Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 1 - Chương 6: Cỏ thơm liền với trời xanh




Tiễn biệt

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki + Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

Dư Châu Châu không ngờ chiến tranh lạnh giữa bé và Bôn Bôn lại kéo dài lâu đến thế.

Bé vẫn đi khắp nơi cùng mẹ, có lúc bé sẽ chơi đùa với bạn nhỏ khác, vào lúc đó, bé sẽ giả vờ xem Bôn Bôn là phông nền, cứ như cậu không khác gì những bạn nhỏ khác, cứ như cậu không phải Bôn Bôn, cứ như chưa từng nhìn thấy ánh mắt cô độc và im lặng của cậu.

Thật ra bé không giận cậu, bé không biết mình bị gì nữa. Bé có một vấn đề đáng ngờ và ngại ngùng, có điều bé không biết nên hỏi mẹ thế nào.

Vào một ngày nắng ấm, mẹ cất áo quần mùa đông vào tủ, mẹ móc được một tờ giấy gấp gọn trong túi áo khoác màu đen của Dư Châu Châu, trên đó có ghi hai cái tên.

Trần An, Dư Châu Châu.

Mẹ hơi nghi ngờ một chút, đưa tờ giấy hỏi Châu Châu “Đây là cái gì?”

Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy rất ngại ngùng, cái cảm giác này không phải cảm giác lúng túng khi nghe chuyện của Đan Đan và Bôn Bôn. Bé cố gắng làm ra vẻ trấn định, ung dung nói con không biết.

Tại sao lại nói dối chứ? Bé không rõ nữa.

Mẹ không quá chú ý mặt bé “Vậy mẹ đem nó đi vứt.”

“Đừng!” Bé hét lớn làm mẹ giật mình.

“Con muốn làm gì?” Mẹ cau mày nhìn con gái nhảy chồm lên cướp lấy tờ giấy trong tay, bé vừa cúi đầu gấp nhỏ tờ giấy vừa lầu bầu gì đó.

Dư Châu Châu nhìn tờ giấy trong tay, đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác kì lạ. Đây là nỗi băn khoăn của một cô bé sáu tuổi, bé cứ như phát hiện ra, bé không chỉ có hiện tại và tương lai không, mà còn có cả quá khứ nữa. Nó như là nụ cười của Trần An, mà nó chỉ có thể tồn tại trong quá khứ, sau này bé có thể sẽ không thể gặp lại điều đó lần nào nữa.

Bé ngồi xổm xuống, kéo chiếc hộp bánh bích quy bằng sắt từ dưới gầm giường ra, bé cẩn thận để tờ giấy này và những món đồ chơi nhỏ của bé vào.

“Đúng rồi, Châu Châu, tháng sau chúng ta có thể chuyển về nhà bà ngoại rồi.” Mẹ đột nhiên cười nói.

Dư Châu Châu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Có vui không?”

“Vui.”

Không vui.

Bé sợ hãi hỏi “Mẹ, không phải nhà bà ngoại không còn phòng trống sao?”

Mẹ xoa đầu bé “Bây giờ chị Linh Linh và chị Đình Đình của con đã có thể ngủ chung với người lớn rồi, nên phòng trống của hai chị ấy sẽ thành phòng của chúng ta.”

“Vì sao bây giờ nó trống ạ?”

“Vì tháng chín này con có thể đến trường học rồi, nhà bà ngoại cách trường rất gần.” Mẹ cười vui vẻ “Bà ngoại nhờ người ta báo tên cho con, năm nay con có thể học tại trường học tốt nhất thành phố đấy, có vui không nào?”

Trong giọng của mẹ mang theo sự vui sướng vì có thể bù đắp được chuyện bé không thể đi nhà trẻ, Dư Châu Châu không nhận ra được điều đó, bé chỉ nghĩ trong lòng, chị Linh Linh và chị Đình Đình sẽ ghét bé cho coi.

Bây giờ đã là ngày hai mươi tư, tháng sau, hình như thời gian trôi đến tháng sau sẽ rất nhanh.

Dư Châu Châu như đang thấy ánh mắt buồn bã của Bôn Bôn nhìn bé, thấy cậu trở thành ‘một vệt ánh trăng’ trên bầu trời, bé cảm thấy cậu sẽ giống như Trần An, sau khi hai đứa cách xa nhau, cậu sẽ trở thành ‘quá khứ’ trong hộp sắt kia…

Bé quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa to như trút nước, bé có thể thấy Bôn Bôn đang cô đơn trong căn phòng nhỏ của cậu, giống như lúc bé kể chuyện cổ tích cho mọi người, cậu luôn đứng cách xa mọi người một mình.

Ngày 24 tháng 5 năm 1994, Dư Châu Châu chưa đến bảy tuổi đột nhiên hiểu được một đạo lý: Giữ lấy hiện tại.

Mưa vừa ngừng, bé đã lao ra khỏi cửa, chạy tới gõ cửa nhà Bôn Bôn – đám trẻ bọn họ rất sợ người cha hám rượu của Bôn Bôn, ngay cả Dư Châu Châu cũng chưa từng đến nhà Bôn Bôn tìm cậu, lần nào cũng do Bôn Bôn chủ động đến nhà bé chơi. Nhưng lần này, bé đã quên thứ gọi là ‘sợ sệt’, bé chỉ muốn gặp cậu lúc này.

Cảm ơn trời đất, may mắn người mở cửa là Bôn Bôn.

Dư Châu Châu đột nhiên chảy nước mắt, bé nói với cậu “Tớ sắp chuyển nhà rồi, tớ đến để xin lỗi cậu.”

Không ngờ Bôn Bôn lại khóc nhiều hơn bé “Tốt quá.” Cậu nói.

Dư Châu Châu sửng sốt, đưa tay kéo lỗ tai cậu, tức giận hét lớn “Cậu có ý gì đó?”

Bôn Bôn không hiểu sao bé lại tức giận, cậu thút thít nói “Tốt quá, cuối cùng cậu cũng chịu để ý tới tớ rồi.”

Chỉ trong một phút, Saint Seiya cuối cùng cũng đã đến tìm lại Athena của mình.

Hai đứa trẻ lót túi ni lông dưới mông, cả hai ngồi trên ống xi măng còn ướt do cơn mưa rồi nhìn bầu trời xanh thẳm kia.

“Này, này.” Dư Châu Châu kích động kéo tay áo của Bôn Bôn “Cậu xem, cầu vồng kìa.”

Khu ngoại thành không có nhà cao tầng, mây trên trời nửa trắng nửa đen, cầu vồng khổng lồ làm thế giới trở nên huyền ảo. Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn hình ảnh xinh đẹp ấy, khóe miệng của bé cong lên. Hình như bé có thể thấy được ngọn núi Ma giới trước mắt mình, mà bé và Simic thì ngồi lên cầu vồng bay thật cao.

“Đẹp quá!” Bôn Bôn nói.

Dưới sự cổ vũ của cầu vồng, Dư Châu Châu cuối cùng cũng dám lấy hết dũng khí hỏi Bôn Bôn “Chuyện của cậu… với… với Nguyệt Nguyệt …”

Mặt Bôn Bôn đỏ bừng, cậu cúi đầu, nhỏ giọng hỏi “Hả?”

“Cậu và Nguyệt Nguyệt …” Dư Châu Châu nhìn cầu vồng để lấy dũng khí, bé nói tiếp “Không mặc quần áo trong mùa đông không lạnh à?”

“…”

Dư Châu Châu cuối cùng cũng biết rõ đầu đuôi câu chuyện trong lời kể đầy e thẹn nhưng cũng bừa bãi của Bôn Bôn.

Bôn Bôn được Nguyệt Nguyệt mời đến nhà chơi, sau đó cậu đành phải chơi đóng kịch ‘Công chúa và tên cướp’ dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt bảo trên phim như thế nên cậu phải cởi quần áo theo sự chỉ thị của cô bé – Bôn Bôn nhấn mạnh với Châu Châu rằng cậu vẫn còn mặt một cái quần đùi – Còn câu chuyện phía sau thì Châu Châu cũng biết, Đan Đan thấy và hiểu lầm.

Cuối cùng, Bôn Bôn khó khăn thêm một câu tổng kết “… Mà tớ cũng thấy rất lạnh.”

Dư Châu Châu cười to, tuy bé cảm thấy việc làm của Bôn Bôn rất mất mặt, nhưng nếu cậu nói cậu bị ép vậy thì cô hẳn phải tha thứ cho cậu nhỉ?

“Nhưng mà Nguyệt Nguyệt bảo tivi chiếu cái gì vậy? Công chúa và tên cướp hả?”

Dư Châu Châu và Bôn Bôn cảm thấy rất khó hiểu. Sau này khi học đại học, các nam sinh đã viết trên BBS [1] một câu: “Sống trên đời mà không xem Asakawa thì có xem hết phim A cũng uổng công.” Nhưng mà lúc đó, bọn họ còn nhỏ, vẫn không biết trên đời còn có một thể loại phim là phim cấp ba.

[1]BBS: viết tắt của bulletin board system, nghĩa là hệ thống thông báo điện tử. Theo tớ được biết đây là một kiểu của diễn đàn/forum dành cho các học sinh, sinh viên của các trường.

[2]Asakawa: diễn viên phim người lớn đó mấy bạn:v

Mỗi lần nút thắt của được mở ra thì có nghĩa bộ phim đã đến gần với cái kết. Cuối cùng Dư Châu Châu vẫn ôm hộp bánh quy của mình nhìn mẹ chỉ huy người quen của cậu chuyển đồ lên chiếc xe tải màu lam. Bôn Bôn đứng ở cạnh bé, cậu không nói gì hết, cũng không bảo với bé “Đừng quên tớ.”

Có lẽ do cậu tin rằng Dư Châu Châu tuyệt đối sẽ không quên Bôn Bôn. Cũng có thể, cậu tin tưởng lời Dư Châu Châu từng bảo “Tớ vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu.”

Đến lúc mẹ gọi bé lên xe, Dư Châu Châu cố gắng kìm nén nước mắt, bé nhéo tay Bôn Bôn.

Bôn Bôn mít ướt lại không khóc lấy một giọt, cậu lúc này vẫn mỉm cười nhìn bé.

Cậu cười nói “Châu Châu, sau này cậu nhất định sẽ trở thành người cực kỳ tài giỏi.”

Dư Châu Châu kinh ngạc, bé nghĩ thầm, tớ vốn là người tài giỏi mà.

Bé là Saint Seiya, là Simic, là nữ hoàng, là cô gái mà có ba cậu bé thầm mến, là đại hiệp, là…

Bôn Bôn giống như một người trưởng thành, cậu nghiêm túc lắc đầu, “Ý tớ là người giỏi chân chính, là kiểu người đáng gờm trong mắt người khác ấy.”

Dư Châu Châu ngẩn người, đến lúc mẹ bế bé ngồi vào vị trí bên cạnh tài xé, bé vẫn luôn quay đầu nhìn lại. Trên con đường bằng đất, bóng người nhỏ bé của Bôn Bôn càng lúc càng xa, bé đột nhiên sợ hãi khóc to, tầm nhìn của bé trở nên mơ hồ, sau đó chỉ còn một chấm nhỏ cho đến khi bé chẳng thấy gì nữa.

Tiếng động cơ xe tải kêu rất lớn trở nên nhỏ dần rồi chẳng còn tiếng gì nữa, nhưng Bôn Bôn vẫn đứng đó không rời đi, thậm chí cậu không rời khỏi vị trí ban đầu của mình dù xe tải đã không còn ở trong tầm mắt của cậu nữa.

Cậu là người duy nhất có thể bước vào thế giới riêng của Dư Châu Châu, đương nhiên cũng biết bộ dáng oai phong lẫm liệt của bé. Thật ra cậu luôn thấy Dư Châu Châu rất tài giỏi, nhưng không hiểu sao, cậu tin tưởng, sẽ có ngày, tất cả mọi người sẽ bước vào trong thế giới nhỏ của Châu Châu và Dư Châu Châu sẽ trở thành một nữ hiệp thực thụ.

Lúc đó cậu cũng giống như những bạn nhỏ khác, vừa nhìn một cách ao ước vừa trầm trồ khen ngợi Dư Châu Châu.

Hi vọng vào lúc đó, khi cô vui vẻ nhìn vào biển người thì có thể nhận ra cậu dù chỉ một cái liếc mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.