Xem Mệnh

Chương 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?

 

Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.

 

Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương.

 

Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa.

 

Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia.

 

Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái.

 

Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân  và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.

 

Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi cười trừ. Người trong phủ ai cũng xì xào bàn tán: "Ngũ tiểu thư thông minh lanh lợi, đáng tiếc lại có một di nương ngốc nghếch như Khương  thị."

 

Ta bực bội nói: "Di nương, người đừng quấy rầy con nữa! Con phải hoàn thành bài tập mới mong được ăn ngon mặc đẹp."

 

Di nương cười hì hì đáp: "Việc học hành cứ để sau, con ra đây chơi tết tua với di nương đã nào!"

 

Ta tức đến phát khóc: "Di nương! Hãy để con làm bài tập! Đợi được tiên sinh khen ngợi, con sẽ xin đại phu nhân ban cho một chiếc áo mới!"

 

Di nương nhìn đôi bàn tay nứt nẻ vì lạnh của ta, thở dài. Hôm sau, di nương mang về một chiếc áo ngắn cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là đồ thừa của các tỷ tỷ. Không biết di nương đã phải nhún nhường cầu xin ai để có được nó.

 

Bà cười nói: "Tiểu Ngũ, có áo mới rồi, mau mặc vào, cùng di nương đi ngắm hoa mai nào!"

 

Nào ngờ đâu, chiếc áo ngắn cũ kỹ ấy lại gây ra tai họa ngập trời cho di nương.

 

Thái tử mười tuổi thường xuyên lui tới phủ, gặp ta không ít lần, nhưng xưa nay chưa từng để mắt đến nữ tử nhỏ bé chẳng khác gì nha hoàn như ta. Vậy mà hôm nay, ta lại lọt vào mắt xanh của hắn.

 

Năm đó ta mới bảy tuổi, vì muốn ở nhà làm bài tập mà bị di nương kéo đi ngắm hoa mai nên mặt mũi phụng phịu hờn dỗi. Thái tử được phụ thân, đại phu nhân và Triệu di nương dìu dắt đi tới, vừa liếc mắt đã trông thấy ta và di nương. Hắn nhìn ta chằm chằm rồi cất tiếng hỏi: "Tên gì?"

 

Ta còn chưa kịp trả lời, Triệu di nương đã vội vàng đáp: "Đây là tam tiểu thư, khuê danh Ngọc Uyển."

 

Ta ngơ ngác: "?"

 

Ta hoang mang nhìn di nương, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch.

 

Triệu di nương thân thiết nắm lấy tay ta, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo di nương. Bà nói: "Ngọc Uyển, mau đến bái kiến Thái tử điện hạ."

 

Cuối cùng, di nương ta cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy ta về phía trước: "Đi bái kiến điện hạ đi con."

 

Lúc đó ta còn nhỏ, nào hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy người lớn đã lên tiếng, ta liền tiến lên, cung kính hành lễ với Thái tử.

 

"Bái kiến Thái tử điện hạ..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.