cũng nên đền.

Chuyển được tiền thành công, lòng Minh Triệu cũng yên tâm rồi.

Cô bình tĩnh chải quét tin tức trên mạng.

Thanh thế* tuyển vai của phim《 Trường Đinh 》lần này to lớn, không ít người mới cũng đã đi đăng kí tham gia, đã tiến hành vòng quay thử thứ nhất.

*Thanh thế: Tiếng tăm và thế lực.

Vì vậy gần đây Lương Nguyệt cũng thường trên trang đầu tin tức giải trí.

Tiểu Vũ đi tới và đưa cho cô một ly cà phê, “Chị Khương, Giai Nhân có thể bắt lấy 《 Trường Đinh 》không?”

“Chị cũng không chắc." Minh Triệu thật sự không dám đảm bảo, cô giúp nghệ sĩ kí hợp đồng điện ảnh, phim truyền hình, đều đã tìm vai diễn phù hợp với bản thân họ.

Tình tiết 《 Trường Đinh 》 cô cũng là xem hai ngày trước, phim văn nghệ chú ý nhưng không nhất định sẽ đắt khách.”

“Em nghe trợ lí của Giai Nhân nói, Giai Nhân rất muốn đạt được.

Chị Phạm, phía bên chị không thể giúp cô ấy đi nói chuyện với cô Lương một chút?”

Minh Triệu lắc đầu, “Từ trước đến nay cô Lương yêu cầu nghiêm khắc, bà ấy tuyển chọn người đều có tiêu chuẩn của bà ấy.”

“Hi vọng Giai Nhân có thể còn lấy được.”

Minh Triệu hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng nói: “Mong là vậy.”

Vừa mới dứt lời, điện thoại di động của cô vang lên.

Cô thấy mọt chuỗi dãy số, tay khẽ run lên.

Tiểu Vũ xoay người, “Chị Phạm, ngài làm việc trước.”

Minh Triệu hít sâu một hơi, nhận nghe điện thoại.

Tiếng ở đầu kia truyền tới bên tai cô, “ Minh Triệu, bây giờ cô có thời gian không? Chúng ra gặp mặt nói chuyện.”

“Được, cô Lương.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.