Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 5 - Chương 78: Lời cảm ơn hoàn mỹ




Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Mã Viễn Phi đi rồi”

P/s: Tớ có một số điều muốn nói ở đây:

Một là tên của nhân vật sẽ thay đổi: Dư Chu Chu -> Dư Châu Châu, Trần Án -> Trần An

Hai là nhạc cụ mà Châu Châu dùng là Cello chứ không phải Violin, mình sẽ chỉnh sửa lại.

Ba là tuần này và tuần sau mình sẽ chú trọng beta lại truyện từ chương 1 tới giờ hơn là edit chương mới Ụ _ Ụ Vì mình phát hiện mình đã edit bị một số lỗi nghiêm trọng. Các chương mình đã beta, ở dưới tên người edit sẽ là người beta =)) Hiện tại chỉ có mỗi mình mình và bé Gian phi:< Ai có nhu cầu xin hãy ib fanpage để giúp tụi mình với nghen~

Bốn là mặc dù beta lại nhưng truyện mình sẽ cố ra đều 3c/tuần (hoặc ít nhất là 2c/tuần) cho các bạn.

Lúc Dư Châu Châu bước vào lớp, cô ngửi thấy mùi ôxi già [1] gay mũi vô cùng. Cô nín thở, vọt vào trong lớp lấy sách bài tập và hộp bút, sau đó cố gắng chạy ra ngoài hành lang, đứng thở dốc trước cửa lớp.

[1] Ôxi già – Peroxide (Hydro peroxide hoặc gọi là hydro peroxid) có công thức hóa học là H202, là một chất oxy hóa dạng lỏng trong suốt, nhớt hơn một chút so với nước, có các thuộc tính oxi hóa mạnh và vì thế là chất tẩy trắng mạnh được sử dụng như là chất tẩy uế, cũng như làm chất oxi hóa và đặc biệt ở nồng độ cao như HTP làm tác nhân đẩy trong của tên lửa.

Mùa đông năm ba của trung học, có một câu chuyện ma được truyền đi như bệnh SARS [2] làm mọi người trở nên đa nghi hơn. Dư Châu Châu không sợ hãi chút nào, thậm chí còn âm thầm biết ơn lời đồn như ôn dịch này.

[2] Bệnh SARS: Hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tên tiếng anh là Severe acute respiratory syndrome – SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi một loại virus SARS. Vào giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hong Kong và lan tỏa gần như trở thành đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong trên thế giới.

Bọn họ vì tin đồn đó mà không đi học thêm giờ nữa, các lớp học thêm giờ ABCD cũng ngừng lại cho nên tan học vào năm giờ chiều như bình thường, mọi người rất vui vẻ vì có thể kiếm lại được hai ngày nghỉ cuối tuần của mình.

Rất nhiều phụ huynh lo lắng việc nghỉ những buổi học thêm giờ sẽ làm ảnh hưởng đến kết quả kì thi trung học của con mình, nhưng Dư Châu Châu lại thấy rất tốt – Trời sập thì mọi người chết, huống chi, đối với đám học sinh chuyên tự học như cô hay Ôn Miểu, Tân Mỹ Hương, Thẩm Dương mà nói, thời gian tự do của bản thân nhiều hơn là một chuyện tốt.

Hội học ở thư viện vào mỗi chiều cuối tuần vẫn tiếp tục. Quan hệ của Ôn Miểu và Tân Mỹ Hương không còn lạnh nhạt như trước nữa, thành tích và bề ngoài của Tân Mỹ Hương thay đổi làm cô bạn trở nên tự tin hơn trước, bắt đầu nói nhiều hơn.

Dư Châu Châu rất vui vì điều đó, mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, cô bạn đã không còn là cô gái im lặng đọc quyển sách ‘Tuổi 17 không khóc’ đó nữa rồi.

Dư Châu Châu tự nhủ, đây là sự tiếc nuối xấu xa. Cô chỉ tiếc nuối Tân Mỹ Hương nhát gan kì dị cần đến mình kia mà thôi. Đối với bản thân Tân Mỹ Hương mà nói, cuộc sống hiện tại mới là một cuộc sống tốt đẹp – Cô bạn không có nghĩa vụ từ bỏ cuộc sống mới mẻ xinh đẹp này vì Dư Châu Châu.

Thỉnh thoảng cô cũng gặp Bôn Bôn ở hành lang, hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó làm bộ không quen biết đối phương. Chỉ cần Dư Châu Châu biết cô và Bôn Bôn không thay đổi là đủ rồi.

Có điều Thẩm Dương lại nổi mụn do dậy thì. Mụn dậy thì của Ôn Miểu thì dần biến mất không còn tung tích, Dư Châu Châu lén lút hỏi Ôn Miểu có dùng thuốc trị mụn nào không, cô muốn viết thư nặc danh gửi cho Thẩm Dương. Dư Châu Châu không quá quan tâm đến quần áo, nhưng cô biết vẻ ngoài của các cô gái luôn rất quan trọng.

Ôn Miểu nhún vai, “Tớ không đi trị mụn, nó tự lặn vậy thôi. Tớ nghĩ là do thời kì dậy thì đã kết thúc đấy.”

“Ớ?” Dư Châu Châu kinh ngạc, “Cậu đã dậy thì xong rồi à?”

Ôn Miểu đỏ mặt đá một phát, Dư Châu Châu vừa tránh vừa cười hà hà.

Áp lực của Thẩm Dương quá lớn. Dư Châu Châu lo lắng, cô bạn sẽ bị stress mất.

Kết quả của việc lo lắng bao đồng là bản thân gặp chuyện xui xẻo. Vừa vào tháng mười hai, cô đã bị sốt, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì phát hiện bên tai nổi một cái bọc nhỏ trong suốt, ngứa ngáy vô cùng.

Vẻ mặt mẹ thay đổi, “Châu Châu, con bị thủy đậu rồi.”

Xin nghỉ nửa tháng. Mỗi tối Ôn Miểu sẽ gọi cho cô, cứ hai ba ngày lại mang vở đến cho Dư Châu Châu, thậm chí còn tặng kèm đáp án mà mình làm rồi. Dư Châu Châu biết Ôn Miểu rất lười, có thể làm được đến mức này đã rất tốt rồi.

“Cảm ơn cậu.” Cô nói qua điện thoại.

“Không cần cảm ơn, không phải chỉ có mình tớ làm, bài thi của cậu là do bạn cùng bàn lấy về, trong đó có nửa đáp án là của tớ, một nửa là lấy của Tân Mỹ Hương.”

Mũi Dư Châu Châu hơi ngứa ngứa. Cô đưa tay gãi đầu, cả tuần không được gội đầu, mùi tóc thối đến mức làm cô muốn nôn mửa, huống chi trong da đầu còn một đống thủy đậu nổi lít nha lít nhít, còn chưa kết vảy, ngứa muốn chết người.

“Cảm ơn các cậu.” Cô nhỏ giọng nói.

“Thôi đi, bớt làm mấy trò này đi, mau hết bệnh rồi về trường học! Bắt đầu lại như trước kia!”

“Cậu tiến bộ như vậy khi nào thế?”

“Khi nào kệ tớ, nhưng nếu cậu cứ ở nhà thì chết chắc rồi.”

Dư Châu Châu chán nản nói, “Được, tớ sẽ khỏe nhanh thôi.”

“Tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, cậu rất tuyệt đó, tận năm ba sơ trung mới bị thủy đậu, thời kì dây thì của cậu lùi lại đó à?”

“Đây không phải là bệnh thủy đậu!” Dư Châu Châu bị chọc điên, nói trong vô thức, nói xong cũng biết mình nói bậy rồi, không phải bệnh thủy đậu thì là cái gì?

Ôn Miểu ở đầu điện thoại bên kia cười ha hả.

“Đúng đúng đúng, không phải bệnh thủy đậu, không phải bệnh thủy đậu – cậu mọc một đống mụn dậy thì khắp người!” —-

Lúc thi lại, Dư Châu Châu được đưa tới một phòng riêng, ba mặt đều là tường kính, bài thi của cô được giáo viên coi thi đưa đến, sau khi điền trắc nghiệm xong thì thu lại. Lúc kiểm tra nghe Tiếng Anh cũng phải vất vả gắng nghe bài từ loa phát thanh để điền đáp án, phiếu điền đáp án bôi bôi xóa xóa một đám.

Điều làm cô vui nhất là lúc tan học, ngồi trong phòng bằng pha lê nhìn các bạn học xếp hàng cười khúc khích nhìn nhau qua cửa sổ. Bởi vì trên mặt có rất nhiều hột thủy đậu, cô đành dùng khăn quàng cổ che lại, chỉ lộ hai con mắt, Ôn Miểu nhướng mày trêu đùa cô, vui vẻ nhìn đôi mắt hình lưỡi trăng của cô, trong lòng cậu bạn vô cùng vui vẻ khi có thể nuôi ‘gấu mèo’ trong ‘vườn thú’ như vậy.

Mã Viễn Phi với nhiều vẻ mặt, Tân Mỹ Hương với nụ cười trên môi, thậm chí còn có thể thấy Thẩm Dương bận rộn xuất hiện.

Dư Châu Châu cười cười, nước mắt đong đầy khóe mắt.

Rất muốn ở cạnh nhau cả đời, vĩnh viễn dừng ở ngày đông tuổi 15 này, mặc kệ áp lực của cuộc thi trung học sắp tới, như thể thời gian sẽ không bao giờ trôi qua.

Như vậy rất tốt —

Lúc Dư Châu Châu lành bệnh, trở về lớp thì có một vấn đề xuất hiện.

Cô vẫn đứng thứ hai trong lớp.

Người đứng đầu là Tân Mỹ Hương.

Những lời khen mang hàm ý hi vọng các bạn học khác có thể xem Tân Mỹ Hương làm gương của Trương Mẫn làm Dư Châu Châu trở nên lúng túng, bởi vì những lời khen đó dùng từ hơi quá.

Khi bạn đã từng làm người đứng đầu rất nhiều lần, nó không còn sự vui sướng hay vinh quang nữa mà trở thành một kiểu xiềng xích, một khi bạn không còn là người đứng đầu thì bạn chẳng là cái thá gì, dù cho đây chỉ là một bất ngờ, nhưng người khác sẽ dùng ánh mắt không thể cứu vãn được nhìn bạn…

Ôn Miểu đâm nhẹ lưng cô, Dư Châu Châu quay đầu lại, nụ cười trên môi cô rất giả tạo.

“Chuyện gì sao?”

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

Tôi có thể có sao à? Tôi không phải là người hẹp hòi như vậy, tôi thật lòng vui vẻ vì Tân Mỹ Hương, cô bạn có được thành tích như vậy là nhờ tôi giúp đỡ, sao tôi có thể không vui chứ?

Tân Mỹ Hương vẫn bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, Dư Châu Châu sợ cô bạn đến an ủi mình, như vậy sẽ làm cô lúng túng vô cùng. Nhưng khi đối phương vẫn bình thản không quan tâm cô như cô hi vọng, cô lại cảm thấy thất vọng.

Dư Châu Châu quay đầu lại, nằm nhoài lên bàn, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Sau khi hết bệnh thủy đậu, cơ thể cô yếu đi nhiều, cô chỉ cần làm gì đó một chút thôi cũng sẽ thấy mệt mỏi, đương nhiên, lần này cả trái tim cũng mệt.

Ôn Miểu vẫn không ngừng đâm lưng cô, “Tớ chưa nói xong mà!”

“Còn gì nữa?”

“Lần sau cậu có thể đứng thứ năm không?”

“Hả?”

“Thứ năm. Cậu không phải cảm thấy việc tớ luôn đứng thứ sáu rất thần kì sao? Cái này còn khó hơn cả việc đứng thứ nhất, vì muốn đứng đầu thì cậu chỉ cần cố gắng hết sức để thi được điểm cao là được, nhưng để giữ vững một vị trí nào đó thì lại cần có cả kỹ xảo nữa, nếu tốt hơn một chút thì sẽ đứng thứ tư, nhưng nếu thiếu một điểm thì sẽ đứng ở vị trí thứ sáu, đây mới là thực lực thật sự!”

Dư Châu Châu cười khẽ, “Thực lực cái quần, cái cậu nói là mệnh!”

Ôn Miểu nhíu mày, “Hừ, tớ đối xử tốt với cậu như thế còn gì, tặng cậu vị trí thứ năm đó, còn để cậu đứng trước tớ đấy….”

Giúp cô tìm lại mặt mũi thì có, Dư Châu Châu nghĩ thầm, sợ cô áp lực nặng cho kì thi sắp tới nên mới lấy cớ đứng vị trí thứ năm, như vậy nếu như lần sau cô có thi kém đi nữa thì cũng có thể nói là cô tìm cách để đứng thứ năm, nhưng kết quả là người tính không bằng trời tính…

Dư Châu Châu nở nụ cười dịu dàng, nghiêm túc nói, “Ôn Miểu, cảm ơn cậu, cậu rất tốt”

Ôn Miểu đỏ mặt, vuốt vuốt tóc, không nói gì.

Còn một chuyện liên quan đến Mã Viễn Phi. Mã Viễn Phi chuồn học quá nhiều, Trương Mẫn bảo Dư Châu Châu viết lại số lượng tiết học mà Mã Viễn Phi chuồn học, nếu vượt quá quy định thì sẽ đuổi học.

Mã Viễn Phi đi theo đám Từ Chí Cường đến quán nét chơi Star Craft [1] và Counter Strike [2] đã hơn một năm. Không biết có phải do việc chơi đùa ở trường không còn nhiều hay không, từ đầu năm đã bắt đầu tăng tiết học Toán Văn Anh Hóa Lý, cho dù là đám học sinh thích chơi đùa trước kia cũng bắt đầu gặm bài sách vở làm bài thi, Mã Viễn Phi đã không còn khán giả khi làm những trò náo động. Thậm chí có lúc Dư Châu Châu thấy vẻ kinh hoàng trên mặt Mã Viễn Phi không ai chú ý đến ‘màn trình diễn’ của cậu.

[1] StarCraft: là một trò chơi điệ tử chiến lược thời gian thực loại khoa học quân sự viễn tưởng do Blizzard Entertainment phát triển. Trò chơi đầu tiên của thương hiệu Starcraft được phát hành cho Microsoft Windows vào ngày 21 tháng 3 năm 1998. Với hơn 11 triệu bản bán ra trên toàn thế giới vào tháng 2 năm 2009, nó là một trong những trò chơi bán chạy trên máy tính cá nhân. Một phiên bản cho Mac OS cũng được phát hành vào tháng 3 năm 1999 và một bản cho Nintendo 64 mà Blizzard cộng tác với Mass Media Interactive Entertainment được phát hành vào ngày 13 tháng 6 năm 2000.

[2] Counter Strike (hay được gọi là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao đượ cnhieeuf người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffe thực hiện.

Dư Châu Châu quen với việc cậu không ở trường, nhiều lúc cũng nhớ tên khỉ gây chuyện này.

“Thật ra em ấy không học tiếp thì tốt hơn.”

Dư Châu Châu bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Trương Mẫn, “Dạ?”

Trương Mẫn thở dài, “Đứa bé này không phải là đứa bé hư, chẳng qua tình huống trong nhà… Ông bà nội mở tiệm tạp hóa kiếm tiền cho em ấy đi học, ba mẹ ly hôn, sau đó mẹ em ấy đi đâu không rõ, bây giờ ba em ấy bị bệnh ung thư cổ họng thời kì cuối, nghe bảo thời gian không còn nhiều. Bỏ học đi ra ngoài kiếm tiền còn có thể giúp gia đình còn tốt hơn. Em ấy ở trường không thèm học, ngày nào cũng cùng đám học sinh hư kia đi quán nét chơi game, không bằng đừng đi học để khỏi trả tiền sách vở học hành học thêm giờ đi, chút tiền đó có thể tiết kiệm được thì cũng tốt hơn cho em ấy.”

Dư Châu Châu gật gù, rồi lắc đầu, cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì,

Cuối cùng cô đi về lớp tự học, Mã Viễn Phi đã trở về lớp. Mùa đông rất lạnh nhưng cậu bạn chỉ mặc một chiếc áo khoác cũ, lạnh không chịu nổi, vừa vào đã chạy đến chỗ máy sưởi, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt to bự chảng.

“Mã Viễn Phi?”

“Cái gì?” Cậu bạn dùng giọng nói kì lạ trả lời lại, đi về chỗ ngồi, Dư Châu Châu có thể cảm nhận được khí lạnh trên người cậu bạn.

“Bên ngoài lạnh lắm à?” Cô không biết nên mở miệng nói gì, chỉ đành nói chuyện vòng vòng.

“Lạnh, hôm nay lạnh lắm!” Mã Viễn Phi cẩn thận nhét túi đồ vào trong hộc bàn, xoa xoa tay cho ấm.

“Lại đi quán net à? Mua đồ ăn vặt sao không cho ai ăn cùng với thế?” Dư Châu Châu nhíu mày nhìn hành động của hắn.

“Cái gì?” Mã Viễn Phi nâng giọng cao hơn, giống như một đứa nhỏ đang giận dỗi, “Đây là mẹ đưa cho tớ! Mẹ khó lắm mới về được một lần, sáng tới nhưng khuya lại đi nữa rồi.”

Dư Châu Châu kinh ngạc, “Mẹ cậu đến thăm cậu à?”

Hắn gật đầu, âm u trả lời, “Cậu nói mẹ ra ngoài làm việc, tớ chưa từng thấy mẹ.” Nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của Dư Châu Châu, hắn nói thêm, “Nhưng những thứ này đều là mẹ đem từ xa đem về cho tớ!”

Dư Châu Châu không ý thức mình nhìn những món đồ trong túi nilon với ánh mắt nghiêm túc: bánh snack, hoa quả sấy, nước ngọt….

Đi xa chỉ mang thứ này về cho con trai mình?

Mã Viễn Phi không chú ý đến các bạn học đều mang khăn quàng cổ mà mẹ tự tay đan, còn cậu bạn thì mặc đồ mỏng, thậm chí còn có chỗ sứt chỉ, Dư Châu Châu không muốn nhìn nữa, nghiêng mặt sang một bên, một giọt nước mắt rơi trên sách Ngữ văn, làm ướt mấy dòng thơ trong sách.

Dư Châu Châu không thể hoàn thành nhiệm vụ Trương Mẫn giao cho mình, nhưng Trương Mẫn vẫn thường xuyên tìm Mã Viễn Phi nói chuyện. Trường học sẽ trao bằng tốt nghiệp cho cậu, cho nên cậu đừng đến trường học nữa.

Mã Viễn Phi dọn dẹp mọi thứ trên bàn, những tờ bài thi cậu giữ lại cũng đưa hết cho Dư Châu Châu.

“Cho cậu làm giấy nháp đó!”

Dư Châu Châu cười khổ, “Giấy nháp này quá đắt, những tờ giấy này đều là do cậu nộp tiền mới có.”

Mã Viễn Phi nở nụ cười, “Nộp tiền mới có thể làm bạn cùng bàn với cậu đó!”

Đột nhiên sống mũi cô cay cay, Dư Châu Châu nghẹn ngào, nước mắt đong đầy, cô cúi đầu hỏi, “Phải đi à?”

Mã Viễn Phi vốn đã đeo cặp lên lưng đột nhiên ngồi xuống.

“Tớ muốn học một tiết.” Cậu cười nói.

Lớp Ngữ văn, mọi người cùng đọc bài ‘Xuất sư biểu’ [3], Dư Châu Châu nhớ đến năm World Cup kia, cuộc tranh đấu giải bóng đá của lớp cô và lớp bên cũng được gọi là ‘Cuộc chiến của Anh và Brazil’, còn việc bọn họ là đất nước Brazil đầy thực lực hay đất nước toàn trai đẹp nước Anh vẫn làm các thành viên đội bóng, ngay cả Ôn Miểu cũng đau đầu không thôi – Theo lời bọn họ lúc đó, vừa có ngoại hình vừa có thực lực đúng là bi kịch.

[3] Xuất sư biểu: Là tên gọi của hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc. Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước. Với giọng văn thống thiết, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu đã trở nên nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc như là đại diện xuất sắc của thể loại biểu và tượng trưng cho lòng trung thành trong thời phong kiến.

Lúc Ôn Miểu nghiêm túc sắp xếp đội hình, đắc ý cầm tờ giấy trong tay, “Hoàn mỹ, cái gì gọi là hoàn mỹ? Đây gọi là hoàn mỹ! Từ chiến lược cho đến chiến thuật, đến…. đến hình vẽ đều không thể xoi mói!”

Dư Châu Châu nở nụ cười, “Còn thiếu tên nữa!”

Mã Viễn Phi luôn có danh hiệu vào học lúc vừa tỉnh dậy, buồn ngủ nói chêm vào, “Thế thì gọi là ‘Xuất sư biểu’ đi.”

Sau đó chiến thuật đấy tên là [Xuất sư biểu].

Cho nên bọn họ thua sạch giống như Gia Cát Lượng vậy. [4]

[4] Nếu mình không nhầm thì sau này Lưu Thiện thua quân, Thục Hán mất nước.

Đảo mắt đã một năm. Một năm cuối cùng.

Trong tiếng đọc bài thơ, Mã Viễn Phi híp mắt giống như con mèo không có sống lưng co rúc ở chỗ ngồi, ngáp một cái thỏa mãn.

Dư Châu Châu nhớ Mã Viễn Phi từng nói, cậu thích học. Ở ngoài đánh CS được một nửa thì sẽ thấy lo hoảng sợ, muốn trở về lớp học.

Giống như nơi này là Neverland của Peter Pan, không cần phải lớn lên. [5]

[5] Peter Pan là một nhân vật hư cấu của nhà băn J. M Barrie, xuất hiện trong nhiều tác phẩm của hãng hoạt hình Walt Disney. Perter Pan mang trong mình hình hài của một thiếu niên 15-16 tuổi biết bay, luôn muốn vui chơi và hưởng thụ cuộc sống, vì thế cậu luôn cố tìm cách để chối bỏ ‘sự trưởng thành’ và mãi mãi không chịu lớn. Cậu sống ở vùng đất Neverland thần tiên với các ‘Lost boys’ – những cậu bé đi lạc và cô tiên Tinkerbell.

Vì Peter Pan không bao giờ lớn khi ở vùng đất Neverland, nên ý của Mã Viễn Phi ở đây là: Trường học như vùng đất Neverland vậy, không có nhiều thứ cần suy nghĩ, cũng không bắt cậu phải lớn thật nhanh.

Sau khi đám Dư Châu Châu tốt nghiệp sơ trung thì sẽ học tiếp lên cao trung, nhưng Mã Viễn Phi thì phải lớn lên.

Cô Ngữ văn không kìm được mà nhíu mày mắng Mã Viễn Phi khi đến lượt cậu bạn đọc.

“Từ sáng đến tối đều không chịu học, sau này với dáng vẻ như vậy thì em làm được gì? Em lúc đó chẳng là gì cả, sau này sao có thể làm được việc chứ?”

Mã Viễn Phi không tức giận, chỉ nở nụ cười.

“Không phải là gì sao? Thế thì tốt rồi, em cũng có thể làm giáo viên rồi!”

Các bạn trong lớp cười to, mặt cô Ngữ văn lúc đỏ lúc trắng, cô không có cách gì để xử lý học sinh sắp bỏ học này cả.

Câu này trở thành chuyện cười của cả lớp nhưng lại làm Dư Châu Châu phải nở nụ cười đau lòng.

Mã Viễn Phi cố gắng lấy lòng các bạn học đã có được màn diễn hoa lệ nhất lúc rời khỏi sân khấu rồi.

Lúc tan học, cậu mang cặp, mỉm cười vẫy tay với Dư Châu Châu.

“Thi tốt vào, cố gắng đậu Chấn Hoa!” Cậu lớn tiếng hô to mục tiêu mà Dư Châu Châu chưa từng nói này, “Tớ cảm thấy trong trường chỉ có mỗi cậu có năng lực đạt được điều đó.”

Dư Châu Châu đỏ mặt, “Trước khi đi cũng phải làm tớ không vui mới chịu.”

Mã Viễn Phi nghiêm túc nói, “Tớ nói thật lòng.”

Tớ biết. Dư Châu Châu mỉm cười.

“Còn có, cậu phải nhớ tớ đấy!”

“Ừ.”

“Cậu sẽ trở thành một người tuyệt vời, cậu phải nhớ tớ, như thế tớ mới không sống uổng phí trên đời này.”

Cái tư duy quỷ quái này làm Dư Châu Châu buồn cười, nhưng nước mắt cũng rưng rưng trên khóe mắt cô rồi.

Mã Viễn Phi gật gù, nhìn sang chỗ Từ Chí Cường đang ngồi – cậu ta không ở đây, không biết đang ở quán net nào rồi.

Ôn Miểu nhẹ nhàng vỗ vai cậu bảo, “Cố giữ gìn sức khỏe.”

Cậu nhếch môi nở nụ cười với Ôn Miểu và Dư Châu Châu, sau đó xoay người biến mất ở cửa lớp.

Dư Châu Châu lấy tay lau nước mắt, ngẩng đầu thì thấy vành mắt của Ôn Miểu cũng đỏ bừng.

“Quan hệ của cậu và Mã Viễn Phi tốt thế cơ à?”

Ôn Miểu lắc đầu một cái, “Tớ chỉ nghĩ là, sau năm tháng nữa cũng tới phiên tớ thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.