Xích Quỷ Truyền Thừa

Chương 37: Dấu vết của tông môn




Sở dĩ trong lúc mệt mỏi, buồn ngủ như vầy mà ông còn phải đi hỏi mua Báo Tuyết là bởi vì con gái ông ta. Quách Băng Vân vừa nhìn thấy Báo Tuyết con liền yêu thích không thôi. Muốn ông ta phải đi mua lại của đám người Đặng Lâm cho cô một con nên ông Quách mới đi hỏi mua lại. Nhưng mà ông lại liên tục bị hai người Ám và Liệt Hoả từ chối.

Đi đến trước lều của Đặng Lâm thì thấy Sơn đang canh phòng ở bên ngoài. “Chú Quách. Chú đến tìm cậu Lâm à?”

“Cậu là Sơn đúng không? Tôi có việc cần tìm Đặng Lâm. Cậu ấy có ở trong không?”. Ông Quách cười chào hỏi Sơn nói.

Sơn cười nói: “Cậu Lâm ở bên trong nhưng mà cậu ấy đang nghỉ ngơi. Ông chờ một chút tôi vào xem cậu ấy đã ngủ chưa đã”

Nhưng ngay lúc này từ bên trong vang ra giọng nói của Đặng Lâm cho ông Quách đi vào.

Sau khi nghe ông Quách trình bày việc muốn mua lại con Báo Tuyết con thì Đặng Lâm cũng quyết định từ chối. Trong lúc ông Quách chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ đến ông ta còn đang giữ Thuỷ Linh Châu cho nên Đặng Lâm gọi ông ta lại.

“Nhưng món đồ trong lần trước đi Vân Nam ông còn giữ lại cả chứ?”

“Vẫn còn. Ý của Lâm Tông Sư là dùng con báo con để đổi những thứ đó à?”

“Đúng vậy. Ông có đồng ý không?”

Mặc dù, một con báo không có giá trị bằng những thứ kia, nhưng mà loại báo biến dị này không thể tìm ra được nữa. Mà ông lại vô cùng cưng chiều con gái của mình nên cũng cắn răng đồng ý.

“Tôi đồng ý đổi. Nhưng mà trước đó, tôi đã đồng ý bán lại tất cả những thứ đó cho anh Trọng rồi. Để tôi báo lại trước cho ảnh một tiếng đã”.

“Nếu như vậy ông cứ theo giá cũ mà bán cho ông Trọng đi. Chỉ cần không thiếu bất cứ thứ gì mà ông được chia ở lần đó là được”

“khục khục” họ khan một tiếng ông Quách mới nói: “Thật ra là tôi đến Sài Gòn lần đó là bán một món đồ trong số đó cho một người bạn của tôi ở đó. Cho nên bây giờ vẫn còn thiếu một món trong số tất cả đồ vật tôi được chia trong lần đi Vân Nam đó”

Đặng Lâm nhanh chóng nhìn ông ta hỏi “Ông bán mất vật gì rồi?”. ‘Nếu không phải Thuỷ Linh Châu thì những thứ khác cũng không quan trọng lắm’ Đặng Lâm thầm nghĩ.

Nhưng mà ngặt một nỗi thứ ông ta bán mất lại chính là Thuỷ Linh Châu mà Đặng Lâm đang muốn có nhất: “Là một viên ngọc màu xanh nước biển, to cỡ chừng này”. Ông giơ bàn tay chụm lại thành vòng tròn vừa hay bằng với kích thước của Thuỷ Linh Châu.

‘Đúng là người tính không bằng trời tính mà’. Đặng Lâm mở miệng hỏi: “Vậy người bạn của ông là ai? Có thể hỏi xem ông ta có bán lại không? Tôi sẽ mua lại nó bằng giá gấp đôi ông bán cho ông ta”

“Đó là một cô gái, là cháu gái của Ngô Lão. Cậu biết Ngô Lão ở Tân Bình không?”

‘Thì ra là cháu gái của Ngô Lão. Chẳng lẽ là cô gái ngang ngược đó. Không lý nào lại trùng hợp như vậy nha’. Đặng Lâm cười khổ nhìn ông Quách nói: “Được rồi. Con báo sẽ cho ông. Còn về những thứ kia ông cứ bán lại cho ông Trọng. Viên ngọc lam thì tôi sẽ tự liên hệ Ngô Lão để mua lại sau vậy”.

“Cám ơn Lâm Tông Sư”.

Đúng 10 giờ hôm đó, trừ bỏ ba người của ông Quách ở lại canh gác và chăm sóc 4 con báo con, tất cả những người khác đều đi đến trước cánh cổng tiến vào lăng mộ.

Cánh cửa vào bằng đá, bên trên có rất nhiều hoa văn hình người kì lạ được điêu khắc chìm bên trong cánh cửa. Cửa vào có hình chữ nhật chiều ngang khoảng năm mét và chiều cao 3 mét rưỡi. Chỉ có cánh cửa là được lộ ra bên ngoài, còn lại toàn bộ lăng mộ đều chìm sâu vào lòng núi.

Cánh cửa vào này thật ra cũng là do lúc trước người tìm thấy đào ra chứ lúc ban đầu chỉ thấy một phần nhỏ của cánh cổng mà thôi.

Đứng trước cánh cửa vào, ông Quách và mọi người ban đầu định cho thuốc nổ để nổ văng cánh cửa. Đó là cái cách thông thường mà đội nhóm của ông hay sử dụng. Nhưng mà lần này có chút khác biệt, do đây là Đại Tuyết Sơn không khí lạnh quanh năm, phía trên Đại Tuyết Sơn băng tuyết đóng dày. Nếu mà sử dụng thuốc nổ ở đây có thể dây lở tuyết rất nghiêm trọng. Vì vậy mà cuối cùng mọi người đành phải sử dụng biện pháp thủ công, sử dụng máy khoan bê tông để đục một cái lổ quyên qua cánh cửa bằng đá khổng lồ này.

Đặng Lâm cũng tiến đến gần quan sát. Đặng Lâm đi đến cánh cổng, nhìn vào từng hình ảnh được điêu khắc ở bên trong cánh cổng. Bên trên là hình ảnh một đoàn người đang quỳ bái một người đang ngồi trên ngai vàng, nhưng mà người này hình thù hết sức đặc biệt. Đầu người, mình người nhưng trên đầu có một cặp sừng giống như sừng nai mà không phải sừng nai. Đây là sừng rồng và người đàn ông ngồi trên ngai vàng chắc hẳn là Long tộc. Chẳng lẽ lăng mộ này là của Long Tộc sao? Nhưng mà kiếp trước nghe nói Long tộc đã bị diệt vong từ rất lâu rồi và không còn bất cứ bằng chứng nào chứng minh bọn họ tồn tại mà. Nhưng mà loại hoa văn trang trí xung quanh cánh cửa này Đặng Lâm rất là quen thuộc. Đây là những văn tự giống với văn tự mà Đặng Lâm biết được từ bên trong truyền thừa của Xích Quỷ Tông.

Sau một lúc quan sát tỉ mỉ thì nó bảo mọi người không cần đục nữa. “Mọi người dừng tay đi, tôi có cách để mở nó ra rồi. Không cần đục khoét làm gì cho phiền phức”

Đám người không hiểu nhìn Đặng Lâm rồi nhìn ông Quách. Ở đây mặc dù do Liệt Hoả Đạo Nhân phát hiện trước nhưng mà ông Quách là trưởng nhóm và cũng dẫn theo nhiều người nhất, cho nên mọi người muốn hỏi ý kiến của ông ấy. Ông Quách quay ra nhìn Đặng Lâm hỏi:

“Cậu dùng cách gì để mở cánh cửa này ra. Phải biết là nó nặng mấy chục tấn đó, không phải chuyện đùa đâu Lâm Tông Sư”

“Rất đơn giản, ở đây có cơ quan để mở. Mọi người làm phiền tránh qua một bên nào”. Đặng Lâm nhanh chóng trả lời và kêu mọi người dọn dụng cụ qua một bên.

“Mọi người dọn dụng cụ qua một bên trước để Lâm Tông Sư qua thử mở cửa xem. Nếu không được chúng ta lại khoan tiếp”. Ông Quách cũng nói rồi lao vào hỗ trợ đám người đem máy móc qua một bên.

“Tôi e là cho dù tôi không mở được thì các ông cũng không thể khoan tiếp vào trong được đâu”. Đặng Lâm bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người đều không hiểu lời Đặng Lâm nói. Ông Quách cũng liền mở miệng dò xét: “Lời này của Lâm Tông sư là có ý gì?”

“Được rồi. Ông và mọi người đứng xa một chút. Để tôi mở xong cánh cửa lại nói”

Đặng Lâm đi đến cánh cổng, hai tay quơ múa kết ấn pháp đặc biệt hai tay nắm lại, giơ ra ngón cái và trỏ của hai bàn tay chạm vào nhau. Ba ngón còn lại thì chạm nhau tại khớp của đốt ngón tay thứ nhất. Sau đó vận chuyển linh khí truyền vào hai tay, hai kí tự ‘Xích Quỷ’ bằng văn tự cổ xưa toả ra ánh sáng màu đỏ từ từ phóng to và bay về phía cánh cửa.

Đây là pháp ấn khai môn (mở cửa) của Xích Quỷ Tông mà chỉ có cấp bật đệ tử chân truyền trở lên mới biết được. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lăng mộ này chính là của một vị cao nhân nào đó của Xích Quỷ Tông. Nhưng Đặng Lâm vẫn không hiểu vì sao trên cánh cửa lại có hình ảnh của Long Tộc.

Sau khi cánh cửa được Đặng Lâm mở ra, đám người liền vui vẻ hét lớn hoang hô. Mặc dù nhìn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng ai cũng có cảm giác mơ hồ, không thể tin được.

“Được rồi. Mọi người im lặng cùng nhau tiến vào bên trong. Bây giờ làm phiền Ám đạo hữu đi trước kiểm tra cạm bẫy bên trong. Khi nào có đồ vật âm tà thì làm phiền Đặng Lâm và Liệt Hoả đạo hữu phối hợp với tôi ra tay giải quyết.”. Ông Quách phân công nhiệm vụ cho mọi người.

Mọi người không ai có ý kiến gì thêm. Đoàn người liền đốt đuốc, cầm đèn pin và đeo theo ba lô cùng nhau đi vào. Bên ngoài chỉ còn lại 3 người thuộc hạ của ông Quách đứng canh phòng.

Sau khi đi vào bên trong cánh cửa, Sơn và một người nữa được phân công mang theo dây thừng để tránh cho việc lạc đường khi gặp cổ mộ quá rộng lớn. Cả ba lô của Sơn và trên người anh ta đều quấn dây thừng. Dây thừng được cột vào một hòn đá ở ngoài cửa, và được Sơn thả dần dần ra theo đoạn đường mà mọi người đi. Còn người kia thì sẽ thả dây sau khi dây của Sơn hết hoặc là khi mọi người tách nhau ra hành động.

Hai bên bức tường của lối vào đều được trang trí rất nhiều hình vẽ về khung cảnh ở Xích Quỷ Tông và hoạt động hằng ngày của nó. Tuy vừa đi vào vừa hứng thú nhìn những bức tranh vẽ trên tường đá ở đây, nhưng ai cũng phải cảnh giác cao độ.

Càng vào sâu bên trong không khí càng khô và lạnh hơn. Đi được khoảng ba trăm mét thì mọi người đi vào một đại sảnh rộng lớn hơn bốn nghìn mét vuông được thiết kế theo kiểu bát quái đồ. Có tổng cộng tám cánh cửa nằm trên tám bức tường khác nhau, bên trên cánh cửa và bức tường đều có hoa văn hoạ tiết trang trí giống nhau. Khi người cuối cùng đặt chân vào bên trong đại sảnh thì mọi cánh cửa xung quanh đại sảnh đều đóng lại. Từng tiếng đùng đùng vang lên như tiếng máy móc vận hành, mặt đất thì không ngừng rung rẩy như có động đất sảy ra làm cho mọi người giật mình vội vàng tìm kiếm chỗ trốn.

Lúc này mặt đất chấn động cũng đã ngừng nhưng mà căn phòng lại chuyển động, nói đúng hơn là những bức tường và cánh cửa xung quanh căn phòng chuyển động.

Đây là Bát Quái Khốn Trận, là một trong những trận pháp vây khốn cấp bốn của Xích Quỷ Tông. Bởi vì người đi vào, chỉ có một cửa là cửa sinh là có thể đi ra ngoài, còn lại đều là cửa tử đều bị giam giữ lại ở nơi này.

Mặc dù Đặng Lâm có xem qua loại trận pháp này, nhưng mà chưa từng bày trận hoặc phá trận pháp này. Bởi vì loại Trận Pháp cố định như thế này rất bất tiện, vì tốn công xây dựng, không thể mang theo bên người và rất khó để dụ người khác đi vào trận pháp như thế này. Nhưng một khi đã vào trện thì rất khó có thể trốn thoát được. Chưa kể đây không chỉ đơn thuần là trận pháp vây hãm mà nó còn kết hợp huyễn trận làm cho những người có tu vi thấp sẽ càng mơ hồ và khó thoát hơn.

Thoạt nhìn bên ngoài, Bát Quái Khốn Trận theo như Bát Quái Tiên Thiên có tám cửa đại diện cho 8 quẻ: Càn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, Chấn, Ly, Đoài. Bên trong chỉ có 1 cửa sinh do người bày trận đặt ra.

Đám người, đột nhiên bị vây lại bên trong đại sảnh, ai cũng hết sức kinh ngạc. Có kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ, nhưng chưa lần nào họ gặp phải tình cảnh kì lạ như bây giờ.

Mà tiếp sau một màn lại làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn. Những vách tường cũng đã dừng lại không xoay quanh nữa. Ánh sáng đủ màu sắc phát ra từ những bức tường hoà quyện vào nhau, trong thoáng chốc khung cảnh xung quanh thay đổi. Trước mắt mọi người là một rừng ngập mặn với cây cối và đầm lầy, tất cả đều được bao bọc bởi màn sương mờ ảo chỉ có thể nhìn thấy người ở ngay cách mình hai mét. Và tất cả mọi người bây giờ đều bị tách ra thành từng nhóm nhỏ.

Ông Quách, đệ tử của Liệt Hoả Đạo Nhân Hoàng Trung cùng với năm tên thuộc hạ của ông Quách một nhóm. Nhóm thứ hai là nhóm Ám, Bình, đệ tử Liệt Hoả Đạo Nhân Lăng Thiên và ba tên thuộc hạ của ông Quách. Nhóm thứ ba là nhóm Liệt Hoả Đạo Nhân, Định cùng với bốn tên thuộc hạ của ông Quách. Nhóm cuối cùng là Đặng Lâm, Quách Băng Vân, Giang và Sơn.

Mọi người khi vừa tách ra thì liên tục lớn tiếng gọi cho nhau nhưng mà màn sương kia dường như không những che đi ánh mắt của mọi người mà còn ngăn chặn được cả âm thanh. Lúc này lo sợ nhất là ông Quách vì con gái ông ta đột nhiên biến mất. Chẳng những như vậy mà tên bảo tiêu có tu vi Huyền cấp hậu kì đi theo bảo vệ cô bây giờ cũng ở cạnh ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.