(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta sợ hãi co rúm vào góc phòng, thét lên! Ông ta giáng cho ta hai cái tát, vẫn chưa nguôi giận, còn đá ta mấy cái: "Mau nói cho ta! Nếu không ta sẽ băm vằm Giang Bạch Sương ra cho chó ăn!"
Ta lúc này mới vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng, là Hoàng thượng nói giữ con bỏ mẫu thân!"
Tạ thừa tướng kinh ngạc đến sững sờ. Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng sấm, chiếu sáng khuôn mặt mưu mô, dữ tợn của ông ta.
Ta sợ hãi hét lên một tiếng nữa.
Ông ta hỏi: "Vì sao? Tiểu Tam đã làm sai điều gì?"
Ta nói: "Tam tỷ, Tam tỷ vì muốn được sủng ái lâu dài nên đã dùng mị hương, khiến cho việc có con nối dõi trở nên khó khăn, tỷ ấy còn cho các vị nương nương trong cung bao gồm cả Hoàng hậu uống thuốc khiến họ không thể sinh con, việc này đã bị Hoàng thượng phát giác..."
Tạ Ngọc Uyển được ông ta xem là "hạt giống hoàng hậu". Nhưng, đâu phải cứ đủ tàn nhẫn là có thể trở thành hoàng hậu. Loại hương kia là do Tạ Tư Hoài đưa cho nàng ta, ông ta cũng đã nói rõ ràng lợi hại, dặn nàng ta phải thận trọng khi sử dụng.
Nàng ta lại quá sợ hãi Tạ thừa tướng, bởi vì di nương của nàng ta Triệu Tiểu Hoàn, cũng bị ông ta nắm trong tay!
Sợ rằng nếu không được sủng ái sẽ bị "trừng phạt", nên nàng ta vẫn luôn dùng mị hương để giữ vững sự sủng ái của Hoàng thượng.
Nghe xong những lời này, Tạ thừa tướng như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trong cơn giông sấm sét, hắn âm trầm rời đi.
Hòa Diệp sư huynh lúc này mới bước vào, đỡ ta dậy.
"Haiz, đồ ngốc này."
Ta hai mắt ngấn lệ: "Đau quá, sư huynh."
Hòa Diệp mắng: "Ngươi tưởng ta sẽ giống như hồi nhỏ bị ngươi lừa gạt sao?!"
Hồi nhỏ của ta...
“Hồi nhỏ, ta không phải muốn tính kế gì các huynh mà chỉ là muốn luyện tập một chút mà thôi. Dù sao ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, giả ngốc thật sự quá khó."
Hòa Diệp lại mắng ta vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là xót xa, đi lấy rượu thuốc cho ta.
Ta bị dọa đến nỗi đổ bệnh nặng một trận, không vào cung, cũng không đến Khâm Thiên giám nữa.
Từ đó về sau, vị quốc sư này trở nên bệnh yếu, dưỡng bệnh liên tục ba năm trời. Hòa Diệp sư huynh ở kinh thành vì ta mà chạy vạy khắp nơi, tìm hiểu tin tức. Một ngày nọ, huynh ấy nói với ta: "Bùi tướng quân đại thắng trở về triều rồi."
Hoàng thượng lập tức trọng dụng Bình Nguyên hầu phủ, đồng thời tìm một cái cớ, tước đi tước vị mà Tạ gia còn chưa kịp ngồi ấm.
Gió chiều trong kinh thành lại đổi hướng.
Từ khi biết chuyện ngu ngốc mà Tạ Ngọc Uyển gây ra, Tạ thừa tướng ngày đêm lo lắng bất an. Bởi vì Hoàng thượng tuy rằng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn để lộ ra vẻ chán ghét đối với ông ta.
Ba năm nay, ông ta bị đả kích đến mức tâm thần bất định. Cuối cùng cũng có một ngày, ông ta dẫn một người đến gặp ta.
"Ngươi xem người này, có tướng đế vương hay không."
Ta lúc ấy còn đang bệnh nằm trên giường, bị dọa đến bật khóc: "Không, không được, phụ thân người không thể..."
"Tiểu Ngũ, con có biết không, phụ thân đã phái người đưa di nương của con vào kinh rồi."
Ta nghe xong, cả người lập tức cứng đờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");