(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi trở thành gia sư chuyên trách của nhóm hỗ trợ học sinh Thanh Long.
Mỗi ngày sau giờ tan học, đám nhóc trong bang lại kéo nhau đến nhà Lý Xuân Hồng chờ tôi dạy kèm.
Thực ra bọn nhóc chẳng hứng thú gì với chuyện học hành, ngồi học cứ nghiêng đông ngả tây, hồn mơ màng vẫn còn rong ruổi trong giấc mộng giang hồ.
Chúng chịu ngồi yên bên cạnh "bảng đen" chỉ vì lời hứa của tôi, nếu điểm số tiến bộ, tôi sẽ dạy chúng võ.
Lý Xuân Hồng lại rất ủng hộ sự nghiệp dạy thêm của tôi.
Cô bé hào phóng nhường cả phòng khách, thậm chí dùng tiền ăn tích góp để mua một tấm bản đồ thế giới thật to.
Cô bé dán mặt trắng trơn của bản đồ lên tấm gương lớn trong phòng khách, biến nó thành bảng đen cho tôi giảng bài.
Mỗi khi tan học, bọn nhóc lại tranh nhau lau bảng giúp tôi.
Lý Xuân Hồng thực ra rất ham học.
Từ nhỏ, bà ấy đã học giỏi, thi vào trường cấp ba tốt nhất huyện, thành tích xuất sắc đến mức nhà trường miễn giảm một phần học phí.
Nhưng vì đủ thứ lý do, bà ấy không thể học hết cấp ba, thậm chí còn không có nổi một tấm bằng tốt nghiệp.
Suốt đời, điều khiến Lý Xuân Hồng canh cánh trong lòng chính là tấm bằng cấp hai của bà.
Đến nỗi, ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, một Lý Xuân Hồng ngàn chén không say cuối cùng cũng uống gục.
Bà ấy say khướt, tôi phải dìu bà lên giường.
Miệng lẩm bẩm những câu nức nở.
"Thật tốt, quá tốt, không có gì tốt hơn được nữa…"
"Mẹ kiếp, tôi cũng muốn đi học… đại học…"
Mỗi lần nhớ đến chuyện này, tôi đều thấy sống mũi cay cay.
Lần này trở về, tôi muốn giúp Lý Xuân Hồng thi vào đại học.
Vì thế, tôi đã lén xem bài kiểm tra của cô nhóc, rồi đặc biệt giảng kỹ những phần cô ấy yếu nhất trong mỗi buổi học.
Lý Xuân Hồng tự phong mình làm phó nhóm của nhóm hỗ trợ học sinh Thanh Long. Mỗi buổi học, cô nhóc đều nghiêm túc, đôi mắt to tròn tràn đầy khát khao tri thức.
Cô bé nói, phó nhóm phải làm gương.
Thế là trong kỳ thi tháng tiếp theo, cô bé mang về cho tôi một tấm giấy khen.
Trên đó ghi: [Bạn học Lý Xuân Hồng, đạt danh hiệu "Ngôi sao tiến bộ học tập".]
Tôi vô cùng tự hào, cùng cô bé dán giấy khen lên tường phòng ngủ.
Ngoài tấm giấy khen vàng lấp lánh, trên bức tường còn đầy những nét vẽ bút máy chi chít.
"Đây đều là em vẽ sao?"
Lý Xuân Hồng gật đầu.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bắc gào rít, quạ đen đậu trên nền tuyết trắng, một khung cảnh thôn quê tiêu điều.
Thế là tôi liền hỏi cô bé:
"Em vẽ nhiều tòa nhà thế này làm gì? Ngoài cửa sổ đâu có mấy kiến trúc như vậy?"
Lý Xuân Hồng ánh mắt rạng rỡ, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Sẽ có thôi, sớm muộn gì cũng vậy."
Tôi nghiêng đầu: "Em muốn làm kiến trúc sư à?"
Lý Xuân Hồng lùi về sau mấy bước: "Không có! Không có đâu! Chị đừng nghĩ nhiều!"
Tôi gợi ý: "Khoa Kiến trúc của Đại học Đồng Tế, đứng hàng đầu trong nước đấy."
Lý Xuân Hồng nhón chân, rồi hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, sau đó quay lưng chạy mất.
Tôi lắc đầu, trầm ngâm nhìn bức tranh bút sắt của cô bé.
Nét vẽ mượt mà, phối cảnh chính xác.
Qua những nét bút non nớt ấy, tôi nhìn thấy một khả năng khác của Lý Xuân Hồng.
Vài ngày sau.
Như thường lệ, tôi giúp cô bé kiểm tra bài tập.
Nhưng khi lật trang bìa, tôi phát hiện chi chít bốn chữ "Đại học Đồng Tế".
6
Trong khoảng thời gian được ăn nhờ ở đậu nhà Lý Xuân Hồng, số tiền lẻ trong túi cô bé cuối cùng cũng cạn sạch.
Lúc này, tôi cũng nhận ra một chuyện quan trọng hơn.
Tôi cần kiếm tiền.
Tiền, dù ở thế giới nào, thời đại nào, cũng là thứ vô cùng quan trọng.
Không có tiền thì không thể mua quà cho Lý Xuân Hồng, không thể lo cho cô ấy đi học, không thể đưa cô ấy lên tỉnh đoàn tụ với mẹ vào dịp Tết…
Lời chiêu mộ của tên nhóc béo Châu Đại Mễ quả thật đúng lúc.
Ba của Châu Đại Mễ là giám đốc một công ty thương mại, gần đây rất hài lòng với sự tiến bộ của con trai.
Sau khi tìm hiểu, ông ấy tìm đến tôi. Hỏi tôi có muốn làm gia sư không.
Dạy kèm toàn diện, mỗi giờ ba mươi tệ, một ngày hai tiếng, thành tích cải thiện còn có thêm tiền thưởng.
Tôi tính sơ qua, làm vài tháng là có thể dành dụm đủ học phí năm nhất đại học cho Lý Xuân Hồng.
Thế là tôi vui vẻ đồng ý.
Khoảng thời gian đó, tôi vô cùng bận rộn.
Ba – năm – bảy giảng bài miễn phí cho nhóm hỗ trợ học tập Thanh Long.
Hai – tư – sáu đến nhà Châu Đại Mễ làm giáo viên chuyên trách.
Lý Xuân Hồng thường xuyên không thấy bóng dáng tôi.
Trong lòng cô bé tuy không vui vì tôi bị người khác “cướp mất”, nhưng cũng chẳng có thời gian quản tôi.
Gần đây, cô bé đang lên kế hoạch lên tỉnh tìm mẹ ăn Tết, cả người đều tràn đầy phấn khích.
Mỗi ngày đều chăm chú nhìn lịch, đếm từng ngày trôi qua.
Nhưng cô bé vẫn luôn lo lắng cho tôi.
Tôi sợ bóng tối.
Thế nên mỗi đêm khi tôi về nhà, luôn có một chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm áp sáng lên trong hành lang tĩnh mịch.
Như thể Lý Xuân Hồng đang đợi tôi về.
Còn tôi thì giống như ông già Noel, luôn để lại một món quà nhỏ bên gối của cô bé.
Có khi là một túi kẹo sữa Đại Bạch Thố, có khi là một hộp bánh đào thơm phức.
Lý Xuân Hồng cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Sau khi tôi khép cửa lại, trong phòng luôn vang lên tiếng nhai rôm rốp.
Lại có một chú chuột nhỏ ăn vụng rồi...
Tôi nhếch môi cười.
Gạo trắng bột mì, ba bữa một ngày.
Có tiền rồi, cuộc sống của Lý Xuân Hồng cũng khấm khá hơn hẳn.
Dù đã qua độ tuổi phát triển mạnh nhất, nhưng cô bé vẫn cao lên được một mét sáu.
Lý Xuân Hồng, người từng gầy gò yếu ớt, cuối cùng cũng được tôi chăm cho trắng trẻo mũm mĩm.
Đây cũng là điều tôi tự hào nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");