(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tắm rửa xong, Thang Nguyên thu thập một chút rồi ra cửa, Chúc Già cũng đi theo.
"Anh về nhà?"
Cô hỏi.
"Không phải em nói muốn đến hiện trường tìm manh mối sao? Anh đi với em."
"Không được, anh không thể đến đó được."
"Em yên tâm, anh đảm bảo sẽ không nói gì cũng không làm gì, cũng không phá hiện trường. Anh chỉ lo lắng cho em mà thôi."
Anh vừa nói vừa cực kỳ tự nhiên ôm eo cô.
"Với lại anh cũng không bận việc gì, anh muốn ở cùng với em nhiều hơn, muốn hiểu rõ về em hơn một chút."
Coi như từ lúc xác định quan hệ cho đến đột ngột lên giường, đến bây giờ thời gian bọn họ ở cùng với nhau cũng không quá 10 giờ. Những cặp đôi yêu nhau khác khẳng định sẽ không như thế.
Thang Nguyên suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói:
"Vậy được rồi, vậy lát nữa anh phải nghe theo toàn bộ lời nói của em đấy."
Hiện trường sớm đã làm công tác lấy chứng cứ, thi thể cũng đã được đưa cho pháp y, anh đi cũng không ảnh hưởng gì.
Hai người đến cửa tiểu khu tùy tiện ăn bữa sáng rồi lên xe.
Sau khi Chúc Già nhập địa điểm xảy ra vụ án mạng thứ nhất vào phần mềm dẫn đường trêи xe ô tô thì liền chuyên tâm lái xe. Thang Nguyên thì cúi đầu lật xem tài liệu và thông tin liên quan trêи điện thoại di động.
Tài liệu về ba vụ án này, cô đã xem không biết bao nhiêu lần, thông tin của người bị hại, tình trạng gia đình, thậm chí cả ngày tháng năm sinh, cô đều thuộc làu làu.
Ngoại trừ tuổi trẻ xinh đẹp, cả ba nạn nhân đều có quê quán khác nhau, công việc khác nhau, lúc sống cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào. Không biết hung thủ tại sao lại lựa chọn các cô ấy.
Hai người đi đến hiện trường vụ án thứ nhất trước. Vào cửa, trong phòng trưng bày chỉnh tề, chỉ có nhàn nhạt mùi máu tươi cho thấy rõ ràng ở đây đã từng phát sinh chuyện gì đó.
Mặc dù trước đó đã đến đây hai lần, những manh mối có giá trị đều được pháp y lấy mẫu về tiến hành xét nghiệm. Thang Nguyên vẫn giống như lần đầu tiên đi đến đây vậy, cẩn thận quan sát từng chỗ trong gian phòng.
Xem xong phòng khách, cô bỗng nhớ đến Chúc Già còn đứng ở cửa, vội vàng nói với anh:
"Em có thể sẽ không xem nhanh như vậy đâu, nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể ngồi trêи xe chờ em. Em còn muốn đến phòng ngủ xem nữa."
Nạn nhân thứ nhất lúc phát hiện là chết trêи giường, dựa theo suy đoán lượng
máu lưu lại tại hiện trường, nơi này chính là hiện trường xảy ra vụ án quan trọng nhất.
Trong phòng ngủ chật hẹp, toàn bộ ga giường, chăn bông đều bị máu thấm ướt. Hiện tại vết máu đã khô nhưng vết tích vẫn còn. Chúc Già là người ngoài giới, không phải là cảnh sát đặc nhiệm, hiện trường như vậy sợ anh không chịu nổi.
"Không cần lo cho anh, em làm việc của em đi."
Chúc Già dựa người ở cửa, cười nói.
Thang Nguyên gật đầu đi vào phòng ngủ.
Nhưng lúc cô không nhìn thấy, sau khi cô đi vào, người đàn ông đang đứng ngoài cửa bỗng nhiên bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong phòng.
Sau khi xem xong hiện trường của cả ba vụ án cũng đã hơn 3 giờ chiều. Lúc bận rộn thì không để ý, giờ nghỉ ngơi Thang Nguyên mới cảm giác hơi hơi đau dạ dày.
Cô ngồi trong xe, bàn tay ấn xuống dạ dày, sắc mặt tái nhợt.
"Khó chịu?"
Chúc Già dừng xe lại nhìn cô.
"Không có việc gì, bệnh cũ thôi."
Làm công việc của các cô, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh là điều không thể, có điều so với những người khác, cô được xem như là còn nhẹ.
"Trước tiên để anh đưa em đến bệnh viện."
"Không cần, chút nữa liền tốt thôi."
"Không được, đi bệnh viện."
Giọng Chúc Già kiên quyết, đánh tay lái về hướng bệnh viện gần nhất.
"Chúc Già!"
Thấy lời nói ngăn cản của mình không có hiệu lực, Thang Nguyên không nhịn được gầm nhẹ:
"Em biết anh lo lắng cho em, em cũng biết người bình thường rất khó tiếp thu công việc của em, nhưng em thực sự không có chuyện gì."
Đi bệnh viện, đăng ký, xếp hàng, làm kiểm tra, chờ kết quả, tất cả đều rất tốn thời gian mà thời gian hung thủ cho bọn cô không nhiều như vậy.
Vụ án thứ nhất cách vụ án thứ hai nửa tháng, vụ án thứ hai cách vụ án thứ ba mười ngày, điều này cho thấy hung thủ đã tiến hóa, có nghĩa là hắn sẽ rất nhanh gây ra thêm một vụ án nữa. Bọn họ nhất định phải lập tức bắt hắn lại.
Nghĩ đến đây, Thang Nguyên bỗng có chút hối hận tối qua bản thân mình đã quá phóng túng.
Công việc của cô vội vàng như vậy, người chết là vô tội, làm sao cô có thể bỏ mặc mà sa vào tình yêu chứ?
Có lẽ cô nên cô độc sống quãng đời còn lại, có lẽ nên tùy tiện tìm một ai đó trong đội. Mọi người đều bận rộn, lúc đó ai cũng không cần ai.
Bởi vì lời nói của cô mà bên trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Hai người đều không nói gì, Chúc Già vẫn lái xe theo hướng cũ, ngược hướng với cục cảnh sát.
"Chúc Già, em nói ..."
"Anh biết, em nói em không đi bệnh viện, phía trước có một tiệm thuốc, mua thuốc xong anh sẽ đưa em đến cục cảnh sát."
Người đàn ông nhàn nhạt nói, gương mặt anh tuấn không hiện chút biểu tình nào.
Nhưng không hiểu vì sao Thang Nguyên mơ hồ cảm giác được anh đang tức giận.
Rất nhanh cô liền biết cảm giác của mình là đúng.
Bởi vì từ khi mua thuốc xong, cho đến lúc cô xuống xe, anh đều không nói lấy một chữ nào.
Rõ ràng động tác của anh vẫn ôn nhu như trước, thậm chí lúc từ tiệm thuốc đi ra, trêи tay còn bưng một ly nước nóng, nhưng môi lại mím chặt, không nói một lời.
Xe đến cục cảnh sát, thả cô xuống xe, Chúc Già liền nhanh chóng lái xe rời đi.
"Haizz ..."
Nhìn bóng lưng xe anh rời đi, Thang Nguyên bất đắc dĩ thở dài.
Hình như lúc nãy, cô hơi quá đáng rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");