(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chưa gặp được người, sư huynh Hòa Diệp vẻ mặt áy náy nói với ta: "Danh nhi, xin lỗi, ta đi chậm mất rồi."
Ta lập tức lại sợ đến phát khóc, tưởng rằng di nương đã chết. Kết quả sư huynh Hòa Liên mắng sư huynh Hòa Diệp một trận: "Nói chuyện không biết suy nghĩ à!"
Hòa Liên cưỡi trên ngựa, chỉ tay vào đám người cách đó không xa cho ta xem.
"Danh nhi, di nương của muội ở đó."
Ta vươn cổ nhìn sang, đó là người Khương gia, di nương ta ở giữa bọn họ, đang chuẩn bị lên thuyền.
"Ta đã cầu xin phu nhân Trung Dũng hầu, phu nhân đã đón bà ấy ra, dặn dò đưa về nhà chăm sóc."
Sau này ta mới biết, Thần Thanh quan từng là nơi cực kỳ hưng thịnh, các vị sư huynh cũng tinh thông thuật bói toán.
Ngàn vàng khó đổi được một lời phán của sư huynh ta. Chỉ là họ không dễ dàng xuống núi, cũng không dễ dàng xem bói cho người khác.
Sư huynh Hòa Diệp dùng một quẻ bói để đổi lấy ân tình với phu nhân Trung Dũng hầu. Khương gia đã đưa nữ tử khác vào phủ để thay thế di nương, cửu phụ ta phải dập đầu đến chảy m.á.u mới giữ được mối quan hệ này.
Di nương ta khiến phụ thân ta mất mặt, ông ấy giao di nương ta cho những di nương khác, xem ra là muốn từ từ hành hạ đến chết.
Lúc được cứu ra, di nương ta đã bị mù.
Bà ấy không nhìn thấy ta nữa rồi...
Sư huynh Hòa Diệp nhỏ giọng nói với ta: "Di nương muội nhờ ta nhắn lại, bà ấy về nhà rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, bảo muội đừng lo lắng."
Ta muốn gọi bà ấy một tiếng, sư huynh Hòa Liên vội vàng bịt miệng ta lại.
Sư huynh Hòa Liên nói: "Tạ phủ còn chưa biết đây là thủ đoạn của sư huynh muội, muội đừng có la lên đấy."
Các sư huynh đều nói với ta, đợi ta lớn lên sẽ dẫn ta đi gặp di nương.
À phải rồi, các nàng ấy cho phép ta gọi là "mẫu thân", từ nay về sau không cần phải gọi "di nương" nữa.
Từ đó, ta ở lại đạo quán ngày ngày đọc sách học quẻ, chỉ một năm đã có thể bày bàn tính toán, ba năm đã có thể xem tướng đoán mệnh, năm năm đoán quẻ chưa từng có sai lầm.
Mười năm sau, ta có thể quan sát thiên tượng, mở được thiên nhãn. Sư phụ thấy ta có thiên phú dị bẩm, liền đem ta theo bên cạnh tận tâm chỉ dạy.
Ta ngày ngày vẫn miệt mài đọc sách, tay không rời khỏi quyển, kẻ quấy rầy ta giờ đây lại là mấy vị sư huynh. Hôm nay thì gọi ta ngắm bình minh, ngày mai lại rủ rê ta xem biển mây.
"Này này, tiểu muội ham học kia, đừng có suốt ngày vùi đầu vào sách vở, coi chừng hỏng mắt đấy!"
Ba lần năm lượt như vậy, cuối cùng cũng có đôi ba lần ta bị họ lôi kéo đi.
Đêm nọ, ta quan sát thấy sao Thái Âm bị Thiên Cẩu gặm nhấm, ngoài ra sao Thiên Cơ dần dần chiếm thế thượng phong.
Cần biết rằng, Thái Âm chủ về Trung cung Hoàng hậu, Thiên Cẩu lại chủ về kẻ gian tà.
Còn Thiên Cơ, chính là Quốc sư.
Ngày hôm sau, đạo quán có một lão phụ ăn vận lộng lẫy, tướng mạo đường bệ ghé thăm, nghe nói là nữ quan trong cung.
Bà ấy cầu xin sư phụ xuống núi, nhưng sư phụ không đồng ý.
Lão phụ khóc lóc thảm thiết: "Sư phụ, ngài tuy đã là người xuất thế, nhưng cõi hồng trần vẫn còn vương vấn! Đại tiểu thư chỉ còn lại chút huyết mạch mỏng manh của nương nương, ngài sao nỡ lòng nhìn nàng ấy chìm đắm trong khổ ải..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");