Xích Quỷ Truyền Thừa

Chương 30: Lời thoại này anh quá quen thuộc rồi




“Được. Vậy thì hai người cùng nhau dọn dẹp xong rồi lên phòng của em đi. Dù sao hai người cùng học, nếu có gì không hiểu có thể trao đổi lẫn nhau cũng tốt. Em lên phòng trước đây!”

Nói xong Đặng Lâm liền dừng đũa rồi đi thẳng lên phòng mình.

Một lúc sau, hai cô gái gõ cửa đi vào phòng sau đó ngồi lên giường. Đặng Lâm liền từ trên giường đứng dậy nói.

“Trước khi dạy y thuật cho hai người. Em cũng có vài yêu cầu nho nhỏ. Hai người ai đồng ý thì lưu lại, nếu không đồng ý thì có thể ra ngoài”

Hai cô gái liền đồng thanh:”Yêu cầu gì chị cũng đồng ý”

Do có Quỳnh Giao bên cạnh nên việc xưng hô của Bảo Hân với Đặng Lâm cũng thông thuận hơn.

“Thứ nhất, tất cả những gì học được đều không cho phép truyền cho người khác khi không được em đồng ý. Thứ hai, nếu dùng y thuật cứu người thì cũng hạn chế cho người khác biết được. Hai người có nguyện ý làm theo hay không?”. Đặng Lâm nghiêm túc hỏi.

Suy nghĩ vài giây hai người đều gật đầu đồng ý. Đặng Lâm liền nói:”Hai người ngồi xếp bằng trên giường sau đó nhắm mắt lại. Khi nào em cho phép mới được mở mắt ra nghe chưa”

Hai cô gái không hiểu nhưng cũng liền lập tức làm theo.

Đặng Lâm đem sáu quyển tập 200 trang đưa đến cho hai người. Hai người chăm chú nhìn vào từng trang giấy. Bên trong có vô số hình ảnh và công dụng cũng như đặc tính của rất nhiều loại thuốc. Trong 6 quyển có 3 quyển dược liệu, 2 quyển ghi chép các loại bệnh từ hiện tại cho đến tương lai. Hai người ánh mắt càng ngày càng kinh hãi vì những thứ được viết trong này.

“Không cần phải kinh ngạc không hiểu. Những kiến thức này có thể tạm thời chưa có bao nhiêu người biết nhưng mà sau này mọi người đều sẽ biết đến”. Đặng Lâm cười cười nói.

“Nhưng mà bên trong có rất nhiều cây thuốc kì lạ. Chị đọc qua rất nhiều sách ý dược nhưng chưa từng nghe nói đến. Còn có những loại cây quá đỗi bình thường như lá sua đũa, hoa vú sữa, Diệp Hạ Châu(cây chó đẻ)... nhưng bên trong lại nói khi phối chế có thể trị ung thư, có thể giết chết tế bào HIV? Những thứ này thật sự có tác dụng sao?”. Bảo Hân thắc mắc.

“Tôi đảm bảo tất cả đều thật sự có tác dụng. Chị chỉ cần ghi nhớ những kiến thức đó là được, còn nữa nhớ những gì tôi đã nói lúc đầu. Tuyệt đối không được nói những chuyện này cho bất kì ai khác biết. Những tài liệu này chỉ có thể xem lúc ở nhà không được mang ra bên ngoài. Rõ chưa?”. Đặng Lâm nghiêm nghị nói.

“Rõ rồi”. Mặc dù muốn thời thời khắc khắc được mang theo bên người tìm hiểu nhưng mà cô cũng phải giữ lời hứa của mình.

“Được rồi, Bảo Hân chị về phòng đi. Chị Giao ở lại em có chút chuyện riêng nói với chị”. Đặng Lâm nói.

Sau đó, Bảo Hân trở về phòng của mình. Trong phòng chỉ còn Đặng Lâm và Quỳnh Giao. Hai người ngồi trên giường, không khí có chút ám muội.

“Chị cũng biết em có thể tiêu diệt Âm Binh, cho nên em cũng không giấu chị. Ba viên ngọc này là ba loại ngọc phù em vừa chế tạo buổi chiều. Chị cầm lấy mang theo bên người phòng thân lỡ có bị thứ dơ bẩn gì bám theo cũng có thể an toàn”

“Vậy chị không khách sáo. Cám ơn em”. Vừa nói vừa cho Đặng Lâm một cái ôm nghẹt thở.

Sau khi đẩy Quỳnh Giao ra, Đặng Lâm mới bắt đầu giảng giải công dụng và cách sử dụng của những loại ngọc phù này.

“Loại này là Khu Tà Ngọc Phù, chỉ cần đeo bên người là ma quỷ bình thường không thể đến gần. Còn nếu như chúng quá mạnh thì chỉ cần chị cầm ngọc phù ra trước mặt sau đó cứ hét lên ‘Khu’ là tự động ngọc phù sẽ công kích ma quỷ ở gần đó. Nhưng lúc này Khu Tà Ngọc Phù cũng sẽ bị vỡ ra hư mất”

“Loại thứ hai này là Lôi Phù. Chị chỉ cần cầm viên ngọc ra trước mặt hét lên ‘Lôi’ là sẽ có một tia sét từ trong này phóng ra”

“Loại thứ ba là Hoả Phù. Tương tự Lôi phù khi sử dụng chị hét lên ‘Hoả’ là sẽ có cầu lửa từ bên trong bay thẳng ra”

*’Khu’ ‘Lôi’ ‘Hoả’ những chữ bên trong dấu ‘’ là chữ cổ. Ở đây Đặng Lâm sử dụng cách đọc chữ cổ để dạy cho Quỳnh Giao sử dụng. Cô nàng chỉ nghe đây là những chữ lạ lẫm nên đã cố sức ghi nhớ Đặng Lâm nói.

Tối hôm đó, khi hai cô gái đã trở về phòng của mình, Đặng Lâm mới bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

Sáng hôm sau, 4 người thuộc hạ nhà họ Lý liên hệ nói họ đã đến Tp.HCM. Đặng Lâm kêu họ đem đồ Lý Minh Trọng cho mình đến. Lén lút cho tất cả vào Không Gian Hổ Phách, Đặng Lâm mới dẫn hai người đi siêu thị Coop mua một số đồ ăn và vật dụng hằng ngày.

Đặng Lâm mua cả một xe đồ ăn và vật dụng hằng ngày. Có cả 1 cái võng xếp, giường xếp, chăn mền, gối, chiếu,...Tất cả chất đầy cả một xe tải nửa tấn, toàn bộ được nhân viên của siêu thị hỗ trợ chở về chỗ Đặng Lâm ở.

Căn dặn 4 người chờ mình liên lạc rồi sẽ xuất phát. Đặng Lâm một mình chạy xe máy trở về.

Lúc này, hai cô gái cũng đã thức dậy và đang miệt mài xem những quyển tập mà Đặng Lâm đưa cho hai người tối qua. Thấy hai người say mê như vậy Đặng Lâm cũng không làm phiền hai người, nó đi ra bên ngoài chờ người ta giao hàng đến.

Rất nhanh xe của siêu thị đã đến. Đem tất cả hàng hoá xuống, cám ơn và cho hai nhân viên một ít tiền uống nước Đặng Lâm liền tiễn hai người ra ngoài.

Sau khi đóng cửa thì, Đặng Lâm liền cho tất cả vào Không Gian Hổ Phách. Mà lúc này bên trong nhà có một đôi mắt to long lanh đang hết sức kinh ngạc nhìn ra ngoài. Nhạy cảm nhận ra có người đang nhìn mình, Đặng Lâm cũng quay sang thì thấy Quỳnh Giao đang cầm quyền tập, nhưng ánh mắt thì mở to nhìn về phía mình, trông cực kìa đáng yêu.

Đặng Lâm cười khổ đi vào trong nhà. Quỳnh Giao cũng không tiên hỏi mà chỉ chăm chú nhìn Đặng Lâm không chớp mắt. Một lát sau, ngay khi Bảo Hân đi vệ sinh, nàng liền mở miệng:”Đặng Lâm...”

Không chờ nàng hỏi, Đặng Lâm liền đáp:”Chuyện này sau này chị sẽ biết, bây giờ chị không nên hỏi nhiều”

“Được rồi. Sau này nhớ dạy cho chị làm sao làm được nha”. Nàng cười hì hì nói.

Trưa hôm đó, cũng phải do Đặng Lâm xuống bếp làm món ăn cho hai cô nàng. Vì lúc này tâm trí của hai người này chỉ đặt bên trên những quyển tập kia.

Buổi chiều, Quỳnh Giao đi học, còn Bảo Hân thì trực tiếp cúp cua ở nhà đọc tiếp. Đặng Lâm thì nhận được điện thoại của ông Quách nên cũng đã xách ba lô đón xe ôm lên đường ra sân bay. Ông Quách vốn dự tính để Đặng Lâm cùng người của nó bay đến Tứ Xuyên trước còn ổng thì sẽ cùng người của mình trở về Vân Nam rồi mới đến Tứ Xuyên sau. Nhưng đột nhiên thay đổi ý định đi Tứ Xuyên làm việc xong rồi mới trở về Vân Nam.

Bên trên máy bay.

Đặng Lâm và 4 tên thuộc hạ ngồi một bên, đám người ông Quách thì ngồi dãy đối diện. Bốn tên thuộc hạ ngồi 2 dãy ghế, còn chỗ Đặng Lâm thì có một ghế chưa có người ngồi.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp gần 20 tuổi, cao chừng 1m65, dáng thon gầy xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng, váy đen đi đến ngồi xuống bên cạnh. Đặng Lâm ngồi phía ngoài còn cô gái ngồi bên phía cửa sổ.

Cũng vào lúc này, một thanh niên gần 30 tuổi cao chừng mét 8, dáng người mẫu, mặc đồ ves sang trọng cũng đi đến chỗ này. Hắn ta nhìn Đặng Lâm nói:”Thằng nhóc, tao cho mày 1 triệu, mày đổi chỗ ngồi này cho tao nhanh?”

Đặng Lâm nhìn hắn như nhìn một con chó điên quát: “Cút đi”

“Mày kêu tao cút đi. Mày có biết tao là..”

Thanh niên mới nói được vài câu đã bị Đặng Lâm cắt ngang.”Mấy cái câu nói của nhân vật phản diện như này tao gặp nhiều rồi. Mày không cần phải sủa thêm nữa đâu”. Sau đó đứng dậy nhìn bốn tên thuộc hạ ra lệnh: ”Mấy người đem tên chó chết này ném ra ngoài cho ta”

Thanh niên la hét như heo bị chọc tiết, liền bị bốn người thay phiên nhau ra đòn rồi kéo hắn ra khỏi máy bay.

Ông Quách cũng nhìn thấy việc này từ đầu nhưng cũng không ngăn cản hay đứng ra giải quyết.

Cô gái ngồi cạnh cũng hết sức ngạc nhiên nhìn chăm chú Đặng Lâm, nhưng cô thật sự chưa gặp qua ai giống như Đặng Lâm. Sau đó cô mở miệng hỏi:

“Cậu bé, cậu có biết người vừa rồi là ai không?”

“Không biết. Mà cũng không cần biết. Mất dạy như hắn có là ông trời thì cũng có ngày bị sập mà thôi”. Đặng Lâm hờ hửng trả lời.

“Ồ. Xem như tôi nhiều lời. Nhưng nói cho cậu biết một chút, tên đó tên là Ngô Hữu Tài là một trong 5 đứa cháu nội của ông Ngô hay còn gọi là Ngô lão. Cậu có nghe qua chưa?”

Nghe được lời cô gái, Đặng Lâm cũng khá ngạc nhiên. Thì ra tên khốn kia là cháu nội của Ngô lão. Như vậy phải báo với Ngô lão một tiếng vậy.

“Cám ơn cô nha. Ngô lão thật ra tôi có quen biết sơ”

“Cậu biết ông Ngô à? Nếu thật như vậy thì tôi cũng an tâm. Thật ra tên khốn Ngô Hữu Tài này theo đuổi tôi nhiều năm mà tôi không chịu được bản tính của hắn. Nếu vì vậy mà gây rắc rối cho cậu sẽ làm tôi cảm thấy có lỗi. Nhưng nếu cậu đã quen biết ông Ngô thì tốt quá rồi”. Cô gái vui vẻ nói.

“Không có việc gì to tát. Dù không có quen biết Ngô lão thì tên Ngô Hữu Tài đó cũng không làm gì được tôi đâu”.

“Nói chuyện nãy giờ còn chưa giới thiệu. Tôi tên là Giao Linh năm nay 19 tuổi. Còn cậu?”. Cô gái nhìn Đặng Lâm hứng thú hỏi.

“Tôi là Đặng Lâm, năm nay... 7 tuổi”. Đặng Lâm cũng không che giấu nói.

“Cái gì? Cậu mới 7 tuổi thôi à? Dòm cậu ít gì cũng 13 14 tuổi mới đúng chứ?”. Cô gái không tin nói.

“Cô không tin tôi cũng hết cách. Do phát triển sớm, chứ thật sự thì tôi mới 7 tuổi thôi”. Cô gái còn tính nói chuyện tiếp, nhưng lúc này có 1 đám người đi lên máy bay. Ai cũng hùng hùng hổ hổ doạ người.

Bốn người thuộc hạ của Đặng Lâm không thấy đâu, chỉ thấy đi đầu đám người là thanh niên Ngô Hữu Tài, theo sau là hơn 10 tên bảo tiêu mặc đồ đen. Trên người bọn chúng toàn bộ đều là người luyện võ.

Bao gồm một tên Huyền Cấp Trung kì, 2 tên Huyền Cấp Sơ Kì, 7 tên Hoàng cấp Hậu kì. Trong người bọn chúng đều có cầm dao găm hoặc là mã tấu.

Cả bọn từ từ đi đến chỗ Đặng Lâm. Thấy cảnh này, Giao Linh liền lôi cánh tay Đặng Lâm la lên:”Cậu nhanh chạy đi, bọn chúng đông người, ở lại tụi nó đánh cậu chết. Nhanh lên chạy đi”

Thấy cảnh này, nhiều người bỏ chạy ra khỏi máy bay và la hét hỗn loạn cả lên. Có người vừa chạy ra liền báo cảnh sát, có người thì đi gọi bảo vệ sân bay. Không khí hỗn loạn khắp mọi nơi.

Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, Đặng Lâm vẫn bình tĩnh không nhúc nhít. Mặc cho Giao Linh lôi kéo.

Ông Quách cũng bình tĩnh ngồi ở một bên xem kịch hay.

“Thằng chó này, mày dám cho người đánh tao, mày chán sống rồi. Hôm nay tao sẽ băm mày cho cá ăn mới hả dạ của tao”. Thanh niên Ngô Hữu Tài cắn răng nghiến lợi hét lên. Vừa rồi bị 4 tên thuộc hạ của Đặng Lâm đánh cho vài đáp làm hắn hết sức cay cú khó chịu.

“Bốn người kia sao rồi? Nếu họ có mệnh hệ nào, cho dù Ngô lão cũng không cứu được mày đâu”. Đặng Lâm đứng dậy bình tĩnh nói. Giao Linh mặc dù không sợ nhưng lại có chút lo cho Đặng Lâm, cô đứng ngay bên cạnh cánh tay còn đang níu lấy tay Đặng Lâm.

***Hết Chương***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.