Editor: Gà
Người bạn nhỏ Chu Tư Mộ không chỉ mang theo tiền riêng, còn mang theo hai chai Yakult, mấy bịch bánh bích quy, thật sự đã chuẩn bị đầy đủ công tác rời nhà ra đi.
"Chú ơi, chị mới vừa rồi đâu ạ?" Chu Tư Mộ ngồi trên ghế, lắc lư cái chân ngắn, miệng nhỏ đang uống Yakult.
Đồng chí cảnh sát: "Cô bé làm chuyện tốt, chú khác sẽ lấy xe cảnh sát đưa chị ấy đến trường thi."
Chu Tư Mộ ô một tiếng: "Con không biết tên chị ấy, sau này phải liên lạc với chị ấy thế nào."
Cảnh sát: "..."
Bên kia, sau khi Khương Hiểu và Chu Tu Lâm nhận được điện thoại của cảnh sát, chỉ đành lập tức rời khỏi chương trình. Thật may, hôm nay đã là ngày cuối cùng, lấy cớ tạm biệt luôn.
Mọi người vừa nghe, con của bọn họ bỏ nhà ra đi, vừa lo lắng vừa cảm thấy buồn cười.
Quay phim còn cẩn thận quay Khương Hiểu, cho đến khi bóng lưng Khương Hiểu và Chu Tu Lâm lên xe rời đi.
Tháng mười hai [Người đại diện đẹp nhất] phát sóng thì cảnh cuối cùng của Khương Hiểu và Chu Tu Lâm, tổ chương trình còn kèm theo một đoạn văn.
[Bởi vì bảo bối nhà nhọ Chu nhớ cha mẹ nên bỏ nhà trốn đi, hai vị này không thể không trở về trước. Hi vọng Chu bảo bối nhanh chóng về nhà!]
Rất nhiều năm sau, Chu Tư Mộ dẫn theo bạn gái trở về, khi bạn gái cậu thấy mọi người xế chiều xem [Người đại diện đẹp nhất], thì cùng xem cuối cùng còn cười ra nước mắt. "Tư Mộ, khi còn bé cách thức cầu chú ý của anh thật làm người ta rung động."
Trên đường Khương Hiểu và Chu Tu Lâm trở về, liên lạc với nhà, nói cho bọn họ biết Tiểu Đậu Nha ở đồn cảnh sát.
Cha Chu mẹ Chu cô dượng đang khiếp vía, bốn vị trưởng bối hận không thể lập tức đến đồn báo cảnh sát. Khi nhận được điện thoại của Chu Tu Lâm, cuối cùng mọi người cũng yên tâm.
Mẹ Chu bày tỏ lập tức muốn đến đồn cảnh sát.
Chu Tu Lâm thản nhiên nói: "Không cần, để nó ở đó kiểm điểm lại mình đi. Con và Khương Hiểu đi đón nó."
Mẹ Chu: "... Con đừng nóng giận đấy."
Nhìn đi, đây chính là sự thương yêu cách một tầng thế hệ. Nếu khi còn bé Chu Tu Lâm làm như vậy, không tránh khỏi bị phạt một trận.
Chu Tu Lâm: "Con biết rồi." Chu Tư Mộ à con thật lợi hại, ba tuổi hơn mà đã vào đồn cảnh sát rồi.
Khương Hiểu thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Đậu Nha bỏ nhà ra đi? Tiểu Đậu Nha ngoan như vậy, sao có thể làm ra chuyện to gan thế chứ.
Chu Tu Lâm nói: "Lần này cần phải cho nó một bài học."
Khương Hiểu nhíu mày: "Trong khoảng thời gian này em không ở nhà, có phải thằng bé hơi khác thường không?"
Chu Tu Lâm cũng rất bất đắc dĩ: "Trưởng thành thì càng ngày càng có nhiều chủ ý. Đừng lo lắng."
"Hiện giờ thằng bé đã lớn, có suy nghĩ, chúng ta không thể xem con là đứa trẻ nữa rồi." Khương Hiểu sâu xa nói.
"Trẻ con luôn có lúc nghịch ngợm." Chu Tu Lâm cũng không quá lo lắng, người nhà anh chính là có quá nhiều ý tưởng.
Hơn ba tiếng sau, hai người đã đến đồn cảnh sát.
Khương Hiểu vừa nhìn thấy Tiểu Đậu Nha, không kịp làm gì, ôm cậu thật chặt vào lòng." Mộ Mộ, con hù chết mẹ rồi."
Tiểu Đậu Nha thấy mẹ, mặt mày vui vẻ hớn hở, tay nhỏ nhéo mặt cô: "Mẹ, cuối cùng mẹ đã đến. Con đã chờ lâu ơi là lâu."
Khương Hiểu nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng yên lòng.
Chu Tu Lâm nói cảm ơn với cảnh sát: "Ngại quá, phiền các anh rồi."
"Không cần khách sáo, đây là điều chúng tôi phải làm. Nhưng dù công việc của anh chị có bận rộn bao nhiêu chăng nữa, cũng đừng sao lãng con cái, nên dành ra chút thời gian ở cùng với con. Kiếm tiền quan trọng, tuổi thơ của con cái cũng không thể không để mắt đến."
Chu Tu Lâm gật đầu, sờ đầu Tiểu Đậu Nha. "Cảm ơn chú cảnh sát đi."
Tiểu Đậu Nha ngước đầu: "Chú cảnh sát thật rất lợi hại, đã giúp con tìm được ba mẹ rồi."
Mọi người không nhịn được cười. "Được rồi, về nhà với ba mẹ đi, sau này đừng chạy loạn nữa."
Chuyện ‘bỏ nhà trốn đi’ lớn như vậy đương nhiên không thể xem như xong.
Sau khi một nhà ba người trở về, Chu Tu Lâm ý bảo các trưởng bối đừng nhúng tay.
"Chu Tư Mộ qua đây!" Anh nghiêm mặt, gọi cậu vào thư phòng.
Tiểu Đậu Nha còn chưa phát hiện ba đang rất tức giận, giòn giả kêu: "Ba!"
"Hôm nay con phạm một sai lầm rất nghiêm trọng."
Tiểu Đậu Nha nháy mắt vài cái, nhìn Khương Hiểu.
Khương Hiểu quay mặt.
"Con quên ba mẹ đã nói với con, không thể chạy loạn sao?" Chu Tu Lâm nhìn lướt qua ba lô con ếch nhỏ của cậu: "Con thật sự xem mình là con ếch di du ngoạn rồi hả?"
Tiểu Đậu Nha lập tức nhào đến chỗ Khương Hiểu: "Nhưng Mộ Mộ rất nhớ mẹ. Tại sao ba có thể đi thăm mẹ, còn con thì không thể?"
Chu Tu Lâm bị hỏi khó: "Ba và mẹ phải đi làm việc."
"Mẹ phải đi quay chương trình, con cũng có thể mà, con còn tham gia huấn luyện hí kịch nhỏ." Lời này - ý chính là, ba còn chưa tham gia khóa học bổ túc nào, còn đi quay chương trình gì chứ.
Chu Tu Lâm yên lặng nói: "Ba mẹ là người lớn."
Một câu nói ngăn chặn Tiểu Đậu Nha.
Chu Tu Lâm trầm giọng nói: "Biết mình sai rồi sao? Con lén đi ra ngoài, ông bà nội cô dượng đều lo lắng! Công việc của ba mẹ còn chưa xong đã phải trở về rồi."
Tiểu Đậu Nha méo miệng: "Oa oa oa —— con sai rồi!"
Lần đầu tiên Chu Tu Lâm dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy: "Sau này không được thế nữa, biết không?"
"Dạ." Trong mắt Tiểu Đậu Nha đầy nước.
Khương Hiểu thương yêu không dứt, nhưng lúc nên dạy cậu, cô không thể thiên vị. Cô ngồi xổm xuống: "Mộ Mộ, thế giới này có người tốt, cũng có người xấu. Một bạn học của mẹ khi còn bé ra ngoài một mình, thì bị bọn buôn người lừa đi mất."
Tiểu Đậu Nha ôm cô thật chặt: "Mộ Mộ không nên như vậy!"
"Ừ, vậy sau này ngàn vạn lần không thể một mình ra ngoài chạy loạn nhé."
Tiểu Đậu Nha lẩm bẩm: "Mẹ, Yakult của con đâu, mười bình đâu."
Lúc này còn muốn uống Yakult, nghĩ hay thật đấy.
Chu Tu Lâm hắng giọng: "Phạm lỗi, sẽ phải chịu phạt. Một chai cũng không có."
Vẻ mặt Tiểu Đậu Nha đau khổ, phồng má lên, cuối cùng vẫn chấp nhận.
Con đã dạy xong, bọn họ mới ra khỏi thư phòng. Vừa mở cửa, bốn vị trưởng bối như môn thần vẫn đang canh giữ ở cửa.
Chu Tu Lâm không khỏi lắc đầu, nói một câu: "Yên tâm, không có đánh nó đâu!"
Cha Chu cứng miệng nói: "Dạy bảo thích đáng thì không sao."
Chu Tu Lâm khẽ cười, nếu anh đánh Chu Tư Mộ thật, sợ là nóc phòng nhà này cũng muốn bung.
Chu Tư Mộ bỏ nhà trốn đi, Khương Hiểu làm mẹ, nên Khương Hiểu khó chịu nhất, trong lòng thầm tự trách.
Buổi tối sau khi trở về, cô ở trong phòng trẻ con với cậu.
Chu Tư Mộ tò mò hỏi rất nhiều vấn đề, Khương Hiểu ngay cả chuyện buồn cười cũng kể cho cậu nghe.
"Mẹ, sau này nếu lại tiếp tục ra ngoài, dẫn con theo được không?"
Khương Hiểu hôn trán cậu: "Được. Sau này chỉ cần con có thời gian, nếu con muốn cùng mẹ đi công tác, mẹ sẽ dẫn con theo."
Chu Tư Mộ dùng sức cọ vào người cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ. Tối hôm nay mẹ ngủ với con được không?"
Tim Khương Hiểu cũng mềm thành một mớ vải bông: "Mẹ ở với con."
Sau khi Chu Tu Lâm xử lý công việc xong, đến đã thấy hình ảnh hai mẹ con bọn họ ôm nhau. Anh nhẹ nhàng nằm vật xuống một bên, Khương Hiểu bị động tác của anh đánh thức.
"Mấy giờ rồi?"
"Vừa qua mười một giờ."
Khương Hiểu khẽ giật thân thể, nghiêng người hỏi: "Công việc xong rồi?"
Chu Tu Lâm ừ một tiếng, đè thấp giọng nói: "Tin tức đêm đó đã xóa. Em đoán xem là ai làm?"
Suy nghĩ của Khương Hiểu dần dần rõ ràng: "Thành Mỹ Na?"
Chu Tu Lâm hôn lên mặt cô: "Sao em biết?"
"Ngày đó ở hiện trường sau khi em gọi điện thoại cho anh xong, sắc mặt của cô ta lập tức có gì đó không đúng. Tiết mục hậu kỳ, cả trạng thái của cô ta đều không đúng. Mấy năm nay, mặc dù cô ta bắt được không ít tài nguyên tốt, nhưng không có ai đoạt được giải thưởng gì. Em nghe nói nữ chính [Trường Đinh] vốn đã định cho Dương Viện, sau đó cô Lương lại bổ nhiệm Giai Nhân." Con vịt đến miệng mà còn bay mất. Thành Mỹ Na có thể không oán hận Khương Hiểu sao.
Đầu ngón tay Chu Tu Lâm quấn tóc cô, không muốn nói cô biết, Lữ Phẩm cũng tham dự. Dù sao hiện giờ trong giới này mọi người đều biết quan hệ của hai người bọn họ. Trước kia nghi ngờ cô cũng tốt, chửi bới cô cũng được, hôm nay đã không còn quan trọng nữa.
"Mấy ngày nữa chúng ta tranh thủ đi thử áo cưới."
Khương Hiểu nghe tiếng hít thở của anh bên tai: "Có phải anh đã sớm đoán được em sẽ công khai không? Áo cưới cũng chuẩn bị xong rồi."
"Áo cưới đã chuẩn bị từ lúc anh và em nói đến chuyện kết hôn rồi." Anh nhìn cô thật sâu.
Khương Hiểu dừng lại một chút: "Đã lâu vậy sao."
Một tay Chu Tu Lâm khẽ vuốt ve cơ thể cô, ngựa quen đường cũ chui vào váy ngủ của cô. "Đến lúc đó phù rể có thể xin Tấn Trọng Bắc, phù dâu, Lâm Vu có được không?"
Khương Hiểu ưm một tiếng: "Ngày mai em sẽ nói một tiếng với Lâm Vu."
Động tác của Chu Tu Lâm càng lúc càng lớn, Khương Hiểu đẩy anh, bị anh hôn cả người nổi lên một tầng hồng nhạt: "Tiểu Đậu Nha đang ở đây."
"Chúng ta trở về phòng."
"Không được, em đồng ý với thằng bé tối nay sẽ ngủ với con rồi."
"Vậy khi nào thì em theo anh?" Chu Tu Lâm cắn cằm cô. Anh ôm lấy cô: "Sáng mai lại về."
Hai người mới vừa đứng dậy, đột nhiên Tiểu Đậu Nha đạp chân, tay quào loạn khắp nơi: "Mẹ —— mẹ —— "
Khương Hiểu vội vàng trấn an, lần nữa ôm cậu vào lòng.
Chu Tu Lâm thở dài: "Nó rời nhà trốn đi không những không bị phạt mà còn được chú ý, nhà chúng ta ai cũng chỉ biết đến nó."
Khương Hiểu cố nén cười: "Lâu rồi em không ở với con, nói chung trẻ con thường không có cảm giác an toàn."
Chu Tu Lâm biết dù mình nói gì đi nữa, tối nay cô cũng sẽ không đi.
Sau khi hai người công khai, cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Chẳng qua khi Khương Hiểu đến công ty thì không tránh được bị mọi người trêu ghẹo một phen.
Trái một câu bà chủ, phải một câu bà chủ.
Khương Hiểu bất đắc dĩ: "Tháng mười phát bánh kẹo cưới cho mọi người."
Công việc vẫn tiếp tục, cô bận rộn bàn giao công việc trong tay. Tống Văn Dịch, Tần Nhất lộ, Dịch Hàn, Khương Hiểu đã nói riêng với bọn họ, trong lòng mọi người đều có cân nhắc, trong khoảng thời gian này cũng đang tìm người đại diện mới. Chẳng qua bởi vì Hứa Giai Nhân vẫn đang đóng phim, Khương Hiểu sẽ tự mình đến nói với cô ấy.
Trước đó cô đã liên lạc với Hứa Giai Nhân, chuẩn bị dành ra một ngày thứ bảy, vừa lúc dẫn theo Tiểu Đậu Nha.
Tháng chín tuần thứ 2, [Chuyến hành trình của chúng ta] ở XXTV và youha video đồng thời truyền ra, ngoài dự đoán của mọi người chương trình này đạt tỷ số người xem đứng nhất, tỷ số cao nhất đạt đến 2.8. Cùng lúc đó, weibo và các mạng lưới tin tức lớn cũng xoay quanh chủ đề về ngồi sao, độ thảo luận rất cao, tình hình rất lạc quan.
Khương Hiểu thấy số liệu thì trong lòng cũng có vài tia tiếc hận. Nhưng mà bây giờ có nói thì không có ý nghĩa gì cả.
Một lựa chọn có lúc thật sự có thể thay đổi cả cuộc đời.
Hứa Giai Nhân đương nhiên cũng nhìn thấy tin tức về [Chuyến hành trình của chúng ta], nghệ thuật trong nước vàng thau lẫn lộn, không ngờ [Chuyến hành trình của chúng ta] còn có thể làm tốt như vậy. Cô nắm thật chặt lòng bàn tay, vẻ mặt hơi trầm thấp.
Việc đời khó vẹn toàn, chương trình tổng hợp chỉ có thể mang đến độ nổi cho cô, hiện giờ thứ cô cần chính là tác phẩm thực lực mới đúng.
Trợ lý bưng một ly sữa tươi đi vào: "Bọn họ còn đang thảo luận chuyện của chị Khương. Giai Nhân, lần này cô không cần lo lắng, chị Khương là bà chủ Hoa Hạ, sau này tài nguyên của cô sẽ không kém."
Hứa Giai Nhân thở ra một hơi: "Là sao."
Trợ lý nhìn lướt qua điện thoại di động của cô: "Cô đừng xem, chương trình tổng hợp chỉ nổi được một lúc thôi."
Vẻ mặt Hứa Giai Nhân tịch mịch: "Cô nói [Trường Đinh] có hot không?"
Trợ lý nghèo từ, sắc mặt do dự, đây cũng không tiện nói.
Hứa Giai Nhân cũng không làm khó cô ta: "Cô đi nghỉ ngơi đi."
"Đúng rồi, tôi nghe được tin đồn, có thể chị Khương sẽ không làm người đại diện nữa."
"Hả? Ai nói?"
"Tôi chỉ nghe nói, không biết thật hay giả." Trợ lý đi theo Hứa Giai Nhân hai năm, đương nhiên đứng về phía cô ấy, hi vọng cô có thể tốt đẹp hơn.
Hứa Giai Nhân gật đầu: "Chờ tôi gặp chị Khương rồi lại bàn tiếp."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đậu Nha: Tại sao chương trình viết về con như vậy??
Ngược ngược ngược
Lâm Vu sắp xuất hiện, nhân vật chủ đạo!