Xem Mệnh

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hòa Diệp bất đắc dĩ nhìn ta, thở dài: "Tiểu sư muội ngốc nghếch này, sư phụ bảo ta hỏi muội, muội còn muốn quay đầu lại hay không?"

 

Vẻ ngây thơ trên mặt ta hoàn toàn biến mất. Ta nhìn chằm chằm vào tuyết lớn ngoài cửa sổ, đôi mắt u ám tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm. Hòa Diệp thấy vậy, không khỏi lui về sau một bước.

 

Ta vừa tròn mười bảy tuổi thì khai mở thiên nhãn. Từ đó về sau, các sư huynh đều không dám nhìn thẳng vào ta nữa. Họ nói, đôi mắt ta u tối như đầm nước sâu, nhìn thì có vẻ bi mẫn, nhưng lại lạnh lùng vô tình. Đặc biệt là, đôi mắt này lại nằm trên gương mặt một thiếu nữ vừa yêu kiều vừa ngây thơ như ta, càng khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.

 

Ta nói: "Sư huynh, đây là đoạn trần duyên cuối cùng của ta, ta đã giải quyết xong rồi."

 

Sư huynh Hòa Diệp dội cho ta gáo nước lạnh: "Sư phụ nói, trần duyên của muội không thể nào giải quyết xong được đâu."

 

Ta sốt ruột: "Vì sao không thể giải quyết xong? Đợi ta báo thù xong, ta sẽ quay về núi. Ta muốn tu hành, rồi thành tiên!"

 

Sư huynh Hòa Diệp trợn trắng mắt: "Tiểu sư muội ngốc, muội cho rằng chúng ta làm đạo sĩ là vì muốn thành tiên à? Muội đã thấy mấy ai thật sự thành tiên rồi?"

 

Ta ngây người: "Vậy... vậy làm đạo sĩ là vì cái gì?"

 

Hòa Diệp cười khẩy: "Đương nhiên là vì ăn ngon, uống ngon, sống tự tại rồi."

 

Ta nhất thời không biết nói gì.

 

...

 

Sau khi ta rời khỏi hoàng cung, Bùi hoàng hậu muốn bảo vệ ta, nhưng lực bất tòng tâm. Quả nhiên Tạ tể tướng đã đến tìm ta vài lần. Ông ta ép ta lợi dụng thân phận Quốc sư để nói dối Hoàng thượng.

 

Ta không chịu: "Bói quẻ giả, ta sẽ bị giảm thọ."

 

Ông ta nói: "Ồ, vậy ngươi muốn nhìn dì của ngươi c.h.ế.t sao? Tiểu Ngũ à, ngươi không thể bất hiếu như vậy được."

 

Ta đành phải nghe theo, nhưng mỗi lần nói dối xong, ta đều sợ hãi đến mức khóc, ngày càng gầy yếu. Tạ tể tướng thì rất đắc ý, lợi dụng ta để lật đổ vài tên chính địch của ông ta.

 

Ông ta còn khen ta: "Thật là một đứa trẻ hiếu thuận với dì."

 

Con cháu Bùi gia ở biên cương đổ máu. Thế nhưng trong kinh thành, được sủng ái vô song lại là Tạ gia.

 

Cho đến ngày hôm đó, Tạ quý phi lâm bồn. Tạ tể tướngbiết đó là hoàng trưởng tử, ngôi vị Hoàng hậu của con gái ông ta có hy vọng rồi! Ông ta vội vàng sai ta: "Ngươi vào cung canh chừng Tam tỷ của ngươi, tuyệt đối không thể để tiểu Hoàng tử xảy ra chuyện gì."

 

Ta đi. 

 

Bên ngoài phòng sinh, Hoàng thượng đích thân đến. Tạ Ngọc Uyển vật lộn nửa ngày thì sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh. Nàng ta thân thể cường tráng, lúc này vẫn còn rất tỉnh táo, nhìn hài tử với vẻ an ủi.

 

Đột nhiên một nữ quan vội vã đi vào. Tạ Ngọc Uyển cố gắng ngồi dậy, cười nói: "Hoàng thượng có thánh chỉ sao?" Niềm vui sướng của nàng ta không thể che giấu.

 

Nữ quan cất tiếng: "Hoàng thượng có chỉ, giữ con bỏ mẫu thân, hoàng trưởng tử sẽ được đưa đến cung Hoàng hậu."

 

Tạ Ngọc Uyển như thể từ chốn bồng lai tiên cảnh rơi xuống vực thẳm địa ngục.

 

Nàng kinh hoàng thét lên: "Không thể nào, ta không tin, ta muốn gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

 

Hai ma ma giữ chặt nàng, ép nàng uống thuốc. Rồi bỏ mặc nàng, nghênh ngang mà đi. Ta đứng ngay đó, chứng kiến tất cả.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.