Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 3 - Chương 27: Nguyên cớ của tình yêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao bọn họ lại là người yêu trước?”

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

Trò chơi khăm nho nhỏ của Dư Châu Châu khiến đám Từ Diễm Diễm phải ở lại phòng đoàn đội luyện tập tiếp. Đan Khiết Khiết và bé được đặc cách cho về lớp – phần lớn các bạn học đều đang tập luyện trong đội kèn trống và đội vẫy hoa dưới sân trường đầy nắng, vậy nên lớp học vắng vẻ rất thích hợp để hai người trải qua một buổi chiều nhàn nhã.

Dư Châu Châu và Đan Khiết Khiết xuống lầu, vừa lúc gặp phải ba bạn học trong đội trống đang đi lên, trong đó có hai người mặc áo chỉ huy đội trống màu trắng thuần, một người mặc áo xanh của đội kèn.

Thiên niên mặc áo trắng đi ngoài cùng bên trái là Lâm Dương, hai người còn lại cao lớn hơn cậu một chút.

Cảm quan của Dư Châu Châu hôm nay có chút nhạy cảm, lúc ba người cùng xuất hiện, Đan Khiết Khiết luôn ngẩng cao đầu lại đỏ mặt cúi đầu, thân thể cô bạn cứng ngắc giống như dây cung bị kéo căng.

Đan Khiết Khiết lúc này sẽ bày ra vẻ mặt kinh điển của cán bộ – mắt nhìn thẳng, ánh mắt kiên định nhưng gương mặt lại cứng ngắc vô cùng.

Đan Khiết Khiết như vậy khiến Dư Châu Châu khó hiểu, bé cũng chỉ có thể nhìn thẳng theo cô bạn – Dù sao bé cũng không muốn tiếp xúc với Lâm Dương quá nhiều.

Mà sắc mặt của Lâm Dương vẫn như trước, ánh mắt nhìn thẳng như bé, cứ như đang đi trong một nơi vô định vậy.

Nhưng cô Lý nói rất đúng, ánh mắt của người không phải dùng để ăn cơm, mà tác dụng của nó cũng không chỉ dùng cho việc xếp hàng sao cho thẳng – Ánh mắt của Dư Châu Châu nói với bé, lúc hai người đi lướt qua nhau, cậu bạn to lớn đi ở giữa nhanh chóng liếc mắt nhìn Đan Khiết Khiết một lát.

Cái liếc này rất đáng sợ, đáng sợ đến mức bé chỉ có thể thấy tròng trắng của cậu ta. Cậu bạn nam xa lạ đi bên phải cười như mèo thấy chuột – bộ dáng của cậu ta cũng giống con chuột, hơi xấu, mặt vừa gầy lại vừa dài. Cậu ta vừa cười hà hà vừa dùng cùi chỏ chọc vào xương sườn của Trương Thạc Thiên một cái, sau đó lại lén nhìn Đan Khiết Khiết.

“Là cậu ấy à?” Giọng nói của cậu ta có chút ngả ngớn.

Dư Châu Châu thấy Đan Khiết Khiết đang mím chặt môi, quai hàm của cô nàng banh rộng ra.

Đây là màn lướt qua nhau đặc sắc nhất từ bé đến giờ mà bé đã trải qua.

Cuối cùng cũng kết thúc, Dư Châu Châu thở phào nhẹ nhỏm, lúc chuyển hướng về cầu thang thì bé hơi nghiêng mặt nhìn phía sau, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo và tiếng kêu quái dị đằng sau lưng.

Dư Châu Châu đột nhiên nở nụ cười.

Bé xoay người nhìn gò má đỏ ửng của Đan Khiết Khiết, sau đó học theo giọng điệu đùa bỡn của Từ Diễm Diễm, “Cậu và Trương Thạc Thiên có chuyện gì xảy ra à?”

Trong lòng Đan Khiết Khiết, con trai là một đám những gương mặt mơ hồ khác tên nhưng đều đáng ghét như nhau.

Ăn nói thô bỉ, thích chơi trội, không có não, không có tinh thần tập thể, không tôn trọng kỷ luật, vừa không khiêm tốn tiếp thu lời răn dạy còn thích cãi lại – Bọn họ thích mấy cô nữ sinh mặc đẹp, thích soi gương làm dáng như Từ Diễm Diễm, thích trêu đùa ầm ĩ, túm tóc tung váy sau đó cười hí hửng đợi các bạn nữ đuổi theo, diễn vở truy đuổi trên hành lang đầy kinh điển – “Cậu đứng lại cho tớ!”, “Tôi ngu hay sao mà đứng lại?”.

Cuối cùng còn bị trực tuần bắt được, làm mất mặt cả lớp.

Một Đan Khiết Khiết kiểu đó mà lại trả lời với Dư Châu Châu như thế này, “Cậu ấy đẹp trai nhỉ? Còn rất lễ độ nữa ấy. Cậu cứ xem đi, cậu ấy không giống với hai tên con trai ở cạnh đâu, đúng không?”

Một cơn gió thổi qua, hai người ngồi dưới vòm cây đang bắt đầu rụng lá, Dư Châu Châu đung đưa hai chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô bạn đang cúi đầu ngại ngùng, không biết là đang rối rắm điều gì.

Âm thanh khó nghe của đội cổ vũ lúc này rất xa xăm, làn gió thu mát mẻ thổi qua đáy lòng khiến bé cảm thấy có chút ngứa ngáy.

“Rốt cục…” Dư Châu Châu nghe xong vẫn thấy mờ mịt, không giấu được ngạc nhiên, bé đành nói một câu tổng kết vô dụng, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Dù sao… dù sao là thế đó. Có gì xảy ra cơ chứ? Bọn họ nói bậy đó!”

Đan Khiết Khiết trông có vẻ bực mình, nhưng nếu để ý thì có vẻ cô nàng chỉ đang dùng vẻ bực bội để che giấu sự ngượng ngùng mà thôi.

Dư Châu Châu thấy có chút thất vọng, hình như chị em tốt không định nói rõ với bé rồi.

Bé ôm miệng trấn an bản thân, dù sao cũng có vài chuyện không thể nói với người khác, ngay cả bạn thân cũng không thể.

Cho nên Dư Châu Châu không gặng hỏi nữa. Hai người im lặng ngồi dưới vòm cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đang bị phân cách thành nhiều khối nhỏ, giống như là một bức tranh hỏng, nhưng lại có cái đẹp đến hững hờ.

Dư Châu Châu không biết rằng, Đan Khiết Khiết luôn ‘đối xử bình đẳng’ với các nam sinh có thể nhìn thấy Trương Thạc Thiên trong biển người xa lạ. Trương Thạc Thiên mặc áo gì cũng không cài hai nút ở trên cùng, trên trán phải còn có một cục mụn, cậu ta có vóc dáng cường tráng hơn các bạn khác, cậu ta bây giờ có thể đã cao một mét sáu mấy – Nhưng Đan Khiết Khiết không hề biết, nếu một cậu chàng mười hai tuổi cao một mét sáu mấy, như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu ta có thể chỉ cao ngang đó mà thôi.

Nếu nhìn một bên mặt của cậu ta thì trông khá giống Ngô Kỳ Long [1] của nhóm Tiểu Hổ [2] mà Đan Khiết Khiết thích nhất, cho nên đôi lúc Đan Khiết Khiết sẽ tưởng tượng cậu ta lớn lên như Ngô Kỳ Long vậy.

[1] Ngô Kỳ Long: Một ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, một thành viên cũ của nhóm Tiểu Hổ trước khi tan rã. Các bạn chắc cũng biết ảnh rồi, chồng của Lưu Thi Thi.

[2] Nhóm Tiểu Hổ: Gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Tô Hữu Bằng và Trần Chí Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập niên 80, đầu thập niên 90.

Đan Khiết Khiết muốn nói với Dư Châu Châu rằng cô nàng nhận ra cậu ấy vì cậu ấy đặc biệt.

Nhưng cậu ta đặc biệt thật à? Bởi vì đẹp trai hơn, cao hơn các bạn nam khác nên đặc biệt sao?

Cô bạn không thể nói được, cảm giác này làm cô bạn thấy rất xấu hổ, bởi vậy cứ mấp máy môi không nói nên lời, nhưng cuối cùng chỉ có thể ra hiệu cho Dư Châu Châu bỏ qua mình mà thôi.

Thật ra, cô bạn chưa từng nói với Dư Châu Châu, chiều qua một mình cô đi qua sân tập, cúi đầu đi qua đội kèn trống, mọi người rất ồn ào. Mặt cô hơi sầm xuống nhưng không dám ngẩng đầu, có điều lại đưa mắt liếc nhìn chân của Trương Thạc Thiên. Áo quần của đội trống có vẻ nhỏ hơn so với cậu, đôi tất trắng nổi bật khi kết hợp với đôi giày đen.

Hơn nữa bắp chân cũng rất to.

Ba nam sinh lúc nãy vừa xuất hiện, cô có thể nhận ra cậu ấy là nhờ những đặc điểm kia.

Nhưng sao cô có thể nhận ra cậu ta chỉ trong nháy mắt nhỉ? Đan Khiết Khiết vừa nghĩ đến đây đã thấy xấu hổ đến mức không chịu nổi.

“Tớ có thể hỏi cậu một câu cuối không?”

Lúc hai người chuẩn bị quay về lớp, Dư Châu Châu đột nhiên hỏi nhỏ.

Đan Khiết Khiết gật đầu, “Chuyện gì thế?”

“Cậu quen Trương Thạc Thiên kia kiểu gì vậy?”

Câu hỏi vốn nên để đầu tiên lại bị dồn đến cuối mới hỏi.

Đan Khiết Khiết nghẹn lời, lắc đầu nói lảng, “Mau về lớp đi nào!”

“Châu Châu” Cô khẽ trả lời trong lòng, “Cậu có biết không? Đến giờ tớ vẫn chưa từng quen cậu ấy!”

Cái tên Trương Thạc Thiên này xuất hiện trong đời cô bắt nguồn từ những cuộc tán gẫu của các cô bạn.

Bọn họ bảo, “Cậu biết không, Trương Thạc Thiên thích Đan Khiết Khiết.”

Sau này Đan Khiết Khiết nghe rất nhiều lời nói như thế, “Trương Thạc Thiên lớp 5/4 thích Đan Khiết Khiết lớp 5/7” Đám con trai trong lớp hô lớn, đám con gái lại ra hành lang nói chuyện… Không biết từ lúc nào, ánh mắt của mọi người trong lớp đều nhìn cô rất khác lạ.

Đến Dư Châu Châu còn có vài lần nghe thấy, sau đó nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng cảm ơn trời, Dư Châu Châu thấy cô im lặng thì không có gặng hỏi thêm cái gì cả.

Sau đó, mỗi lần cô đi trên hành lang thì các bạn nữ lớp khác sẽ lén chỉ vào cô bảo, “Là bạn ấy đấy, bạn ấy là Đan Khiết Khiết đó.” Đám nam sinh bị con gái đuổi đánh, cô nàng chỉ cau mày hét, “Đừng làm ồn nữa, không được phép chạy nhảy trên hành lang.” thì đám con trai sẽ quay đầu hô lớn, “Trương~Thạc~Thiên~~~”

Cho tới một ngày, cô đang đi ở sân tập thì bị va phải, tức giận quay đầu thấy các bạn khác đẩy một bạn nam cao lớn vào người cô. Bạn nam cao lớn đó quay đầu mắng, “Vương Lượng, cậu muốn chết phải không?” Sau đó quay đầu nở nụ cười ngại ngùng với cô trong tiếng cười của các bạn khác, giống như câu mắng lúc nãy là nghe nhầm vậy.

Hôm qua, lúc cô cầm bản thảo đi đến sân tập tìm cô Lý, các bạn ở đội cổ vũ hưng phấn, ồn ào kêu rất quái dị, giống như một lời nguyền bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy hoang mang trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ trấn định không quan tâm. Có điều bước đi của cô hơi loạn và gấp gáp. Cô thấy Trương Thạc Thiên bị mọi người đẩy ra trong tiếng ồn ào, sau đó ngại ngùng chắn đường của cô.

Cô cúi đầu đi vòng qua cậu ta rồi bắt đầu chạy.

Nhưng không hiểu sao lúc cúi đầu lại nhớ kỹ đến đôi chân thô và tất trắng giày đen của cậu ta.

Như một cách chứng minh thân phận của cậu ta, bởi vậy dù hôm nay chỉ nhìn liếc qua thôi cô cũng nhận ra cậu ta.

Thì ra cảm giác bị mọi người gán ghép với một cậu bạn lại tốt như thế.

Trước đây cô từng nghe đến Trương Thạc Thiên, nhưng chỉ là ‘nghe’ mà thôi – Một buổi trưa ngoài đường lớn ở cổng trường, cô ra mua ô mai thì thấy một đám người đứng bên lề đường, đám con trai hô “Trương Thạc Thiên” thì đám con gái lập tức tiếp lời “Từ Diễm Diễm!”

Có lẽ từ lúc đó. Khi đó, Đan Khiết Khiết nắm tay Dư Châu Châu, hai người nhìn nhau cười. Cô nghĩ, “Đồ không biết xấu hổ. Đám người vây quanh lại càng nhàm chán, sao cứ thay phiên gọi tên cậu ta vậy chứ, lại còn hô rất lớn nữa? Sao lúc hát quốc ca lại nhỏ vậy cơ chứ? Gọi tên người khác vui vậy à? Ấu trĩ, đúng là ấu trĩ vô cùng!”

Nhưng mà, tên của Từ Diễm Diễm đã đổi thành tên của cô rồi.

Cô lập tức nghĩ, trước đây mình luôn khinh bỉ chuyện này, nhưng mà tại sao lại khinh bỉ? Không lẽ là vì…

Đan Khiết Khiết không dám nghĩ sâu thêm nên chỉ có thể chọn bỏ qua.

Nói chung, cô nghe bọn họ nói rất nhiều, “Trương Thạc Thiên, cậu dám thích Đan Khiết Khiết cơ à? Cậu không thấy ngày nào cậu ấy cũng nghiêm mặt, tính cách nóng nảy còn cứng nhắc còn hay đánh người à?”

Trương Thạc Thiên, cậu dám thích Đan Khiết Khiết cơ à?

Câu hỏi này luôn là cây gai đâm trong lòng cô, có ngày cô quay đầu hỏi Dư Châu Châu, “Châu Châu, cậu nói… Ai, họ rất đáng ghét, cứ thích nói bậy, nói Trương Thạc Thiên… Cậu xem, tớ và cậu ta không biết nhau, vậy cậu ta thích tớ chỗ nào chứ? Sao có thể phát ra lời đồn như vậy nhỉ?”

Ai ngờ Dư Châu Châu đang đắm chìm trong bộ phim hoạt hình nên chỉ hàm hồ bảo, “Usagi vừa ngốc vừa lười nhưng Tuxedo Mặt nạ lại thích sự hiền lành của cô ấy. Người khác đều là kẻ phàm tục.”

Đáp án này làm Đan Khiết Khiết vui buồn lẫn lộn, nhưng Dư Châu Châu không rõ điều đó.

Nói chung, Đan Khiết Khiết cảm thấy, cô… có thể yêu Trương Thạc Thiên rồi.

Cô không biết Trương Thạc Thiên là dạng người gì, cô thích cậu ấy vì cậu ấy thích cô.

Nhưng thế thì sao chứ? Chỉ nghĩ đến câu “Tớ thích Trương Thạc Thiên.” thôi đã khiến mặt cô đỏ bừng, sau đó cả người cứng ngắc như tảng đá, đó không phải tình yêu thì là gì nào?

Bọn họ chỉ biết được yêu thích thôi.

Dư Châu Châu lách qua đám con gái đang chen chúc mua giấy gấp hạc ở quán nhỏ trước cổng trường, chạy như bay – hôm nay đến lượt cô trực nhật nên về muộn, nếu không về kịp sẽ lỡ phim.

Lúc về đến nhà là sáu giờ năm phút, cô ném cặp ngồi cạnh Dư Đình Đình, im lặng chờ nhạc phim vang lên.

Câu chuyện thay trời hành đạo, trừ yêu diệt ma. Cuối phim, Usagi và Tuxedo Mặt nạ ôm nhau, mượn lực cản của chiếc dù nhảy từ trên sân thượng xuống.

Sau đó… bọn họ…

Hôn nhau…

Dư Châu Châu trợn mắt há mồm nhìn hai gương mặt đang dính sát nhau, bé hoảng sợ há mồm khó tin, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, có lẽ bà ngoại đi chơi về. Bé liếc mắt nhìn hai gương mặt chưa tách ra, Dư Đình Đình ở cạnh bị dọa sợ, hai người vội vàng đứng dậy tìm điều khiển tivi khắp nơi, sau đó bấm đại một kênh, màn hỉnh chuyển sang chương trình thời sự của tỉnh.

Không biết là vị lãnh đạo nào ở tỉnh đi kiểm tra, quần chúng ở nơi đó ào ra chào đón, vị lãnh đạo đó đi thăm vườn rau, đi thăm chuồng lợn….

“Hai đứa đứng ở phòng khách làm gì thế? Sao không ngồi xem tivi? Sao lại xem thời sự rồi? Phim hoạt hình hết rồi à?”

Bà ngoại kinh ngạc nhìn Dư Châu Châu và Dư Đình Đình đang đứng cầm điều khiển tivi.

Trong buổi cơm tối, Dư Đình Đình vô cùng yên tĩnh. Dư Châu Châu cũng có khi ngẩng đầu, hai người nhìn nhau sau đó đỏ mặt cúi đầu…

Không biết đang xấu hổ gì nữa.

Sau buổi cơm chiều, Dư Châu Châu nằm nhoài lên bàn học. Bé đã làm hết tất cả các bài tập lúc ở trường, bé buồn chán giật dây đèn, kéo dây đèn, sau đó nhìn đèn tắt rồi mở, mở rồi tắt rất nhiều lần…

Trong lòng bé rất loạn, nhưng không phải vì xấu hổ…

Không hiểu tại sao, bé cầm hộp bánh quy từ dưới gầm giường lên, phủi hết tro bụi trên nắp hộp, sau đó mở hộp ra rồi bày đống đồ trong đó lên bàn.

Hộp sắt ký ức không thể nào chứa đựng thêm được nữa.

Dư Châu Châu chợt cảm thấy lòng bé trống rỗng, không phải sự trống vắng mà hai cha con công tước thỏ có thể lấp đầy. Trưởng thành khiến lòng bé đào thêm một cái động lớn, làm bé thiếu đi một ít thứ – Mà Đan Khiết Khiết lại có những thứ đó hết rồi.

Bé chỉ có thể cúi đầu tìm, hộp bánh bích quy đã trống rỗng, nhưng bé vẫn tìm kiếm…

Tìm kiếm món đồ có thể bổ sung chỗ thiếu đó trong lòng, hoặc là, một người nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.