Xin Chào, Đối Tượng Xem Mắt - Thư Thư

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày sau, vụ án hiếp dâm và giết người hàng loạt khiến cả thành phố B rơi vào khủng hoảng đã được giải quyết. Vào lúc kẻ sát nhân thực hiện hành vi giết người lần cuối thì bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.

Sau một đêm thẩm vấn, nghi phạm Hà Dũng đã thẳng thắn khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình. Hắn ta không chỉ thú nhận rằng mình đã giết một số nạn nhân, mà ngay cả khi bị cảnh sát thẩm vấn nhiều lần, hắn ta còn thú nhận rằng Hứa Thanh Hoà cũng đã bị hắn ta ép đến chết.

“Con điếm đó, lúc đầu còn giả vờ thích tôi và nhận một đống quà từ tôi. Sau khi được tôi nâng đỡ cho nổi tiếng thì lại đột ngột trở mặt và nói rằng cô ta sẽ đi Paris. Mẹ kiếp, cô ta dựa vào cái gì mà bỏ tôi lại đây?”

Khi nhắc đến Hứa Thanh Hoà khuôn mặt Hà Dũng đầy điên cuồng và oán hận.

Thang Nguyênlật đi lật lại thông tin trong tay.

Hà Dũng, giới tính nam, ba mươi ba tuổi đến từ thành phố B. Sau khi thi trượt đại học, hắn ta đi học ngành thiết kế nội thất, Sau khi hắn đi làm được hai năm thì nhận được một vài đơn hàng lớn, may mắn đúng lúc giá nhà đất tăng nên ngành trang trí trở nên hot, vì vậy hắn ta tự mình mở văn phòng.

Vài năm sau công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, giá trị của hắn ta ngày càng tăng.

Theo dữ liệu, Hứa Thanh Hoà và Hà Dũng là bạn học từ trung học. Cả hai đều học chuyên ngành mỹ thuật, nhưng trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì một người trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật và người kia thì bị trượt.

Theo Hà Dũng cho biết thì khi còn học trung học, hắn ta luôn thích Hứa Thanh Hoà. Dù mất liên lạc sau khi tốt nghiệp nhưng hắn ta chưa bao giờ quên cô ấy. Cũng vì cô ấy vẫn luôn không có ý định kết hôn.

Hai năm trước, hai người vô tình gặp lại nhau. Sau đó, hai người như “bèo nước gặp nhau” - chàng trai nghèo năm nào trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng cô gái xinh đẹp một thời sau khi tốt nghiệp lại có cuộc sống khó khăn nghèo khổ. Hà Dũng đã bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi Hứa Thanh Hoà, không chỉ giúp đỡ trong cuộc sống mà còn giới thiệu cô ấy với phòng vẽ tranh, những giáo viên nổi tiếng và chi rất nhiều tiền cho triển lãm cá nhân của cô ấy.

Hứa Thanh Hoà vốn rất giỏi trong lĩnh vực hội họa, lại rất có tư chất nghệ thuật. Kết quả là cô ấy đã nhanh chóng tạo ra một vài tác phẩm đặc biệt và giành được một số giải thưởng.

Sau đó, cô ấy được người khác giới thiệu nên đã nghĩ đến việc đến Paris để nghiên cứu thêm. Cô ấy luôn giữ bí mật chuyện này với Hà Dũng nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ta phát hiện ra.

Giữa hai người xảy ra tranh cãi, Hà Dũng đã cưỡng hiếp Hứa Thanh Hoà trong một cơn tức giận. Vài ngày sau đó Hứa Thanh Hoà đã nghĩ quẩn và tự sát.

"Cô ấy muốn rời xa tôi, nhưng tôi không muốn để cô ấy được như ý. Chẳng phải cô ấy không thích tôi vì trình độ học vấn của tôi thấp và cho rằng tôi không xứng đáng với cô ấy sao? Vậy được, tôi sẽ để cô ấy nếm trải cảm giác bị một người không có học thức như tôi khống chế là như thế nào. Nhìn đi, bình thường cô ta trong sáng thanh khiết như vậy, nhưng khi trần trụi nằm dưới thân tôi lại bị tôi làm cho trở thành một bộ dáng khác…”

Thấy lời nói của hắn ta càng ngày càng không thể chấp nhận được, Thang Nguyênnhíu mày cắt ngang: “Chỉ vì chuyện này mà anh cưỡng hiếp cô ấy sao?"

"Cảnh sát à, sao lại gọi là cưỡng hiếp khó nghe như vậy chứ. Chúng tôi là người yêu của nhau, chuyện này là bình thường.”

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, dáng người cũng không tệ, khi không nói chuyện trông hắn ta toát ra sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Chỉ khi hắn ta cất tiếng nói, vẻ mặt hung ác kia sẽ khiến cho người nghe lập tức tỉnh táo trở lại. Nhất là đối với Thang Nguyênvà Trương Đào đã thẩm vấn hắn ta nửa ngày nay, nghe xong những lời này trong lòng của họ chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi, dường như đang có rắn rết đang bò vậy."Còn những cô gái khác thì sao? Họ đã làm gì sai mà anh lại giết họ?"

"Họ à? Họ cũng giống như Hứa Thanh Hoà. Họ tiếp cận tôi với mục đích không trong sáng, tất cả chỉ vì tiền của tôi. Tôi giả vờ hiền lành, đưa họ đi ăn vài bữa ăn ngon, mua cho họ túi xách hàng hiệu và họ liền ỡm ờ để tôi chơi đùa với bọn họ.”

Thang Nguyênhỏi: "Anh dựa vào đâu mà đánh giá người khác như vậy?"

"Ồ, vị cảnh sát này tên gì vậy? Cô đang yêu à?"

“Làm gì vậy, đừng nói những chuyện không liên quan đến vụ án!”

Trương Đào lạnh lùng gõ mặt bàn một cái. Hà Dũng mặc kệ, nhìn chằm chằm vào Thang Nguyênmột lúc rồi làm ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện, hắn bắt đầu cười cười.

"Nói chuyện liên quan đúng không? Vậy tôi nhắc lại cho hai người nhớ. Chỉ nói về những người mà tôi đã giết, các người nghĩ bọn họ có thật sự thích tôi hay không? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì những bức ảnh biệt thự và xe sang mà tôi đăng trên app “Lưu Luyến” làm sao có thể dễ dàng hẹn bọn họ ra gặp mặt được? Cho nên, bọn họ như vậy là đáng chết…”

Hai giờ sau, khi các câu hỏi đã được hỏi rõ thì Trương Đào và Thang Nguyênmới bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Vụ án cuối cùng cũng được phá rồi.”

Trương Đào duỗi tay, vận động cơ và xương đang đau nhức của anh ta. Anh ta nhìn thấy Thang Nguyênsau khi trở về từ sáng hôm qua đã không vui vẻ, nên anh ta không nhịn được mà hỏi cô:

“Bánh Trôi, em không sao chứ?”

"Không sao đâu. Chuyện còn lại giao cho anh nhé, em đi về trước."

"Được thôi."

Dù sao cô cũng vừa mới xuất viện, lại là con gái. Trương Đào tự giác nghĩ mình nên quan tâm giúp đỡ đồng nghiệp nữ một chút.

Khi lái xe trở về khu cư xá, Thang Nguyênvừa bước đến cầu thang đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới bóng cây long não, anh mặc bộ đồng phục bệnh nhân của bệnh viện. Cô không biết anh đứng đây bao lâu rồi, quần áo anh đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể.

Thang Nguyênchỉ liếc nhìn anh một cái rồi vờ như không nhìn thấy mà quay mặt đi về phía cầu thang.

Khi cô đi ngang qua, cổ tay của cô bị người đàn ông giữ lại và sau đó có một giọng nói truyền đến: "Nguyên Nguyên..."

Trái tim Thang Nguyên co thắt lại. Tuy rằng nhìn bộ dạng đáng thương của anh cô cũng có phần mềm lòng nhưng nghĩ đến những chuyện mà anh đã nói dối cô, trong lòng cô lại trở nên cứng rắn.

Cô hất tay anh ra, lạnh lùng nói: "Anh bạn này, có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt của Chúc Già có phần ảm đạm. Mặc dù anh biết chắc cô vẫn còn tức giận, nhưng anh nhìn bây giờ thái độ và giọng điệu của cô nói chuyện với anh xa lạ, trong lòng anh vẫn cảm thấy buồn bã, vô cùng khó chịu.

"Xin lỗi, anh không nên lừa dối em."

Thang Nguyên cười lạnh, nhếch môi không nói câu nào.

"Anh và Mike anh họ của Hứa Thanh Hoà là cựu du học sinh ở Hoa Kỳ. Có một năm khi cô ấy đến thăm họ hàng ở Hoa Kỳ, nên bọn anh đã quen biết nhau. Lần này cô ấy xảy ra chuyện, Mike cảm thấy trường hợp của cô ấy không đơn giản chỉ là tự tử, lại đúng lúc anh trở về nước. Vì vậy cậu ấy nhờ anh hỗ trợ tìm ra hung thủ, cho nên anh mới…”

“Đó là lý do tại sao anh che giấu thân phận của mình và tiếp cận tôi, anh lợi dụng tôi để điều tra vụ án có đúng không?”

Thang Nguyênnói với giọng điệu chua chát và lạnh lùng.

"Không, anh tiếp cận em vì anh thích em."

"Thích tôi? Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau vậy mà bây giờ anh lại nói anh thích tôi sao?” Lần này, cô càng cảm thấy buồn cười hơn.Chúc Già hơi hé môi ra và có phần không biết nên trả lời lại thế nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.