(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong bữa ăn, Chúc Già đã tiết lộ thêm một ít việc khiến tình cảm của Thang Nguyên dành cho anh càng thêm phức tạp.
Đối mặt với ứng cử viên có thể là con rể tương lai này, mẹ Đường đã phát huy những kỹ năng tò mò giống như tất cả những bà mẹ trên thế giới. Bà chỉ hỏi Chúc Già về gia đình, thu nhập và nghề nghiệp của anh.
Về sự nghiệp của Chúc Già, nếu là đồng nghiệp của con gái bà, anh lại trở về từ FBI Hoa Kỳ thì tất nhiên mẹ Đường không có ý kiến gì.
Còn về thu nhập? Anh đường đường là một đại thần văn học mạng nổi tiếng, Chúc Già chỉ tuỳ ý nói ra một con số cũng khiến cho mẹ Đường vui vẻ cười đến không khép được miệng.
Chỉ khi nhắc đến ba mẹ của Chúc Già, trong phút chốc bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
"Khi còn nhỏ, con học mẫu giáo và tiểu học ở Thành phố B. Sau đó, gia đình con xảy ra một số biến cố. Ba mẹ của con đều qua đời. Dì con đã đưa con đến Mỹ sau khi lo liệu xong tang lễ của họ.”
"Ồ, xin lỗi, bác không nên hỏi chuyện này."
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Chúc Già khẽ cười, nhìn cứ như anh không còn đau lòng nữa nhưng chỉ có Thang Nguyên tinh ý nhận ra trong mắt anh lóe lên một tia đau khổ rồi biến mất.
Sau khi ăn cơm xong, Mẹ Đường liền thúc giục Thang Nguyên nhanh đưa anh trở về bệnh viện. Đồng thời, bà cũng không quên tốt bụng đưa cho Thang Nguyên quần áo mang theo để thay.
Nguyên văn của bà nói là: "Tiểu Chúc không có gia đình ở đây. Con cứ ở lại bệnh viện chăm sóc cậu ấy cho thật tốt. Dù sao cậu ấy bị thương cũng vì cứu con."
Những lời này khiến Thang Nguyên không nói nên lời. Cô khó mà cãi lại mệnh lệnh của mẹ nên cô chỉ đành chấp nhận số phận của mình, cầm lấy chìa khoá và đưa Chúc Già ra ngoài.
Khi bước xuống cầu thang, Chúc Già nói: "Chúng ta đi dạo xung quanh khu nhà đi, chờ đến khi bác gái đi về rồi thì em có thể lên nhà.”
“Vậy còn anh thì sao?” Ngay cả bản thân Thang Nguyên cũng không nhận ra rằng sau khi trải qua chuyện đêm nay thì giọng nói của cô vô thức đã trở nên ôn hoà hơn không ít.
Tất nhiên là Chúc Già đã phát hiện ra, anh cười nhẹ rồi giả vờ ân cần:
"Anh bắt taxi quay về là được.”
Sao cô lại cảm thấy anh có vẻ đáng thương thế nào ấy nhỉ? Nhất là khi cô vừa mới nghe được tin ba mẹ anh đều đã qua đời và anh không có người thân ở thành phố B.
Nghĩ đến đây, cô buột miệng: "Em đưa anh đi, dù sao quần áo cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Lời vừa nói ra thì cô đã cảm thấy hối hận, nhưng mà Chúc Già đã nhanh chóng leo lên xe, nói: "Được thôi."
Mấy ngày trước vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, vết thương của anh cũng chưa lành nên Thang Nguyên cho xe chạy với tốc độ chậm.
Khi trở lại bệnh viện đã hơn tám giờ tối, nhìn thấy Chúc Già quay trở lại, sắc mặt của y tá trưởng có vẻ không vui. Bà ấy vừa nhanh tay treo nước truyền và thay thuốc mới vừa răn dạy anh:
“Tên nhóc này, có chuyện gì vậy? Sao còn trẻ mà không biết chăm sóc cho thân thể mình vậy?”
Sau đó, bà lại thấy Thang Nguyên đang đứng ở bên cạnh, bà không quên nói một câu với cô:
"Cô là bạn gái của cậu ấy sao? Sao không biết khuyên nhủ cậu ta vậy?"
Trong vòng một ngày, Thang Nguyên lần lượt bị hai người phụ nữ nói cho á khẩu không nói nên lời.
Cuối cùng đợi y tá trưởng đi khỏi và bác sĩ đến đây kiểm tra xong thì Thang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Chúc Già nằm ở trên giường nhìn Đường Nguyên, cười ngây ngốc.
"Sao anh lại cười?"
"Không có chuyện gì, em không tức giận với anh nữa nên anh rất vui."
“Ai nói em không còn giận nữa?” Cô lớn tiếng phản bác lại, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi hơn.
“Được rồi, em vẫn còn giận.” Anh tiếp tục cười, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều và bất đắc dĩ.
Thang Nguyên bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy cả người không thoải mái. Cô đứng dậy vội vàng nói: “Anh khát không? Em ra ngoài rót ít nước.”
Trong phòng bệnh rõ ràng là có nước nhưng cô chỉ muốn tìm cớ để ra ngoài. Cô cầm ấm đi ra ngoài chùi rửa hơn nửa tiếng thì Thang Nguyên mới quay trở lại. Trong phòng không có động tĩnh gì, Chúc Già đã nhắm mắt lại dường như đã ngủ.
Lúc này Thang Nguyên mới thả lỏng người, cô bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ và sau đó tiếp tục ngồi trước giường. Cô đưa hai tay chống cằm, lặng lẽ nhìn anh một lúc. Trong đầu cô hiện lên tất cả những hình ảnh kể từ khi hai người gặp nhau lần đầu cho đến nay. Cô luôn cảm thấy có chút không chân thật lắm.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi muốn nhìn vết thương của anh.
Cô đưa tay cởi cúc áo trên ngực anh ra.
Ngay sau khi cô mở được hai nút thì cổ tay của cô đã bị giữ chặt.
"Em đang làm gì đấy?"
Chúc Già mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia sáng. Làm gì có chuyện anh đã ngủ rồi, rõ ràng là giả vờ.
Thang Nguyên có chút xấu hổ do bị anh phát hiện: "Không có gì đâu."
Nói xong cô muốn rút tay về nhưng vẫn bị anh giữ chặt. Tuy bị thương nhưng sức lực của anh vẫn rất lớn, cô không dám hoạt động mạnh vì sợ chạm đến miệng vết thương của anh.
Hai người dây dưa một lúc thì Thang Nguyên không còn cách nào khác đành phải nói: "Anh nên ngủ đi.”
Chúc Già nhíu mày, đúng thật là anh cũng cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng “thằng em” của anh lại đang kích động, không nghe theo ý anh. Thang Nguyên thuận theo ánh mắt mập mờ của anh nhìn xuống phía dưới. Cô nhìn thoáng qua liền thấy “cây gậy chống trời” vừa lớn vừa thô của anh đang sừng sững ngẩng cao đầu dưới lớp quần ngủ.
Cô không khỏi chậc lưỡi: “Anh đang bị thương sao lại nghĩ đến những chuyện như vậy?”
Chúc Già vừa tức vừa buồn cười khi cô hỏi: "Anh chỉ bị thương ở xương sườn và đầu thôi, còn “cậu nhỏ” của anh thì không có việc gì.”
“Anh…biến thái!” Thang Nguyên đỏ mặt trước sự miêu tả thẳng thắn của anh.
"Nếu không thì gọi nó là gì? Gậy thịt? Bộ phận sinh dục nam? Dương vật? Thằng em?”
Anh càng nói lại càng trở nên lưu manh, Thang Nguyên không chịu được nữa mà che miệng anh lại. Bỗng nhiên khi tay cô vừa chạm vào môi anh thì anh liền đưa đầu lưỡi ra liếm láp lòng bàn tay của cô một cách vô cùng gợi tình.
Anh cứ liếm láp thì bỗng Thang Nguyên cảm nhận được ở giữa hai chân mình đang tuôn ra một dòng nước nóng. Cô vội rút tay lại như bị điện giật, nhưng mà động tác của Chúc Già còn nhanh hơn so với cô. Anh nắm lấy tay cô và ấn vào giữa háng mình.
"Mặc dù bây giờ anh rất muốn làm gì đó với em, nhưng anh lại sợ vết thương sẽ toác ra khi anh cử động. Cục cưng yêu dấu, em có thể giúp anh làm được không?”
“Không được.” Thang Nguyên từ chối ngay lập tức.
"Nó cứng như vậy anh rất khó chịu, ngủ không được đâu.”
"Anh có thể tìm người khác giúp?”
Chúc Già lại bị cô chọc cười thêm lần nữa: "Ai? Y tá trưởng hả?"
Thang Nguyên nghĩ đến người phụ nữ lúc nãy nghiêm túc giống y hệt mẹ cô, cô cảm thấy sợ hãi đến nỗi rùng mình một cái.
"Vậy thì anh tự làm đi, em không tin anh chưa từng “tự sướng”."
Chúc Già: "..."
Bây giờ họ đang ở trong giai đoạn không ổn lắm, nếu cô không muốn thì anh cũng không còn cách nào khác. Anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn và nói: “Vậy em cởi quần ra giúp anh đi.”
Thang Nguyên cũng làm theo lời anh, giải phóng bộ phận sinh dục dữ tợn của anh ra khỏi quần. Trong lúc cô giúp anh, “cậu nhỏ” kiêu ngạo đó còn giật giật, đánh vào mu bàn tay của cô.
Cô thả tay ra thì lại nghe anh nói: "Em đóng cửa lại rồi cởi quần áo ra đi, anh nhìn ngực của em mới có cảm giác được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");