(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đừng chọc giận phụ thân, nói hết ra đi, nói xong rồi, con sẽ được vui vẻ đoàn tụ với di nương."
Ta run rẩy nói: "Có... tướng minh quân."
Nghe được câu này, Tạ thừa tướng xoay người chắp tay với nam tử kia: "Thế tử, ngài có thể yên tâm rồi."
Người đứng trước mặt ta lúc này chính là con trai thứ của Tứ tỷ, thế tử của lão Kỳ vương.
Hắn vẫn còn chút nghi ngờ: "Sao ngươi biết được lời nàng ta nói là thật hay giả?"
Tạ thừa tướng tự tin đáp: "Nàng ta không dám nói dối đâu, bói toán mà nói dối, sẽ bị trời phạt giảm thọ."
Vì vậy, Kỳ vương thế tử cũng trở nên vô cùng tự tin.
Ta nhìn mà ngây người.
Mặc dù, nhưng mà... chỉ với trí thông minh này, cũng dám mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế sao?
Tạ thừa tướng cấu kết với một nhóm đại thần, âm mưu tạo phản trước khi Bùi Lăng hồi kinh.
Họ muốn đưa lão Kỳ vương lên ngôi hoàng đế, với điều kiện là phải để con gái hắn làm hoàng hậu.
Kết quả...
Hoàng thượng bí mật ra lệnh cho Bùi Lăng hồi kinh trước thời hạn. Đêm ấy, kinh thành lạnh lẽo như nước, tiếng binh khí giao tranh vang vọng suốt đêm.
Cho đến khi bình minh ló dạng. Bùi Lăng đầy mình m.á.u tươi, đạp cửa xông vào Quốc sư phủ.
Ta vội vàng khoác áo ra nghênh đón. Ba năm không gặp, hắn trông đen đi nhiều. Nhưng lại càng thêm uy vũ, sắc bén, tựa như một thanh bảo kiếm, cuối cùng cũng được rút ra khỏi vỏ.
Trong tay hắn xách theo một người, là Tạ Tư Hoài bị trói gô. Thế nhưng, hắn lại hỏi ta trước: "Rốt cuộc thì ngươi là tiểu lừa đảo, hay là tiểu ngốc nghếch?"
Khóe miệng ta giật giật: "Điều này có quan trọng lắm sao?"
Hắn gật đầu: "Rất quan trọng, ta ở trên chiến trường, lúc phân tâm đều nghĩ đến chuyện này, suýt chút nữa thì mất mạng. Ngươi mau nói cho ta biết, cho ta một câu trả lời thống khoái."
Được rồi.
"Năm đó ta quả thật đã gặp Bùi tướng quân, và Kỳ vương phi."
Đó là lúc Tạ gia nhị nương mới vào vương phủ, tranh đấu với vương phi vô cùng khốc liệt. Vương phi tuổi đã cao, căn bản không chống đỡ nổi, biết mình không sống được bao lâu nữa, vì con cái, đã lên núi cầu xin sư phụ ta là sư thái Trân.
Sư phụ ta nói Kỳ vương phủ đã không còn cách nào cứu vãn. Ta tiễn bà ấy xuống núi.
Thật ra năm đó, ta đã đồng ý với bà ấy sẽ giúp bà ấy bảo vệ đứa con gái duy nhất, còn bà ấy thì giúp ta sắp xếp người đến Dương Châu bảo vệ mẫu thân.
Đúng vậy, Tạ Tư Hoài vẫn luôn dùng mẫu thân để uy h.i.ế.p ta, nhưng hắn đâu biết rằng ta nắm rõ tình hình của người.
Mẫu thân căn bản không phải làm nô tỳ giã gạo gì cả, mà đang an nhàn hưởng phúc ở Dương Châu.
Không ngờ lại tình cờ gặp Bùi Lăng, không ngờ hắn lại nhớ đến ta.
Ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Bùi Lăng nghe, rõ ràng mạch lạc, không hề có chút ngốc nghếch nào.
Tạ Tư Hoài còn gì không hiểu nữa chứ? Ông ta tức giận đến mức giãy giụa không ngừng, miệng bị nhét giẻ vẫn ú ớ kêu.
Bùi Lăng chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế ông ta.
"Ồ, thì ra ngươi là tiểu lừa đảo!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");