*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tây Châu bốn mùa gió treo đầu ngọn, sông tan vào suối, cát chôn xác người.
Tiễn người ra đi ở Tây Châu
Ta đến tranh đấu chốn kinh thành
Câu hứa năm ấy không thể vẹn
Lòng này cả đời vẫn ghi ân.
Bàn chân buốt lạnh của Xuyến Chi men theo con dốc cuối cùng đến cấm địa ranh giới giữa Tây Châu và Thành Đô. Vẻ mặt đăm chiêu của nàng ánh vào tàn sương buổi chiều lộ rõ nét trầm tư lạ thường, chuyến đi này vốn dĩ có nhiều may rủi, có biết bao giai nhân nhan sắc rạng ngời đã bị đem cống nạp cho Tây Châu chỉ vì giữ hòa bình biên giới, số ít hơn thì bị bắt làm tù binh hoặc trả giá bằng nô lệ.
Vùng đất này trong mắt những người thơ vẫn là mảnh tâm hồn sống để xuy mộng về, kiều diễm trong sự tang thương, đau đớn trong cái mất mát. Vốn dĩ ta vẫn là đang tự dối lòng mình, dù có là Thành Đô hay Tây Châu thì vẫn chẳng thể tin tưởng được lòng người. Chẳng biết từ bao giờ bản thân ta mất hi vọng với tất thảy mọi điều, những thứ vỏn vẹn trong mắt ta hôm nay chỉ đơn giản là vật sống chẳng có linh hồn, nếu có cũng chỉ là linh hồn cho tham vọng và quyền lực mà thôi...
Cứ thế mà tiếng chim hót vang rộn cả lùm cây bỗng nhiên bị phá đám bằng một tiếng phi ngựa từ đằng xa kéo đến.
-Ai dám tự tiện xông vào lãnh thổ của Tây Châu? Giọng nói trầm nhưng đủ vang cả cánh rừng của một nam nhân nào đó tức giận đi đến.
Hắn vừa hét đằng xa, vừa dùng roi quật vào ngựa khiến nó chạy toán loạn không thể kiềm chế. Bất giác Xuyến Chi giật mình quay lại, thì đã thấy hắn đang phi đến được nửa đường. Nàng hoảng hốt, chạy về đằng sau thì va phải một tảng đá lớn, chỉ còn cách nằm chờ chết.
-Chuyện gì thế này? Ta phải chết sớm như vậy sao? Còn chưa gặp được Mã Khải Tùy, đừng vậy chứ! Nàng hét lớn, nằm gọn bất động một chỗ dưới bụi cỏ xanh.
Tại hạ nghe nói, những nam nhân ở Tây Châu khi vừa đến độ trưởng thành đã được rèn luyện về tài bắn cung, cưỡi ngựa. Quả hôm nay mới được một phen trầm trồ khâm phục, khi chân ngựa chỉ còn một khắc là chạm vào cánh tay của Xuyến Chi cô nương, thì đã bị thiếu niên ấy quật một phát thật mạnh, nó kêu lên một tiếng thất thanh rồi cũng đồng ý nghe theo chủ nhân, đứng yên bên gốc cây hưởng gió.
Ngay lúc ấy, hắn xuống ngựa, y phục truyền thống của Tây Châu thường sẽ để lộ phần bờ vai và lưng trần đầy săn chắc, nước da hơi sạm màu vì nắng cát. Nhìn từ xa, trông hắn ta cũng thật giống vẻ ngoài của vị quân sư tài ba hay hình ảnh một nam nhân khỏe mạnh, cường tráng. Đôi mắt Xuyến Chi cứ vậy mà hé mở dần, nhưng khi chứng kiến thấy vẻ ngoài ấy, nàng lại càng muốn bất tỉnh thêm chút nữa...
-Nhìn đủ chưa? Hắn bước đến chỗ nàng đang nằm bò ra đất, không dám nhúc nhích.
Xuyến Chi giật mình, vội bật dậy, sửa soạn y phục, nhưng lại quên mất không cài lại mấy cây trâm trên đầu đang xộc xệch. Nếu nhìn kĩ có lẽ chẳng ai nghĩ nàng là cô cô của tân hoàng thượng Hi Chính, xuất thân cao quý đến từ Thành Đô...
-Ta đây cũng đâu phải muốn nhìn, mà ngươi không thể cưỡi ngựa và nói năng một cách bình thường được sao? Đau tim chết mất... Nàng trấn an chính mình, dùng tay xoa dịu hai bên ngực.
-Đúng, ta không phải người bình thường, xuất thân, địa vị, tên tuổi đều không tầm thường. Hắn bắt đầu đổi giọng nghiêm nghị hơn, như đang muốn nhập tâm vào câu chuyện.
Xuyến Chi có cảm giác bất an nhưng vẫn cố cãi ngang với tính cách ương bướng của mình.
-Đáng tiếc, ta cũng vậy.
-Chẳng phải chỉ là một nô tì đến từ Thành Đô thôi sao? Năm nay Hi Chính chỉ mang một nữ tử xấu xí đến đây để cống nạp thôi à?
Nghe hắn buông câu, nàng im lặng chẳng nói gì, có lẽ mấy năm nay, Hi Chính lên bái vua, gây bất động triều chính, bù nhìn dưới tay hậu Nhược tề tướng và Tổng Tư nắm quyền. Thành Đô năm nào cũng phải chuyện một số lượng không ít ái phi, công chúa, hay những cô nương đang tuổi cập kê để đến đây làm nô lệ như một sự buôn bán nhỏ. Từ hồi Diệp Thần ra đi, Tây Châu có cớ để nguy hiếp người dân kinh thành, nhưng nữ tử vẫn là mối làm ăn gây vốn lãi thật lớn cho Thành Đô.
-Ta không phải đến để cống nạp, ta đến có việc cần bàn với A Lặc Mã Khải Tùy. Xuyến Chi tiếp lời không hề sợ hãi khi dám đọc cả tên vị tướng được tôn thờ như thánh của vùng đất Tây Châu.
-Đấy không phải người có muốn là có thể gặp được.
-Bất Nhiễm nữ đế vương, cốt nhục duy nhất của Sương Yến Ái Phi. Hãy cho ta vào kinh đô gặp A Lặc Mã Khải Tùy.
Quả nhiên đúng như lời Thi Văn dự tính, nhắc đến Sương Yến, tất cả những người dân của Tây Châu sẽ lập tức đổi thái độ. Bởi lẽ cái chết của Ái Phi với họ vẫn là một cái gai trong mắt, sâu xa hơn lại giống như một lời nguyền: Khi nào Ái Phi chưa rửa được oan, Tây Châu sẽ từ từ gặm nhấm Thành Đô ra từng mảnh.
Đường đến kinh đô Tri Viễn gian nan, hiểm trở. Vốn đến được Tri Viễn buộc phải qua tận mấy dặm thảo nguyên chùn lấy cả chân ngựa, nắng, gió chẳng thể che chở được cái khát và rậm rạp. Nhưng khi đến được Tri Viễn rồi, lập tức mọi thứ sẽ theo đúng quy luật của nó.
-Đây là lần đầu tiên ta được thấy nhiều thảo nguyên rộng lớn đến thế này. Xuyến Chi ngồi yên sau lưng ngựa, vẻ mặt không khỏi thích thú.
-Hồi nhỏ ta cũng nghĩ thảo nguyên thật tốt, hôm nào cũng được luyện bắn cung hoặc cưỡi ngựa. Cho đến khi lớn lên mới biết, nam nhân chúng ta được luyện như vậy để học cách chiến đấu và gϊếŧ người. Chỉ bằng một bãi thảo nguyên nhỏ, hàng trăm xác người đã được chôn vùi xuống vô tung tích... Khuôn mặt hắn ta trầm lắng hẳn, không còn gì để giấu giếm.
...
Cổng thành Tri Viễn hiện ra trước mắt, Xuyến Chi được một đám nô tì người Tây Châu bước ra dìu vào trong lều nghỉ, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn nghĩ rằng, nam nhân phi ngựa hôm nay chỉ là một quan thần nhỏ dưới tay Mã Khải Tùy.
Khoác lên mình bộ y phục truyền thống của quê hương, xung quanh được ánh những viên ngọc trai lấp lánh, sợi dây chuyền đính ánh vàng cùng trâm cài hoa chim.
-Cô nương thật nổi bật, nữ tử nào đến từ Thành Đô cũng xinh đẹp đến độ vậy hả? Một nô tì đang chỉnh trâm cất tiếng.
-Mấy năm nay, người Thành Đô đến đây nhiều lắm sao? Xuyến Chi gặn hỏi.
-Đúng vậy, bởi vì Mã Khải Tùy đang nghiên cứu một cấm thuật, nên...
-Này, tập trung làm việc của cô đi. Một quân lính bên ngoài chặn họng.
-Cấm thuật?
Giây phút hiếu kì ấy cứ thế rồi từ từ trôi qua, Xuyến Chi dưới sự điều hành của quân lính đang đi đến doanh trại của Khải Tùy. Quả nhiên là một vị tướng nổi danh sử sách, đến cả sự di chuyển cũng đều phải được tính toán vô cùng kĩ lưỡng, doanh trại ấy nằm trên một ngọn núi tọa lạc dưới một vùng thảo nguyên cao, địa hình trắc trở nhưng lại thuận tiện cho căn cứ quân sự. Muốn vào được lều của Mã Khải Tùy phải đi qua được năm lều tương tự như vậy dưới sự ám sát của thị vệ.
Một mùi hương tươi mát của mù cỏ thảo nguyên bay đến mang không khí thật dễ chịu, chiếc giường với tấm màn che kín đáo, xung quanh là những cung tên, roi ngựa được lưu truyền và cất giữ vô cùng cẩn thận cùng một chút e sợ nhỏ.
-Thần thiếp xin bái kiến A Lặc Mã Khải Tùy.
Đằng sau lớp màn lộ ra dung nhan với một chiếc mặt nạ bằng sắt vô cùng đáng sợ.
-Nói chuyện cần nói.
Xuyến Chi cố trấn an chính mình, giọng nói có chút run run.
-Bẩm quân sư, ở Thành Đô những ngày tháng này vô cùng loạn lạc, chúng thần đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Sương Yến là do một tay Thái Thượng Hoàng và Dương Tịch Y Mẫu mưu đồ chuộc lợi, sau đêm thảm sát ở Cảnh Địa Thiên và Âm Nhất Phái, Ma Tà Đạo đã tìm ra tấm di chiếu chứng minh Diệp Thần hoàng thượng trong sạch và tội ác của Thái Thượng Hoàng cần được quân sư đem ra xét xử, trả thù cho Sương Yến.
Khải Tùy chỉ cười nhẹ, có một chút khinh bỉ.
-Vốn dĩ chẳng phải Ma Tà Đạo muốn một tay Tri Viễn đứng sau sao?
-Đúng vậy.
-Đã được thông qua sự chấp thuận của Nhiễm nhi chưa? Khải Tùy cân nhắc.
-Trước khi thần thiếp đến được đây, đã nghe tin Bất Nhiễm bị Xích Quỷ bắt giữ để chế tác Tân nương âm thuật, giờ vẫn chưa rõ tung tích.
-Về việc này, ta sẽ phải cân nhắc thêm, tạm thời mời cô nương nghỉ ngơi tạm ở trại khách, thất lễ rồi. Khải Tùy hạ giọng, nhưng vẫn đang đau đáu trong lòng như mắc nợ một thứ gì đó.
Đêm hôm ấy, Xuyến Chi không ngủ được, nàng ra ngoài tản bộ xung quanh thảo nguyên, vốn dĩ vườn không nhà trống, chỉ còn vầng trăng đơn chiếc làm bạn.
-Đối với nữ nhân thì Tây Châu là một thứ gì đó vô cùng nhàm chán. Tiếng giọng quen thuộc của nam nhân ban sáng xuất hiện.
-Huynh làm gì ở đây vậy? Nàng thắc mắc.
-Ta mang hiệu A Tuân-một kẻ trông ngựa tầm thường, cuộc đời không có gì đáng kể.
-A Tuân? Nhưng huynh từng nói mình được học cưỡi ngựa và bắn cung cơ mà, đến trông ngựa cũng được học những thứ đó sao? Xuyến Chi đảo mắt, nghiêng đầu đến ngây ngô.
Cứ thế rồi hắn chẳng nói gì, chỉ ung dung ngồi bệt xuống thảm cỏ, nơi có ánh trăng soi sáng giữa một khung trời thảo nguyên xanh ngắt dính vài cọc sương đêm, gió hiu hiu thổi xoa vào lòng những mảnh tâm sự chẳng chỗ chốn thoát.
-Nghe nói cô đến đây để cầu cứu cho Ma Tà Đạo cũ? A Tuân hái bông hoa dại nhỏ, được nở rộ ra từ vùng đất cằn cỗi.
-Đúng, tình hình chính trị trong Thành Đô ngày càng bất ổn, Ma Tà Đạo đang trong thế cô độc. Nếu không có động thái gì, sẽ chẳng thể chống cự được đến cuối cùng. Mà với ta nơi ấy có ý nghĩa hơn cả, nếu Ma Tà Đạo biến mất, ta đột nhiên cũng bị chôn vùi khỏi dương gian, không nơi thuộc về...
-Có ý nghĩa hơn cả quê hương của mình hay sao? Mấy năm nay A Lặc Mã Khải Tùy không một giây phút nào ngưng dòm ngó Thành Đô, bây giờ được cơ hội lớn đến thế, hắn ta chắc chắn chẳng làm ngơ. Cô thật sự đã suy nghĩ thấu đáo hay chưa? A Tuân có phần mất bình tĩnh, vốn dĩ hắn là người gốc Tây Châu nhưng khi gặp kẻ thù của thảo nguyên mình, lại chẳng mảy may mà ra tay giúp đỡ đến thế?
-Tại sao huynh lại nói ra những điều này với ta? Xuyến Chi bỗng nhiên cảm thấy có điều gì bất ổn, không đúng theo suy tính.
Chần chừ một lúc đủ cho ngọn gió đông tàn qua, bọn họ cũng chẳng ai đáp lời nữa. Đêm hôm ấy, Xuyến Chi thức trắng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại, thì câu nói của A Tuân lại hiện hữu ngay trước mắt: Ma Tà Đạo có ý nghĩa hơn cả quê hương của mình hay sao? Rồi nàng bật dậy, chùm áo lông cừu ra khỏi lều, dựa vào manh mối của những nô tì đi trước, Xuyến Chi đã tìm được đến nơi giam giữ nữ tử và trẻ em của Thành Đô chuẩn bị được đem ra thương bán.
Đó là một ngôi lều tàn tạ nằm trong lòng núi Phong Huyền, vốn dĩ xung quanh không có ai trông coi nghiêm ngặt nhưng chỉ cần một động thái nhỏ, cũng đủ để khiến một vạn quân Tây Châu từ doanh trại kéo đến truy sát. Ngọn đèn dầu trên tay Xuyến Chi lung lay ngược chiều gió hú, khung cảnh trời đêm tối sạm một màu u uất. Phong Huyền từ trước đến nơi vẫn luôn thần bí với những câu chuyện tâm linh: Nếu nữ tử nào đi một mình vào ban đêm, sáng hôm sau sẽ phải trở về cùng khuôn mặt mất hồn vía, có người thì xui rủi hơn, mất tích không tìm thấy xác. Thi thoảng người ta lại thấy những dải khăn trắng được dàn xếp đặt ở những bãi cỏ hoặc đầm lầy để thu hút dương khí hoặc dẫn hồn theo về âm phủ. Vốn dĩ Phong Huyền từ trước đến nay vẫn được coi như một cấm địa, nhưng kỳ lạ thay lại là nơi giam giữ những nữ tử của Thành Đô phía sau vẻ yên bình của Tri Viễn...
Điều trùng hợp thay, ngay tại lúc này cũng là nơi A Lặc Mã Khải Tùy đang bàn một việc gì đó với hậu duệ của hắn sau lùm cây rừng đầy rậm rạp, gần sát doanh lều giam giữ các cô nương xấu số. Vẻ mặt Mã Khải toát ra đầy ám khí và máu lạnh, xuyên suốt chiều dài lịch sự, hắn nổi danh với những tội ác và mưu kế quyền lực đầy tanh lòng mà chẳng ai dám đọc cả tên khi nhắc đến.
-Theo thần thấy, chúng ta nên xử lý gọn ghẽ cô nương đến từ Thành Đô ngày hôm nay, tránh để lâu dần tai họa ập đến...
-Bổn vương tự có cách giải quyết, ván cờ này ngày càng hay ho rồi. Mã Khải cứ thế ung dung nở nụ cười đầy tàn sát...
Bàn chân chậm chạp của Xuyến Chi ngày càng luống cuống với vị thế của núi Phong Huyền, trời đêm ngày càng trở lạnh, sương rơi thấm đẫm tấm vai gầy xuyên qua vạt áo. Chẳng mảy may suy nghĩ nàng suýt va vào tảng đá lớn trước mặt rồi trượt chân ngã nếu không có sự cứu giúp của một tay lạnh toát phía sau cánh tay...
Xuyến Chi rơi vào im lặng, một phần hốt hoảng, còn lại cũng đâm sợ hãi, sự việc ngày hôm nay nếu rơi vào tai của quân vệ Tây Châu thì có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng còn cơ hội trở về quê hương lần cuối. Nhưng nếu đấy không phải tay của người thì sao, liệu còn tay của ai khác? Chỉ cần thoáng nghĩ thôi cũng khiến nàng nhắm tịt mắt lại như ngừng thở.
-Đêm hôm rồi, cô nương còn có việc gì quan trọng muốn khám phá sao? A Tuân sững sờ đằng sau, với đôi mắt trợn trừng mang phần hiếu kì, bực bội.
-Ôi, ngươi dọa ta chết mất! Xuyến Chi thở phào nhẹ nhõm khi những điều nàng tưởng tượng đã không thể xảy ra.
-Cô nương chưa nghe sự tích gì đến từ ngọn núi linh thiêng này sao? A Tuân chẳng để tâm đến biểu cảm thất thần ấy, hắn vẫn nghiêm nghị mà nói tiếp.
-Ta mới đến đây thì có thể biết được chuyện gì chứ... Xuyến Chi quay mặt lảng tránh.
Rồi cứ như vậy, nàng định sẽ nhân cơ hội A Tuân không phòng vệ mà đánh ngất hắn rồi chạy về lều, nhưng đáng tiếc chậm một bước. Không để kịp thời ra tay, hắn đã vác Xuyến Chi lên vai rồi chạy thật nhanh qua những ngọn đồi hùng vĩ, có mấy căn nhà hoang theo kiến trúc Tây Châu hay dẫm đạp lên cả vài bông hoa dại đang thì thầm phía sau núi. Tất cả chỉ để lại phía sau tiếng hét xin cầu cứu đầy thất thanh và cả những lời dọa nạt:
-Mau buông ta ra!!!
-Ngươi có quyền gì mà dám bế ta như thế?
-Tên đáng ghét, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!!!
....
Không khí Thành Đô mấy ngày này buồn hiu hẳn, lá rụng càng nhiều bên mái hiên già không người trú ẩn, mưa vẫn như vậy, rơi nặng hạt đầy dự cảm heo hắt. Chúng ta đã sống được mấy mùa hoa gạo đơm bông từng đóa đỏ thẫm hay mấy mùa tuyết điểm treo ngược đầu ngọn cây...
Mấy hôm nay nhân dân nghe tin Thiên Rạp Kịch một phen tái xuất, lòng người cũng chợt vội vã cuốn theo từng tiếng kèn trống linh đình khuất dần sau giọng hát của ca nhi. Phía sau chiếc ô đỏ của mĩ nhân, là một gương mặt có phần vội vã, đã bao lâu rồi nàng chưa thể về nhà? Đã bao lâu rồi mà cuộc sống của người chẳng thể bình yên hơn trước? Ôi không, số phận ấy thì vốn dĩ có bao giờ được an yên thực sự hay đơn thuần là những dối trá và sai phạm... Bóng hình mảnh dẻ bước dưới cơn mưa bụi mà lạnh lẽo một vẻ đầy hiu hắt, vết son tàn lụy nhạt màu dần, đôi má chẳng hồng hào mà xanh xao lạ lẫm lắm...
-Cho hỏi, cô nương đến đây có được mời hay chăng? Chủ quán từ từ bước ra một cách đầy trang trọng, hiểm nhiên chấn giữ nơi đây như căn nhà của mụ...
Bất Nhiễm chững một nhịp, trái tim nàng như vỡ vụn thành mấy mảnh nhỏ, từ bao giờ căn nhà của mình lại trở thành nơi chỉ được mời mới có quyền bước vào?
Đôi mắt nàng chuyển màu đỏ hoe mang đầy uất hận, sâu trong ánh mắt ấy là sự tủi hận, nhiều hơn lại là tiếc nuối. Nàng xót thương cho chính thanh xuân của mình phải chôn vùi giữa hận thù của chế độ trước, thẹn nhiều cho sự vô cảm của giang sơn, thiên hạ. Nếu thân phận của Bất Nhiễm chỉ đơn thuần là thiên kim tiểu thư nơi con nhà gia giáo, Diệp Thần chỉ là một công tử nơi quan phủ nhỏ ở Thành Đô, thì có lẽ cuộc đời sẽ chấp thuận an bài cho một cuộc hôn nhân có kết quả. Nếu ta được làm người bình thường, ta thề sẽ bên nàng suốt đời nguyện kiếp, nhưng đáng tiếc, coi như một kiếp này, chỉ được đóng vai kẻ hung ác, soi sáng vào nàng một đời hạnh phúc và no đủ... Nếu có kiếp sau, hi vọng có thể quỳ gối bái trước Đức Phật cho ta được tái sinh thành một phàm phu nhỏ, nàng là một cô nương áo nâu ở Giang Nam, chờ ta đến rước nàng....
Cơn gió vụt qua kẽ tóc, Bất Nhiễm nhìn dung nhan của mình đang phản chiếu dưới tấm gương ngay tại cửa, từng mảnh vỡ trong tim đang tan dần rồi từ từ cứa vào nội tạng.
Từ bao giờ nữ vương chẳng còn để tâm đến ngoại hình của chính mình? Thanh xuân đang trôi qua theo từng hồi trống rộn rã, hay tiếng hát đầy nặng tình, thanh xuân của Bất Nhiễm cũng thế, nhanh đến nỗi người chẳng dang tay ra ôm ấp nổi, điều gì đang dày vò tâm gan ta dữ dội đến thế, thử hỏi điều gì khiến bản thân mình thành con quỷ dữ như chẳng còn nhân tính. Rốt cuộc là từ bao giờ?
-Xin hỏi, cô nương có được mời vào không? Mụ chủ quán khó hiểu trước sự cảm động của Bất Nhiễm.
-Vị này là khách quý của ta, Bất Nhiễm nữ đế vương của Ma Tà Đạo. Còn không mau hành lễ kính cẩn? Dương Tịch Y Mẫu phất tà áo đi đến.
Chủ quán sững sờ đầy vẻ hoảng sợ, ả ta nhanh chóng quỳ xuống vái ba cái thật mạnh xuống sàn.
-Thất lễ rồi, Nữ đế vương của ta... Giọng điệu Y Mẫu cất lên đầy ngọt ngào nhưng lại thật mỉa mai, bà ta vẫn luôn tỏ ra mình thật thanh cao, làm một mẫu thân bao dung, một tông chủ độ lượng, ban phước lành cho thiên hạ.
Bất Nhiễm âm thầm lau nước mắt, chẳng ngại ngần mà bước qua vẻ mặt hiền từ của Y Mẫu, rồi tiến thẳng vào trong khán đài nơi các hí ca đang biểu diễn.
Nàng còn nhớ như in từng câu hát, âm điệu của bản nhạc đã ngấm vào da thịt, vội nảy ra vài ý thơ thoát ra từ trong gió:
Nàng là ai mà dung nhan tuyệt sắc?
Nàng là ca nhi bên cạnh bộ hí phục
Nàng đang vấn gì?
Hoan hỉ bi ai?
Cười đời vô vị
Trên đài khói lửa
Nhân gian mịt mù sao soi được tình ái?
-Cô nương này, quả là có tầm nhìn xa rộng về hí ca, chắc hẳn vốn dĩ xuất thân chẳng tầm thường? Một nam nhân mặc y phục trắng bay phất phới cùng dây đai vải mỏng buộc gọn trên đầu.
-Bạch Phúc Tiên Sinh? Tại sao ngươi lại ở đây? Bất Nhiễm tròn mắt ngạc nhiên khi gặp lại cố nhân trong một hoàn cảnh thật đặc biệt.
-Khiến cô nương phải suy nghĩ rồi, tại hạ vẫn là ngẫu hứng ngang qua, chẳng trách Thiên Kịch Rạp từ trước đến nay vẫn luôn khiến thiên hạ trầm trồ như vậy, quả nhiên không đơn giản.
-Ta không tin cuộc gặp mặt này, chỉ là nhất thời. Một vị Tiên Sinh như ngươi suốt bao năm nay trú ẩn chốn giang hồ, không thích hợp với những nơi ồn ào náo nhiệt có phần bi thương. Nói, tại sao lại có mặt ở đây! Bất Nhiễm rút kiếm đặt kề cổ Bạch Phúc trong sự sợ hãi của những dân thường bên cạnh.
-Cô nương làm vậy sẽ gây hoang mang dân tình đấy, nào có chuyện gì từ từ ngồi xuống, chẳng phải các hí ca ở đây đang hát hò rất hoa náo hay sao? Chúng ta nên vỗ tay thay vì ám sát nhau, phải không? Nói xong, hắn cười một nụ cười đầy khờ dại cũng có phần ngây ngốc. Nhưng điều mà Bất Nhiễm đa nghi nhất vẫn là liệu đây mới đúng bản chất thật của hắn hay chỉ như một sự giả tạo đầy ngọt ngào? Rốt cuộc ta nên hiểu vị thần tiên này theo nghĩa gì mới đúng đây?
Không gian đầy rộng lớn cùng muôn tiếng hò reo vang rội, những bông pháo được bắn sáng tung bay trên không rồi thả xuống đẹp đến nao lòng nhưng bất giác nó lại làm cho Bất Nhiễm trở nên đầy sợ hãi. Có lẽ vì cái chết của Xuân Hoa năm đó, đến giờ người vẫn chưa thể định thần lại. Nhưng liệu là một sự vô tình hay dàn xếp của Y Mẫu khi biết A Nhiễm vốn sợ pháo nhưng vẫn không hề có ý định dừng hiệu lệnh bắn?
Ngay lúc ấy, Bạch Phúc quay mặt lại nhìn vẻ ngoài đang hốt hoảng thần trí ấy rồi chẳng suy nghĩ mà phi tiêu đến trước mặt tên chủ trì buổi kịch, chiếc tên lơ lửng trong không trung nếu không kịp thời phòng vệ thì chỉ còn thế mất mạng.
-Ngươi không còn nhiều thời gian đâu. Một giọng nói đầy thách thức cũng không kém phần bảo vệ mà Tiên Sinh dành cho Bất Nhiễm.
-Nô tài tội đáng muôn chết, người đâu mau dừng bắn pháo, nếu không tất cả sẽ mất mạng! Tên chủ trì run lẩy bẩy, nói chuyện chẳng ra câu rồi rụt cổ chạy đi mất.
Dương Tịch Y Mẫu thấy tình thế trở nên căng thẳng, vội ra mặt giải vây.
-Bạch Phúc Tiên Sinh hôm nay không ở trên núi tu luyện mà dành nhã hứng để đến Thiên Kịch Rạp thế này, chúng ta biết lấy gì để cảm tạ đây?
-Y Mẫu coi trọng vật chất quá rồi, nhiều khi có những thứ không cần thiết thì đừng cố gắng để mang ra khoe mẽ. Tại hạ không biết ẩn ý mà người muốn mang đến cho chúng sinh là gì, mong Y Mẫu thứ lỗi cho sự bất cẩn này. Bạch Phúc dìu Bất Nhiễm đứng dậy rồi đáp thẳng một ánh mắt sát khí khi đối diện với tông chủ của Dương thị.
Khi bọn họ đã đi được một đoạn xa, Dương Tịch nắm chặt tay rồi nhắm mắt cố gắng thở từng đoạn thật dài. Bà chắc hẳn như muốn gào thét vì cuối cùng sau mấy trăm năm cũng có kẻ dám nói những lời như đang đe dọa sẽ lật tẩy từng tội ác mà ả cất công giấu giếm đã được hơn nửa đời.
-Lập tức truyền Xích Quỷ đến đây ngay cho ta. Dương Tịch đâm một nhát dao thật sắc xuống mặt bàn cùng tà khí vô cùng thâm độc.
Bọn họ đến để bàn đạo trong phòng trang điểm của các hí ca, Xích Quỷ chẳng chút rụt rè đã vội ngồi chiễm chệ xuống, ngang nhiên phe phẩy chiếc quạt yêu dấu và nở một nụ cười rạng rỡ biết chừng nào.
-Có gì mà người phải vội vàng như vậy chứ? Dù gì thì ta cũng là một phe, có họa cùng chịu, có phúc cùng chia.
-Có phúc sao? Ta còn chưa thể hỏi tội ngươi, vụ án Tân Nương Âm Thuật là như thế nào? Y Mẫu ngày càng không giữ được bình tĩnh khi chứng kiến hoàn cảnh ngày càng thất thế.
-Đấy chẳng phải là mong ước của người bấy lâu nay hay sao? Dung nhan và linh hồn của Bất Nhiễm ta hiện đang nắm giữ một phần...
Chưa kịp để Xích Quỷ dứt câu, Y Mẫu đã chạy đến chỗ hắn trợn mắt chặn họng.
-Cái gì? Linh hồn? Đâu... mau... mau đưa nó cho ta... Ta đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi...
Trái ngược với vẻ vội vàng ấy, Xích Quỷ lại trở nên rất ung dung và cợt nhả, hắn từ từ xoay tròn chiếc quạt tung lên trời rồi thư thả bắt lấy như một đứa trẻ.
-Việc gì mà người phải rối trí đến thế? Chả lẽ nó có thứ gì hay ho lắm sao?
-Chính linh hồn của Bất Nhiễm đang ngày ngày ăn mòn tâm can đầu óc của ta. Ngươi còn nhớ vụ án Truy tìm Họa Sơn hôm ấy, chính nó đã thu hút được bông hoa tím ta đã nuôi dưỡng từ thời Thái Thượng Hoàng mang tên Giang Tu. Và cả bữa tiệc hôm ấy Xuyến Chi xâm nhập vào điện, cây đàn tì bà của ta, cũng nghiễm nhiên bị linh hồn Bất Nhiễm nắm bắt. Ta không tin tất cả chỉ là hiểu lầm...
Xích Quỷ tắt nụ cười, trong thâm tâm hắn vẫn đang suy nghĩ thật nhiều âm mưu đầy ghê rợn.
-Vậy có nghĩa là, chỉ cần tìm kiếm thêm vài linh lực nữa, Bất Nhiễm sẽ ngang nhiên thu phục được người?
-Đúng vậy, từ sau vụ án bán gạo năm đó, linh hồn ta vốn dĩ đã bị tan biến vào hư vô, những gì khôi phục được chắc chắn chỉ còn được một nửa. Ta không thể để nó bắt được điểm yếu của mình và cả người thúc phụ của nó.
-Thúc phụ?
-A Lặc Mã Khải Tùy. Tên này bao nhiêu năm nay một mình đơn độc trấn giữ Tây Châu, đã thảm sát biết bao nhiêu mạng người nhưng vẫn được tôn thờ như vua chúa. Cứ mỗi dịp đầu xuân hằng năm Địa Hoàng Thành sẽ phải cống nạp một số lượng nô tì và nữ nhân hoàng tộc cực kì lớn cho bọn chúng để làm thương doanh. Vốn dĩ không thể làm ngơ được. Y Mẫu hạ tay xuống mặt bàn, định tâm dần bàn chuyện trọng sự.
-Coi như bấy lâu nay ta vẫn coi thường Bất Nhiễm. Một nữ nhân xuất thân ở Tây Châu sao? Quả không thể chống mắt bỏ quên được mà. Nhưng không sao, Y Mẫu yên tâm, dù gì thì thu phục linh hồn chỉ là một phần nhỏ trong những thứ ta có thể ngoan cường nghĩ ra thôi. Tổng Tư hiện đang dốc sức liên kết với các quan thần lớn nhỏ trong cung thành, chẳng mấy chốc Ma Tà Đạo sẽ ở thế đơn độc và bị đàn áp sớm thôi. Xích Quỷ tiếp tục cười nhẹ, nhưng chẳng thể còn được rạng rỡ như trước. Có lẽ vì bây giờ hắn mới được biết, kẻ thù của mình vốn dĩ không tầm thường...
-Đừng chủ quan! Y Mẫu nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ về những thứ thật xa xăm...
Mưa đã tạnh mà lại phảng phất quay trở lại như niềm vui ngắn gọn rồi chợp tắt tan biến đi theo chiều khói mỏng. Giang sơn hai chữ thật khó nói, chữ tình mang bẻ làm đôi, chia cho thiên hạ một nửa, mình ta giữ một nửa...
Cả đời này khắc dấu trong tim những tâm tình khó nói. Dù có thế nào cũng nguyện dịu dàng để nàng có một đời bình yên...