Vào đêm trăng tròn tại Quy Li Cung, gió heo hắt thổi từng sợi mỏng xoa dịu lên da thịt con người. Chén rượu nóng nằm gọn trên bàn đá.
-Lần này chúng ta chọn trận địa khó rồi. Xích Quỷ sẽ không dễ dàng gì bị mắc bẫy. Khanh Quân đứng yên một chỗ tỏ ý lo sợ.
-Hôm nay chẳng phải đêm trăng tròn sao? Đông Phong lặng lẽ nhìn đối diện với Xuyến Chi trong một sự khó hiểu. Có thể tất cả đều chỉ là một cái bẫy mà họ tốn công bày ra, bây giờ cũng phát huy được tác dụng rồi.
Ba người tản bộ đến Cảnh Địa Thiên giữa đêm hôm khuya khoắt, chắc chắn không tránh được nghi ngờ.
-Dừng lại, xin hỏi ba vị là... Một tên thị vệ trước cổng tra hỏi.
Khanh Quân bước về phía trước, giơ thẻ bài của Tư tổng phủ,
-Ta là Tư phu nhân, tể tướng có việc gấp muốn truyền tin đến Xích Quỷ, nếu không hoàn thành nhệm vụ, ngươi đã biết trước được ngài sẽ làm gì các ngươi rồi chứ?
Hai tên thị vệ đó ngay lập tức quỳ xuống khi bị chiêu trò của Khanh Quân làm cho kinh sợ, trong cái Thành Đô này mỗi khi nhắc đến Tư tế tưởng, có ai là không biến thành con thỏ non đâu chứ.
-Chúng thần tội đáng muôn chết, mong phu nhân và tể tướng thứ lỗi.
-Đứng báo trước cho Xích Quỷ, ta muốn tự đến gặp hắn một cách bí mật
Dứt câu không suy nghĩ nhiều, nhân lúc Đường Mặc đi săn sói ban đêm chưa trở về nhất định phải nhanh chóng tìm được gian phòng hắn giam giữ Côn Nhị. Chỉ cần xảy ra một chút sơ suất, có biến Thủy Trân công chức trở về cũng không thể cứu Ma Tà Đạo một kiếp này.
Cảnh Địa Thiên chia thành bốn phương: Đông, Tây, Nam, Bắc và đặc biệt hơn là không hề có người trong coi và thị vệ.
-Tại sao lại vắng tanh thế này? Khanh Quân thắc mắc. Tuy là đại tẩu của Xích Quỷ, nhưng phải nói đây chính là lần đầu tiên người đến Cảnh Địa Thiên.
Một luồng âm khí hắc tà bám đến, bao quanh ba người tỏa ra làn sương mát lạnh giống cảm giác trốn vào trong rừng đào. Màn đêm tăm tối che khuất lối bọn họ, điều đặc biệt hơn là xung quanh tất cả đều không có đèn, một thế trận Xích Quỷ tạo ra từ trước để tiếp đón những vị cao không quen mà đến thế này hay sao?
Đông Phong cắn ngón tay cái đến mức chảy máu để thu hút ma quái về phía mình, hắn nhắm mắt và từ từ cảm nhận tìm kiếm dương khí trong một sự dày vò.
-Bên phía Đông, bên phía Đông an toàn, hai người mau đi đến đấy. Hắn lập tức bỏ tay xuống, hét lớn.
Xuyến Chi và Khanh Quân bắt đầu lo sợ nhưng vẫn nghe theo sự chỉ bảo. Ma quái lúc này chỉ còn cách thèm thuồng bay đến chỗ Đông Phong, hút dương khí của con người yếu ướt dần cạn kiệt. Tay chân hắn bị bọn chúng nắm chặt đến mức không thể kích động, nếu còn ra sức chống cự nhất định sẽ bị hành hạ tàn bạo gấp trăm lần.
Đông Phong bứt dứt khó chịu, từng kinh mạch như bị hư tổn, giãn ra càng nhiều, bây giờ tất cả chỉ còn cách dựa vào duyên phận, hoặc là có sự xuất hiện chen ngang của một vị thần tiên nào đó mới có thể đưa hắn từ địa ngục trở về cõi người.
Một luồng ánh sáng vàng chóe từ phương xa nào đó nhanh chóng kéo đến, đám ma quỷ vốn dĩ sợ ánh sáng nên cũng chẳng suy nghĩ mà kéo theo đàn đi mất, tan vào không trung. Đông Phong ngã quỵ nằm lăn ra đất, bất lực ôm cổ bị hút máu quá nhiều.
Người niên thiếu mang theo tia sáng ấy từ từ trượt theo mái ngói xuống bên hắn, tay áo người tung dài, màu vàng xen đỏ như cánh phượng hoàng tạo thành vệt đôi chim khắc vào bầu trời đêm.
Đông Phong nhìn sâu vào ánh mắt của vị thiếu niên như bị hút hồn, phần nhiều hơn là say đắm. Vốn dĩ chẳng có gì xa lạ, đây chẳng phải Phượng Ẩn sao?
Nghe danh thiên hạ đã lâu, hiệu Phượng Gia Thánh Sống, phiêu bạt giang hồ cũng tận hai kiếp rồi, tuổi tác hắn bây giờ vốn dĩ thực sự không thể đếm nổi nữa, nhưng cách hành xử của người vẫn vậy, cao cao tại thượng giống vị cố nhân năm xưa ta quen ấy. Tóc chàng bay cuốn theo gió hạ, ánh mắt mê hoặc tình người, bờ môi hé nhỏ, mỉm cười không rõ ràng.
-Phượng Ẩn? Chân của người, tại sao lại? Đông Phong bất ngờ đến mức quên đi vết thương ở cổ bị ma quỷ hành hạ
-Trên đường đi về Thành Đô tìm đệ, ta đã gặp được một vị cao nhân tên Thi Văn, nghe xong câu chuyện của chúng ta, bà ấy thương cảm nên đã ra tay giúp đỡ. Phượng An ngồi xuống bên cạnh Đông Phong, ngón tay thon dài vén nhẹ mái tóc.
-Thi Văn? Chẳng phải cố sư phụ của A Giang sao? Rốt cuộc nữ tử này có gì khiến cho thiên hạ phải chao đảo và Cao Tề phải xao động đến thế?
Đêm xuống tàn hơi khói càng làm lòng người trở lạnh, đôi vai gầy khắc dưới hình bóng đương tuổi thiếu hoa niên lại khiến sương rơi rụng lả tả. Cả đời này coi như ta gục ngã nhiều như vậy, cũng chỉ vì mong mỏi cái quảnh đầu của người, ta đau đớn đến như thế, để giữ nụ cười người còn đương vẹn khóe môi. Thật ra hỏi thiên hạ này, tiên sinh tái thế nào có thể biến giang sơn không còn tình yêu? Chỉ đơn giản con người biến chúng thành một thứ tư vật thật bình thường, hoặc ta coi nó là chân lý cuộc đời. Ta cứ tự phủ nhận tâm tư không nảy nở, nhưng khi nhìn thấy tấm lưng trần của người thương, thứ tình cảm ấy mới được biểu lộ thật rõ ràng. Thiên hạ không tình yêu, khác gì một thiên hạ đã chết? Ma quỷ có tình cảm của ma quỷ, thần tiên có cách yêu của thần tiên. Chỉ cần đó là thật lòng, thì tất cả đều xứng đáng để hi sinh.
Khói bây giờ đã tan hết, hồn ma chẳng còn vương hoài chấp niệm với sinh linh, trận địa Cảnh Địa Thiên mới được hiện ra đầy rõ nét, vốn dĩ tất cả các cấu trúc trong vương phủ đều được sắp đặt lại, phía Đông bị đẩy về phía Nam, Bắc dồn lại chung với Tây một hướng.
-Hóa ra đây mới chính là Cảnh Địa Thiên oai nghi trong truyền thuyết. Phượng Ẩn hít thở một làn hơi bay theo chiều gió.
-Xuyến Chi và Khanh Quân chẳng lẽ đang chìm đắm trong thế giới ảo? Đông Phong ngắm nhìn xung quanh đầy nghi ngờ.
-Xích Quỷ cũng khôn khéo thật, chọn vào ngày trăng rằm để dọn sẵn cơm cho địch, vốn dĩ hắn quá liều mạng, thêm phần tự cao. Hôm nay là đêm trăng tròn đầu mùa, vốn dĩ không có linh khí trấn áp của Xích Quỷ nên cánh cổng Đại Cảnh sẽ được mở ra ngay trước mắt, nhưng chỉ là hư ảo. Chỉ còn cách chờ đến đêm trăng cuối mùa, có lẽ Đại Cảnh theo tự nhiên mà cứu người một lần nữa ra thế giới thực.
-Tại sao lại có hiện tượng kì bí như vậy? Cánh cổng Đại Cảnh giả định có thể tự động mở ra? Đông Phong quay người lại đối diện với Phượng Ẩn.
-Côn Nhị cũng coi như là sống được mấy con cháu, trong những năm Dương Thị cùng hoàng triều lục đục, hắn nhân cơ hội để tẩu thoát khỏi vụ đảo chính và xây dựng kiên cố cho gia thất của mình. Đại Cảnh là do hắn tạo ra để chạy trốn, nguyên lí tự nhiên vào mỗi mùa trăng tròn này quả nhiên Xích Quỷ vẫn còn non nớt để hiểu biết được. Phượng Ẩn cười man mác.
-Nếu Côn Nhị đã biết rõ Xích Quỷ không hề cảnh giác, tại sao còn không trốn thoát? Đông Phong ngơ ngác.
-Đệ biết Hồ li Tình? Bao nhiêu năm nay, Xích Quỷ trốn ẩn thiên hạ cũng để tạo ra được thứ ma quái đến thế nhằm mục đích tiêu diệt được Bạch Phúc Tiên Sinh khi dùng Bất Nhiễm Vương làm mồi nhử, một phần linh khí lớn của Hồ li Tình, trong đó phải kể đến là máu của Côn Nhị. Mỗi mùa xuân đến, Xích Quỷ sẽ chắt máu của sư phụ hắn rồi pha chế với độc dược. Nhưng lại quên mất rằng, cái gì cũng có tác dụng phụ và Xích Quỷ đang phải chịu ảnh hưởng bởi chính thứ tác oai tác quái mà hắn bày kế lập ra...
-Chẳng lẽ là...?
-Đúng vậy, Xích Quỷ đã bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi khi điên loạn hắn sẽ không còn biết người đối diện mình là ai và chỉ hoang cuồng chém gϊếŧ. Cũng gọi là tiếc thương cho Đường Mặc đại hiệp năm đó tung hoành thiên hạ mà cứu người. Cuối cùng cũng chỉ vì tình yêu mà thay da đổi thịt, vì đại cục mà thay màu sắc áo thiếu niên. Người ta gọi chung đó là một thảm kịch. Phượng Ẩn lặng lẽ ngước nhìn bầu trời sao có mấy ánh sáng của dải ngân hà chiếu rọi thấp thoáng.
-Xuyến Chi đi nhầm một bước rồi. Vốn dĩ Côn Nhị cũng sẽ không biết di chiếu nằm ở đâu, lần này chúng ta rơi vào thế khó rồi. Cảnh Địa Thiên vốn dĩ quá nhiều thứ chưa thể được tìm kiếm, hàng vạn tung tích người vô tội mãi mãi chỉ được chôn vùi dưới đáy vực thẳm. Đông Phong cúi mặt xuống, hàng lệ như rơi được mấy dòng.
Ánh mắt Phượng Ẩn lóe sáng lên như những ngôi sao của hi vọng, bờ môi hồng nhẹ đào, mái tóc bay bổng phất phơ trong gió.
Tà áo vụt bay qua khỏi gian cảnh của Trung phủ, bọn chúng tìm đến sách phòng của Cảnh Địa Thiên.
-Côn Nhị chắc chắn sẽ không bao giờ giữ di chiếu ở trong người. Xích Quỷ quay đi ngoảnh lại vẫn là chẳng đủ sự thông minh. Hắn nghĩ rằng tự bản thân có thể một tay đánh thắng giặc trong, nhưng dù có sống thêm hai kiếp nữa, cũng có địch lại được Côn Bá Côn Nhị. Phượng Ẩn cười một nét đầy ám chỉ.
Ánh mắt long lanh của Đông Phong cứ thế mà ngước theo nét mặt được trăng rằm soi sáng của thiếu niên năm nào. Nhưng điều hắn đang tự hỏi vào thời khắc ấy là tại sao Phượng Ẩn muốn chen chân vào vụ án có liên quan đến Cảnh Địa Thiên, tại sao vẻ mặt hắn lại như âm hồn có thù oán với Côn Nhị từ cõi chết trở về như vậy?... Quả hợp thời với cái tên vô danh thiên hạ truyền tai đồn đại: Phượng Gia Thánh Sống.
Sách phòng vốn dĩ vẫn được Xích Quỷ đặt ở một góc u uất trong phủ, đơn giản hắn cũng chẳng có thú vui ấy nên thư phòng có lẽ đã được mấy năm không sai người quét dọn. Cỏ dại mọc từng hàng xung quanh vết nứt của gỗ bên ô cửa, hạt mưa bay bay ướt áo người thương. Hình như đêm nay Thành Đô lại mưa rồi, từng giọt nặng đến xô xát. Cũng may còn có thư phòng nghỉ chân tạm bợ. Gian phòng được bố trí thành hai bên, bên trái là tấu chương về việc triều chính, còn bên phải là từng tập văn thơ từ thời trung cổ. Trên tường, mái nhà bây giờ đã bụi bặm đến nỗi bám cả rêu phong qua mấy mùa mưa gió.
Phượng Ẩn và Đông Phong dạo qua từng gian không sót một góc ngách, canh giờ đầu tiên vốn dĩ không hề do thám được chút tung tích nào...
-Ta và huynh chẳng lẽ... Đông Phong có vẻ tức giận, liền lập tức tỏ ý muốn phang kháng.
Phượng Ẩn ra hiệu im lặng, có vẻ hắn ta đã giao linh được với mặt đất một dấu hiệu bất ngờ. Phượng Ẩn nằm ghé tai xuống đất, chắc chắn có điều gì đó đang được chôn dấu phía sau chốn vực thảm mà Cảnh Địa Thiên xây dựng.
-Dưới mặt đất hình như có kết nối với một thứ gì đó...
Đông Phong không chần chừ cũng nhanh vội áp mặt xuống sàn tham thính.
-Một tiếng động gì đó không rõ ràng... Đôi mắt hắn tràn ngập lo sợ những không đầy toan tính.
Phượng Ẩn lê người theo tiếng động dưới mặt gỗ, hắn cảm nhận được khi hắn di chuyển chậm rãi đến đâu, thì ngay vết chân lại hiện ra những đường nứt ngày càng rõ. Nếu cứ ung dung mà tìm kiếm vốn dĩ phải đến hai ba canh giờ mới có thể truy tìm hang động bí mật dưới lòng đất. Phượng Ẩn lặng nhìn Đông Phong rồi gật đầu khe khẽ như có cách chế ngự mới.
Hắn dùng Tiêu Đan đánh sập nền đất vỡ tan vừa một khắc, mọi thứ nổ tung như muốn thâu tóm cả đất trời. May mắn cho chúng là vị trí thư phòng quá xa so với tâm phủ, không thì có lẽ Phượng Gia sống đi chết lại cũng chẳng qua được một kiếp này. Từng tấm gỗ lim song song chắc lịm liên tiếp rơi xuống chưa kịp chống đỡ, nhanh chân thì thoát chết, chậm một khắc đi tong cả đời. Trong lúc hỗn trí, Đông Phong không chú ý bị cột nhà đè lên vai, bàn chân chậm chững như đứa trẻ, đôi mắt Phượng Ẩn cũng vì thế mà nhòe đi một nửa, hắn gào lên then thét nhưng bất lực:
-Phong nhi, cẩn thận...
Đông Phong ngã quỵ xuống đất, nằm nghiêng trên mặt sàn, máu chảy ròng ròng theo đợt xuyên qua tấm áo, tràn ra loang lổ đầy thương tích. Thế mà, chàng thiếu niên này, hắn dũng mãnh lắm, tuy thân thể yếu ướt, chung linh hồn với ma quỷ nhưng cuối cùng hắn vẫn mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào mà nước mắt cứ tuôn rơi, có lẽ chúng đang khóc... Một dáng vẻ chẳng rõ ràng...
Phượng Ẩn lê xác đến nắm chặt bàn tay đang cứng đờ với từng đợt máu chảy, bộ y phục trắng như hoa tuyết mùa hạ bây giờ đã nhuộm một màu đỏ trùng với nỗi đau thân thể. Phượng Ẩn nâng niu hắn lên tay giống một báu vật nhỏ, Đông Phong không yếu đuối đến mức phải khiến người ta cầm nắm như mèo nhỏ, hắn vốn dĩ vẫn có thể đứng dậy và tiếp tục tìm đường sống sót. Nhưng ai cũng sẽ có những tham vọng riêng, ai cũng có những điều chẳng thể chia sẻ được cho bất kì giai nhân nào trong thiên hạ. Đông Phong cũng vậy, cả đời này ngang tàn thế là quá đủ, điều hắn muốn nhất ngay lúc này là nằm trọn trong vòng tay ấm áp ấy một lần...
Sàn nhà sập, bọn chúng rơi xuống một ô hố đã được đào sẵn, trước khi xây dựng Cảnh Địa Thiên, quả nhiên Côn Nhị đã nhìn thấu được trời đất tương lai, chuyện ngày hôm nay, có lẽ không ai khác ngoài tiền tông chủ đoán được tất cả. Nhắm mắt nghĩ ngợi thế gian hàng trăm năm trước, Côn Nhị vẫn là người có tài đoán mệnh nhất trong số tứ đại tông chủ lừng danh một thời. Chỉ đáng tiếc, ông ta quá ác độc, tất cả đều do tự chuốc họa vào thân, xây dựng nghiệp lớn cả đời nhưng cho đến lúc chết đến quê hương cũng chẳng được nhìn thêm một lần... Thế sự là như vậy, thảm trong thảm kịch. Một màn kịch đầy thương tâm.
-Chẳng phải chỉ là một cái hố được đào sẵn thôi sao? Đông Phong ho sù sù, vết thương vừa nãy có vẻ đã đè nặng lên xương tủy, may mắn vẫn còn đủ sống sót, coi như mạng lớn.
Phượng Ẩn không đáp, đôi mắt hắn thâm sâu, bờ môi hừ hững, nhìn thật kĩ hình ảnh vệt đất tạo dài xung quanh hố. Rõ ràng có một cơ quan nào đó vô cùng quan trọng. Bàn tay hắn di nhẹ lên từng vết thật nặng nề...
-Chi tiết của sói? Hắn ngạc nhiên, phía sau lớp đất dày cộp lại được khắc lên hình của sói nhưng chỉ có thể dự đoán, hoàn toàn không thể biết rõ liệu có như tâm tính hay không?
-Chẳng phải sói là vật linh thiêng Cảnh Địa Thiên tôn thờ hay sao? Chắc chắn Côn Nhị đã cố tình tạo ra một cơ quan bí mật dưới lòng đất, chỉ là cách nào để có thể gọi được linh hồn trở về... Đông Phong đứng yên một chỗ đến sầm cả mặt, lông mày rậm rạp díu cũng buông nhíu lại.
Phượng Ẩn dùng đôi tay trắng bóc lộ cả gợi gây đến gầy gò, hắn đào bớt lớp đất cát trên tường đến mức ồ ạt rơi vãi xuống như mưa chảy mùa hạ. Một không khí u ám bao trùm lấy thân thể, khí độc của cát khi len lỏi vào tâm thức con người bất giác sẽ rơi vào hư ảo, không phân biệt được đúng sai, tha hồ chém gϊếŧ. Nhưng điều đó có là gì với một vị quân sư đã theo gót Thủy Trân Công Chúa được mấy trăm năm, sống đến hai đời con cháu vẫn không thể để đầu rơi khỏi đất? Trải qua mấy chục trận sinh tử vẫn hòa lòng thưởng thức rượu hoa đào Thành Đô không từ bỏ?
Bàn tay hắn điêu luyện thoăn thoắt, hoàn toàn không để tâm đến luồng khí độc dày đặc. Càng đào bớt lớp đất dính trên tường, thì hình ảnh linh thú cuối cùng cũng được lộ diện một cách đầy kinh ngạc. Quả nhiên Cảnh Địa Thiên tôn thờ sói dữ đến tột đỉnh, nhưng Xích Quỷ vẫn chứng nào tật đấy chẳng muốn thay đổi. Cứ đến dịp trăng tròn mỗi mùa vừa tỏ, cuộc đi săn của hắn lại diễn ra như thường lệ, hắn đã phạm phải một tội ác rất lớn mà địa ngục cũng không thể nào chứa chấp nổi. Động chạm đến linh vật của phái gia, dù có chết đi sống lại, dày xéo đến ngừng thở cũng mãi mãi không hết được tội...
Đông Phong chầm chậm tiến lại gần bức tượng khắc, trong số những bộ phận trên thân thể sói, chỉ duy nhất được chọn một cơ quan, nếu chọn sai, cả đời này coi như không thể nhìn thấy được Thành Đô lần cuối. Một bước đi của thiếu niên, có thể ảnh hưởng đến phận số còn lại sống mà hóa chết. Thiên hạ là như vậy, chọn đúng thì là người thắng cuộc, lỡ chọn sai thì chỉ còn cách hối hận với nỗi nhục nhã ấy đến mức không thể sửa đổi. Cơ hội chỉ có duy nhất, nếu phàm nhân chọn nhầm, coi như mất một mạng.
Đông Phong chạm vào đầu sói, hắn nhắm mắt tịt mắt lại, bờ môi đã dần phai màu tím tái vì hoảng sợ. Chỉ trong tức khắc khi hố đất đã bị đánh sập, bọn chúng rơi xuống một hầm đạo, xung quanh chứa chấp đầy dao kiếm, những binh khí phục vụ cho quân đội của triều đình nhưng lại bị ăn bớt để ở đây đến một nửa. Hầm rượu nồng hắc như đã ủ được mấy nghìn năm đến bốc mùi, chỉ cần ngửi thoáng qua, cũng đủ khiến giai nhân mặt đỏ, môi hồng, rơi vào giấc mộng. Đi tiếp một đoạn đường nhỏ, lao phủ được hiện ra ngay trước mắt, hoàn toàn tự động, không có binh lính trông coi. Xung quanh mùi hôi tanh của máu phảng phất rồi sộc nặng vào hơi thở, hít một hơi ta cảm thấy như mình đã chết cùng các quân sĩ năm ấy, tất cả đều do lòng tham của thời đại, quyền lực làm con gái mù mắt, rồi mất hết vị giác cảm nhận mùi vị của yêu thương. Thứ người ta cần không phải mạng người, mà đơn giản là những thứ có thể nâng vị thế của mình ngày càng cao hơn... Đấy cũng là một loại thảm kịch...
-lại là cuộc nội chiến năm ấy giữa Thủy Trân Công Chúa và Tề Trình... Ta cảm giác tất cả như mới vừa trải qua, ta có thể nhìn thấy bóng dáng công chúa đang ở đây, ta thấy người đang khóc thương cho một kẻ bạc tình. Ta muốn gϊếŧ hắn, muốn đâm chết hắn mang về tạ tội với Người... Bước chân Phượng Ẩn di từng bước nhỏ như không thể bước tiếp, nước mắt hắn đã vội lăn dài trên gò má, tà áo dày cộp thả dài lê trên nền đất dính đẫm máu.
-Sinh li tử biệt-chuyện thường tình, cái chết là cách cuối cùng công chúa tự giải thoát cho chính mình. Sống mà mất người mình dành tâm trọn cả cuộc đời thì còn gì là ý nghĩa? Chỉ cần gặp được Tề Trình dưới âm phủ, người có chết thêm mấy mạng nữa, chắc chắn cũng sẽ cam lòng... Đông Phong đi theo từng nhịp không rời phía sau Phượng Ẩn.
Bọn chúng nhìn thấy những nhà giam xác chết, hàng vạn quân sĩ đã tử trận năm đó hóa ra không hề được hỏa thiêu, Côn Thương Gia nhốt chúng ở đây, để tu luyện ma quỷ, triệu tập hồn ám, tu chế hỏa dược, vốn dĩ cuối cùng cũng không hề có một ý tốt đẹp. Kiên nhẫn đi sâu thêm một đoạn, phía cuối cùng của đại lao có một lão già đầu đã bạc trắng từng sợi, xõa dài che đi từng mảnh áo rách khó che thân. Đó chính là Côn Nhị.
Khuôn mặt lão già nua do gió hạ điểm lại, da thịt nhăn nheo không còn sức sống, có vẻ lão chẳng còn nhiều thời gian để ngửi nốt mùi hương của Thành Đô được nữa rồi. Ngang tàn cả một đời, mà đến lúc chết, quê hương cũng không được tận mắt chứng kiến. Rốt cuộc chân lí lão gây dựng cả một đời đều vô nghĩa đến thế hay sao?
Nghe thấy tiếng bước chân, Côn Nhị gật ba tiếng rồi bật cười không kiểm soát.
-Ta đã chờ ngươi biết bao nhiêu năm rồi nhỉ, Phượng Ẩn? Tiếng lão khàn đục, từng âm tiết đều phát âm chẳng rõ ràng, cứ luyến láp trùng lặp cả vào nhau.
Phượng Ẩn cúi xuống đối diện với thanh sắt, nhìn vị đại nhân cao cao thượng thượng năm nào giờ chỉ còn lại một cái xác không hồn, mà có hồn cũng chẳng còn minh mẫn để suy nghĩ được điều gì nữa.
-Người vẫn như xưa, chẳng một chút thay đổi.
-Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn thèm khát tấm di chiếu ấy đến thế sao? Côn Nhị cười khanh khách một tiếng, đôi mắt nheo lại cố gắng nhìn thẳng về phía trước.
-Đúng, cho đến chết, ta cũng phải tìm được tung tích của nó, nếu không thì chi bằng tự thân hóa xuống địa ngục thành quỷ không siêu thoát để giải được nỗi oan ức năm đó cho công chúa. Phượng Ẩn chùi gối, quỳ sập xuống một tiếng đầy nhức nhối.
Côn Nhị cũng không kìm được nước mắt, lão đã có tuổi lại còn khó kiềm chế được cảm xúc càng khiến cho tinh thần bất ổn, cứ ho sù sụ từng đợt.
-Năm ấy, số mệnh Công Chúa cao quý mà phải chết chung nằm la liệt với đám quân sĩ hèn hạ. Cho đến khi chết, người vẫn giấu kĩ tấm di chiếu vào trong ngực, khi ấy chỉ có duy nhất ta nhìn thấy nhưng vì phải giữ quan phép không thể nào đi quá xa. Nếu Công Chúa đã muốn chôn giấu chuyện này cho đến khi xuống mồ, thì cứ để Người được toại nguyện. Cũng coi như Thủy Trân bạc mệnh, mà chẳng thể trách Tề Trình. Cuộc nội chiến năm xưa đã được cho vào dĩ vãng, nhưng câu hỏi: rốt cuộc Tề Trình có bao giờ rung cảm với Thủy Trân chưa thì vẫn được truyền tụng từ đời này qua đời khác giống như một sự tra hỏi.
-Công Chúa chưa từng muốn chuyện này rơi vào dĩ vãng, người giấu nó đi để tránh kẻ gian tìm được sẽ gây thế khó cho Dương thị. Cho đến cuối cùng Người vẫn nghĩ cho người mẫu thân trăm phương nghìn kế của mình, cho đến cuối cùng Người vẫn thản nhiên bị lừa một lần nữa. Công Chúa làm tất cả chỉ để cầu bách tích bình an, nhưng cách hành xử của ông khiến cho ta thực sự vô cùng thất vọng. Tề Trình phải chết, dù kể cả hắn không ác độc như lịch sử ghi chép, chỉ cần lừa dối tình cảm tất cả đều phải gϊếŧ hết không tha. Phượng Ẩn không thở được, hắn cứ hét lên như một sự phẫn uất rồi rời đi chẳng tiếc nuối. Đông Phong chỉ biết đứng im lặng đằng sau theo dõi, nước mắt từ bao giờ đã rơi ra mấy hàng.
Côn Nhị vẫn ho không kiểm soát, vừa ho lão vừa hét lời cuối:
-Nhi tử của ta...
Phượng Ẩn đứng chững lại, hắn ngẩn người đến một khắc rồi khi giọt lê chảy đến giọt cuối cùng, hắn nhắm chặt bàn tay, hít một hơi dài hưởng nốt hương mùa hạ không vương máu còn sót lại. Côn Nhị khi ấy cũng trút hơi thở cuối cùng, nằm lăn ra đất. Khi ấy Đông Phong mới hiểu ra được nhiều chuyện, năm xưa thiên hạ ghi chép trước khi Côn phu nhân ra đi có để lại một đứa trẻ tên Gia Tử. Ngày ngày lớn lên dưới sự chỉ bảo vô cùng nghiêm khắc của Côn Nhị, Gia Tử quên mất tuổi thơ của chính mình, thứ xung quanh hắn lúc ấy chỉ còn lại đao kiếm, chém gϊếŧ như một quân tử thực sự.
Không hiểu tại sao khi lớn lên lại từ bỏ Cảnh Địa Thiên, đi theo gót Thủy Trân Công Chúa chống đối lại triều đình. Côn Nhị khi ấy chẳng có tiếng nói khi sư huynh Côn Thương Gia còn đứng đầu, lão đành ngậm ngùi nuôi mộng lớn trả thù sai người gϊếŧ chết tiền tông chủ để lên ngôi thay thế mà chẳng biết rằng: Cho đến khi lão có tất thảy mọi thứ trong tay thì lão đã mất đi gia tộc, nhi tử, quyền lực và chết già ở một xó chứa đầy âm hồn oan ức ngày đêm kêu khóc.
Thảm kịch...
....
Trăng đã khuyết, hoa chưa tàn, người vội gặp gỡ, đã đành chia xa.
Xuyến Chi và Khanh Quân hóa ra lại rơi vào cánh cổng Đại Cảnh hư ảo. Tất cả vẫn như vậy, vẫn là khung cảnh như thế nhưng ở một thế giới khác không còn phân định người thật và người giả, lòng người là chân thành hay đều mộng mị, tàn sát... Mưa đêm rơi từng giọt lặng đọng đè lên mái ngói. Mưa thấp thoáng, trái tim càng sắt đá, không muốn mở ra cũng chẳng muốn đóng lại.
Từng ánh đèn lồng thấp thoáng mang hơi lạnh không được sởi đốt, lát gạch đỏ thẫm dẫn đến hồ sen hồng thẫm ngào ngạt hai bên đường. Tại sao ta vẫn cảm giác có chút sợ hãi khi bước tiếp?
-Điện Đường Quỷ? Sao lại quen thuộc như vậy? Khanh Quân thắc mắc dưới cơn mưa rì rầm.
-Đường trong Đường Mặc, Quỷ trong Xích Quỷ. Chúng ta đã chọn sai rồi, vốn dĩ Cảnh Địa Thiên chẳng tàn ác như lời đồn mà chỉ lột tẩy được bộ mặt đáng thương của quyền lực, dáng vẻ bi ai mà thảm kịch vẽ tặng... Xuyến Chi thản nhiên, trong lòng người vốn dĩ chẳng khắc nào lộ ra vẻ hoảng sợ khi tận mắt chứng kiến tấn bi kịch.
-Hóa ra cổng Đại Cảnh lại dẫn ra được Điện Đường Quỷ. Rốt cuộc là Xích Quỷ không biết hay cố tình giả vờ ngu ngốc đây? Khanh Quân cúi mặt xuống, đầy thất vọng vì một chuyến đi không hề thu được chiến lợi phẩm.
-Muội muốn thưởng thức khuôn mặt đáng thương của kẻ tàn ác đứng đầu Thành Đô không? Xuyến Chi nhìn sâu vào ánh mắt Quân nhi, miệng vẫn mỉm cười thật ngọt.
Khanh Quân sử dụng y thuật của A Giang trong bộ dạng thần sắc của Bất Nhiễm Vương chủ. Nàng tiến từng bước thật tiến vào phòng của Xích Quỷ vẫn còn thắp đèn bừng sáng. Sau một cuộc đi săn dài đằng đẵng, Xích Quỷ tựa lưng vào tường nhìn thoáng qua phía cửa sổ, gió hạ thổi ngang vai, xuyên ngang qua đôi mắt của kẻ si tình. Hắn rót một chén rượu nồng, đung đưa nó như một món đồ hiếm rồi lặng lẽ nhắm mặt lại để hoa rơi phảng phất vào mặt.
Khanh Quân mở hé cửa, bước chân nàng chầm mặc từ tốn, nâng niu từng sợi váy. Nhưng người trước mặt Xích Quỷ bây giờ trong mắt người vẫn chỉ tồn tại Bất Nhiễm hay nếu xét theo đời trước, hắn ngay gọi với cái tên thân thương cũng lắm uất ức-Tranh Tịch Hoàng hậu. Ngắm nghía khuôn mặt người thương mà cả đời khó gặp được một khắc thật sâu, nước mắt hắn đã vội rơi hòa tan vào ly rượu đắng trên tay cùng vài trăm vết thương khi chiến đấu.
-Tham kiến Xích Quỷ. Giọng nói Khanh Quân trầm lắng chẳng trong veo như Bất Nhiễm nhưng trong mắt người mơ hồ thì đâu đâu cũng chỉ thấy bóng dáng một người và mãi mãi.
Xích Quỷ mỉm cười một tiếng thật ngây ngô, hắn lại quay trở về làm chàng thiếu hoa niên đại hiệp khi ấy thật rồi. Không toan tính, không âm mưu, cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Phải chi thời gian đừng tàn bạo đến vậy, thì Xích Quỷ cũng không phải bị ép trở thành người hắn từng căm thù đến như vậy... Phải chi Bất Nhiễm vẫn là Tranh Tịch thông minh, nhanh trí, cứu giúp người bị hại như năm ấy, thì cũng không phải chọn cho một con đường không có lối thoát, khi đi rồi thì không thể trở lại...
-Múa một khúc như năm ấy cho ta xem lần cuối được không? Xích Quỷ cười nhẹ, đôi mắt vẫn tuôn rơi theo chiều gió.
-Tại sao lại là lần cuối? Khanh Quân nghiêng đầu.
-lần cuối ta trở về làm con người...
Đôi mắt Khanh Quân rơi vào mơ hồ, trái tim thổn thức vì nỗi thương cảm nhưng bất dụng, phải chi hắn không ác đến như thế thì vẫn sẽ còn đường lui... Nhưng thế sự khó lường, tất cả đều đã chọn cho mình con đường khi đi là không thể quay đầu. Hóa ra, ai cũng muốn được sống giống một con người... Sống như người bình thường chưa bao giờ lại xa xỉ đến mức đấy... Bây giờ có thể Khanh Quân đã hiểu ra một số chuyện mà Xuyến Chi ám chỉ. Nó khiến nàng mùi lòng cũng khiến nàng mạnh mẽ hơn để chiến đấu dành lại đường thoát cho những người đang mắc kẹt giữa vinh hoa và tình thân, tình cảm.
Thảm kịch của con người có nhiều loại, nhưng đáng thương nhất là khi cũng muốn quay đầu nhưng không thể. Hắn rất yêu người, nhưng hắn yêu quyền lực không kém... Hắn ích kỷ như vậy đấy, hắn sống cho chính mình nhưng vẫn không quên thương xót cho người thương đang tranh đấu đối diện với hắn như kẻ thù. Đôi khi ta phải chấp nhận những thứ sẽ khiến ta đau khổ, vì trong cái đau khổ ít ra cũng sẽ còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Hi vọng sẽ được nhìn thấy gương mặt thanh tú của nàng trước khi ta nhắm mắt lìa đời.