(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ai mà muốn bản thân mình giống như một quả bóng, bị người ta đá qua đá lại chứ…
"Không, không về." Giọng nói của Lý Xuân Hồng nghẹn lại.
Tôi tròn mắt ngơ ngác.
Sau đó, cứ thế bị cô ấy kéo vào một nhà hàng lớn gần đó.
Cô nhóc học theo mấy gã nhà giàu trong phim truyền hình, lấy hai tờ tiền mệnh giá một trăm đồng vỗ lên bàn xoay.
"Cho tôi một phần giò heo hầm da hổ, tôm càng chiên giòn, cá quế xào kiểu Tùng Thử, sườn xào chua ngọt!!!"
Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp tốt bụng nhắc nhở: "Em nhỏ à, khẩu phần của nhà hàng khá lớn đấy, hai người không ăn hết nhiều như vậy đâu."
Lý Xuân Hồng kiên quyết lắc đầu, hai b.í.m tóc nhỏ cũng đong đưa theo như hai cái roi quất gió.
Cô bé chỉ vào tôi: "Cứ làm theo tôi nói đi, tôi hứa sẽ mời chị ấy ăn!"
Các món ăn đủ sắc đủ vị nhanh chóng được bày lên bàn.
Đêm giao thừa, một ngày đoàn viên đầy ấm áp.
Mọi bàn trong nhà hàng đều chật kín khách, thậm chí còn có người kê thêm ghế ngồi chen chúc.
Giữa bầu không khí náo nhiệt đó, tôi và Lý Xuân Hồng trở thành một tổ hợp đơn độc đầy lạc lõng.
Nhưng có vẻ như cô bé không hề nhận ra ánh mắt của những người xung quanh.
Món ăn còn chưa dọn lên đủ, nhưng tay cầm đũa của cô bé đã sẵn sàng chực chờ.
Nhìn thấy vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Một lúc sau, bên tai bỗng vang lên tiếng sụt sịt khe khẽ.
"Em sao thế?" Tôi vội đưa khăn giấy cho Lý Xuân Hồng.
Cô bé lắc đầu: "Mẹ nó chứ, thơm đến phát khóc luôn."
…
Kết cục của việc chơi trò đại gia chính là chúng tôi thừa lại một đống thức ăn.
Tôi xót tiền, còn Lý Xuân Hồng thì xót đồ ăn.
Sau một hồi bàn bạc, cả hai quyết định đóng gói phần giò heo hầm da hổ còn thừa lại nhiều nhất.
Gió bắc rít gào, táp vào mặt đau rát.
Đêm giao thừa, chúng tôi không mua được vé ngồi, đành phải xách theo túi đồ ăn đứng suốt quãng đường trở về nhà.
Miền Đông Bắc lạnh buốt, nhưng sau năm tiếng đồng hồ trên tàu, món ăn vẫn không bị ôi thiu.
Vậy nên, suốt cả một thời gian dài sau đó, những ngày của chúng tôi đều ngập tràn mùi vị của giò heo.
Món ăn được hâm nóng hết lần này đến lần khác, ăn rồi lại ăn.
Từ giò heo hầm da hổ chuyển thành giò heo hầm khoai tây, cháo giò heo, thậm chí còn có cả cơm chan canh giò heo.
Về sau, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt lợn là Lý Xuân Hồng lại buồn nôn, mãi lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại được.
8
Ngày mùng năm Tết, ngày đón thần Tài.
Hôm đó, chuông cửa nhà tôi hiếm hoi vang lên.
Ai vậy nhỉ? Tôi lẩm bẩm trong lòng.
Chạy ra mở cửa, vừa hé ra một khe nhỏ thì ngay lập tức bị dọa giật b.ắ.n mình bởi một tràng khẩu hiệu chấn động:
"Đại ca! Đại ca! Năm mới thần tài đến nhà!"
Trước cửa, một nhóm nhóc con mặt mũi đỏ ửng vì lạnh chen chúc nhau, không ai khác chính là đám trẻ con trong "Thanh Long Bang".
Trên tay mỗi đứa đều cầm một hộp sắt chứa đầy bánh sủi cảo nóng hổi.
Chu Đại Mễ mặc đồ thần tài, râu giả trắng xóa lê thê, cười toe toét cúi chào tôi.
"Có khách à?!"
Nghe thấy tiếng động, Lý Xuân Hồng lập tức nhảy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy bọn họ, cô bé nhảy cẫng lên ba thước: "Yeahhh! Không phải ăn đồ thừa nữa rồi!!"
Mười mấy đứa trẻ chen chúc ngồi quanh phòng khách, ríu rít trò chuyện không ngớt…
Nửa lớn nửa nhỏ, ăn rỗng cả nhà.
Sợ không đủ ăn, tôi lại chạy vào bếp nhào bột, làm nhân, rồi nấu thêm một nồi đầy ụ.
Lý Xuân Hồng và Chu Đại Mễ xung phong đi mua thịt cừu và dưa cải chua, định bắc nồi đồng lên để nhúng lẩu.
Sơn Kê cẩn thận lôi ra một túi bánh trôi từ trong lòng như báu vật, nói là do chính tay bà nội cậu ấy làm, muốn mời mọi người cùng thưởng thức.
Sau mấy tháng tiếp xúc, tôi phát hiện ra rằng, thực ra, đám nhóc bất hảo trong Thanh Long Bang chẳng hề xấu xa như vẻ bề ngoài, thậm chí còn thuần khiết và lương thiện hơn rất nhiều đứa trẻ khác.
Thích Đầu một mình chăm sóc em gái nhỏ.
Sơn Kê nhặt ve chai để kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
Đại Long đến bản thân còn ăn không đủ no nhưng lại nuôi cả một đàn chó mèo hoang trong sân.
Phần lớn bọn chúng đều có cha mẹ lên thành phố làm việc, hoặc bị bỏ lại quê nhà, hoặc sống trong gia đình đơn thân, không ai chăm sóc, không có chỗ dựa.
Chỉ có thể kết bè kết phái, cố tỏ ra "hư hỏng" để tìm cảm giác thân thuộc.
Hoặc có thể nói, chỉ khi khiến bản thân trông thật "đáng sợ", chúng mới không bị người khác bắt nạt.
Vốn dĩ, Lý Xuân Hồng cũng nên trở thành một trong số bọn chúng.
Trốn học, uống rượu, hút thuốc, xăm mình.
Nhưng cô bé gặp được tôi, thế nên Bất Tử điểu Lý Xuân Hồng mới trở thành Lý Xuân Hồng, học sinh ba tốt.
Còn bọn họ gặp được chúng tôi, vậy nên "Thanh Long Bang" mới trở thành "Nhóm hỗ trợ học sinh Thanh Long".
Không khí vô cùng náo nhiệt.
Chu Đại Mễ cười híp mắt, nâng chén lên, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích:
"Sau này tôi sẽ ở bên cạnh bố tôi, không sợ gió mưa gì hết!"
Thích Đầu bật cười khanh khách: "Xì, đàn ông con trai thì phải bôn ba tứ phương, sau này tôi nhất định phải ra ngoài lập nghiệp!"
Sơn Kê vừa dùng tăm xỉa răng vừa lơ đễnh nói: "Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để chữa bệnh cho bà."
Sau đó, cậu ấy đẩy đẩy Đại Long, người đang vùi đầu vào ăn thịt: "Còn cậu thì sao?"
Đại Long ngơ ngác ngẩng lên.
Gãi gãi đầu: "Tôi… tôi muốn cưới một cô vợ xinh đẹp…"
Mọi người lập tức phá lên cười, đồng loạt mắng cậu ấy không có chí hướng.
Hơi nước lượn lờ, những gương mặt trẻ trung trước mắt tôi như nhòe đi, méo mó theo từng làn khói bốc lên từ nồi lẩu.
Chớp mắt một cái, tôi dường như nhìn thấy bọn họ sau hai mươi năm.
Chu Đại Mễ lăn lộn thương trường, con cái đủ nếp đủ tẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");