Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 59




Bỏ lạimộtđám người đứng trợn mắt há mồm, Trần Ngư nhưmộtlàn khói chạy mất tăm mất tích.

Tuynóilà muốn về nhà ăn tôm hùm nhưng Trần Ngư cũngkhôngquên việc chính.cônóiPhan Phong dừng xe trước cửa công viên Phi Mã. Sau đó Trần NgưnóiPhan Phong chờtrênxe, cònmộtmìnhcôđiđến rừng câynhỏ.

“Trần Thiên Sư.” Hướng Nam thấy Trần Ngư xuấthiện, hai tay chắp lại làm thành lễ báithậtsâu.

Trần Ngư nhăn mày nhưngkhôngtránh ra, chờ Hướng Nam đứng thẳng người lên,cômới lên tiếng “Lúc nãy tôi giúp cậu,mộtlà vì bọn họ cũng mang Tiểu Khangđi, hai là vì tôi chán ghét Liễu Tu Thành, nhưng điều này cũngkhôngcó nghĩa là sau này tôi lại giúp cậu.”

“Tôi hiểu.” Hướng Nam gật đầu, cậu ta cũngkhôngcó ý định để người khác nhúng tay vào chuyện của cậu ta.

“Trần Thiên Sư, tôi …” Sắc ma nữ vừa muốnnóithìbị Trần Ngư ngắt lời.

“Bây giờ tôisẽmở cửaâm, đưa hai người xuốngâmphủ.” Trần Ngư đưa tay lấy la bàn ra, la bàn bay ra mở cửaâmcách nữ quỷ đứngkhôngxa.

hiệngiờ, cảm giác trong lòng Trần Ngư rấtkhôngtốt, trong lòng cómộtcảm giác ràng buộc nào đó,côbiết, đây là docôđãvướng vào chuyện của Hướng Nam và nhà họ Liễu.

“Tôi …”

“Hai ngườiđiđithôi.” Hướng Nam lên tiếng thúc giục.

“Hướng Nam?” Sắc ma nữkhôngyên lòng nhìn Hướng Nam,côta vốn có thể yên tâmđiđầu thai nhưng bây giờ biết có nhiều ngườiđangtìm cách đối phó với Hướng Nam, làm saocôta có thể an tâm rađi.

“Mọi chuyệnđãnóixong hết rồi mà.” Hướng Nam do dựmộtchút rồinóithêm “Huống hồ, hai người màđithìanhmớikhôngbị vướng chân.”

Sắc ma nữ sững sờ, trong lòng tràn ngập chua xót,côta hiểu Hướng Namnóiđúng, trước đó, nếukhôngphải vì Tiểu Khang, Hướng Namsẽkhôngbị Kỳ Trường Minh kiềm chế, suýt nữa bị luyện thành Ma Vương. Còn lúc nãy, nếukhôngphải vìcôtathìHướng Namđãsớm chạy thoát rồi.

Hướng Namnóikhôngsai, nếukhôngcócôta và Tiểu Khang,anhấy mớikhôngbị vướng chân.

“Được rồi, em và Tiểu Khangsẽđi.” Sắc ma nữ nắm tay Tiểu Khangđiđến trước cửaâm, nở nụ cười nhạt “Lúc trước emđãnghe ‘côhồn dã quỷ’nói, ở dướiâmphủ có thể thi công chức. Em xuống dưới đósẽtranh thủ học tậpthậtgiỏi, thi đậu công chức, sau đó … chờanhđến tìm em.”

“…” Trong lòng Hướng Nam run lên, ánh mắt phức tạp nhìn sắc ma nữ.

Sắc ma nữ nhìn cậu ta mỉm cười, sau đó cúi đầunóivới Tiểu Khang “Em chào tạm biệtanhHướng Namđi.”

“anhơi, hẹn gặp lại.” Tiểu Khang ngoan ngoãn vẫy vẫy tay.

Hướng Nam gậtnhẹđầu,khôngchớp mắt nhìn hai người bước vào cửaâm, biến mấttrêncon đường ánh sáng.

Cho mãi đến khi cửaâmđóng lại, la bàn quay trở về tay Trần Ngư.

“Kiếp sau họsẽđược đầu thai vào chỗ tốt chứ.” Bỗng nhiên Hướng Namnói.

“Tiểu Khang làmộthồn ma chết yểu (chết non),trênngười lại có ánh sáng công đức, chắc chắn kiếp sausẽđược đầu thai vào chỗ tốt.” Trần Ngư trả lời “Còn sắc ma nữ,khôngphải làcôấynóichờ cậu sao?”

Hướng Nam khẽ giật mình,khôngnóigì thêm nữa.

Trần Ngư cất la bànđi,nói“Lúc trước tôiđãnhắc cậu,âmkhítrênngười cậu quá mạnh, lúc trước có ‘khóa xích hồn’ khóa lại nênkhôngbiểuhiệnra ngoài nhiều lắm. Bây giờkhôngcó ‘khóa xích hồn’ áp chế, cậu còn lẩn quẩn nơi có nhiều người sống như thế này, vớiâmkhí nàysẽrất dễ gây xáo trộnkhôngkhí xung quanh.”

“Tôi biết, chút nữa tôisẽrời khỏi nơi này.” Hướng Nam gật đầunói.

“Còn …” Trần Ngư do dự nhưng rồi vẫn lên tiếng “Mặc dù lúc nãy tôi cứu cậu, nhưng nếu việc của Trương Tử Dương và congáiLiễu Tu Thành là do cậu gây ra, tôi vẫnyêucầu cậu thu tay lại.”

“Thu tay lại?” Hướng Nam bỗng dưng ngẩng đầu, dường như bị điều gì đó kích thích, kích độngnói“Nếu như tôi thu tay lạithìai làm bọn họ thu tay lại? Sáu trăm năm rồi nhưng dù chỉmộtchút hối hận họ cũngkhôngcó. Sau khi biết tôi trốn đượcthìviệc đầu tiên họ làm là tìm đạo sĩ đến giết tôi. Buồn cười là, tôi còn chưa kịp tìm bọn họ tính sổ nữa đâu.”

Sáu trăm năm?

“Việc cậu bị khóa dưới mặt đất là do bọn họ làm?” Trần Ngư cau mày.

“Sáu trăm năm trước, nhà họ Liễu từng là gia đình vợ của tôi.” Hướng Nam châm chọc “Từnhỏtôiđãthông minh, ba tuổi có thể làm văn, năm tuổiđãthuộc thi từ ca phú. Nhà tôi ởmộttrấnnhỏvùng Giang Nam, lúc đó chẳng có quan hệ gì với nhà làm quan lớn như nhà họ Liễu cả. Nhưng khi tôi được tám tuổi, chủ nhà họ Liễu là Liễu Thiênđãcầmmộtkhối ngọc bội đến nhà tôi,nóinhà ông ta và nhà tôi vốn có mối quan hệ thông gia ‘chỉ phúc vi hôn’ từ bé.”

“Cha mẹ tôi cảm thấy đây là mối hônsựkhông‘môn đăng hộ đối’,khôngmuốn nhận, nhưng Liễu Thiên … vô cùng dối trá.” Nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt Hướng Nam trở nên dữ tợn “Ông ta lấy lòng đủ kiểu để cho cha mẹ tôi đồng ý với mối hônsựnày.”

“Khi mười bảy tuổi, tôi lên kinhđithi, nhà họ Liễu mời tôi đến ở, tiếp đón vô cùng chu đáo, nhưng trước ngày tôiđithimộtngày, Liễu Thiên đột nhiên bệnh nặng.” Hướng Nam cười lạnh “Đại phu khắp kinh thành được mời đến đềunóiông takhôngsống quá ba ngày, thế nên nguyện vọng duy nhất của ông ta trước khi chết là muốn tôi và congáiông ta thành hôn.”

“Vậy là cậukhôngthểđithi hả?” Trần Ngư hỏi.

“Đây chính là mục đích của bọn họ, vì ngăn cản tôiđithi màkhôngtiếc hi sinh chính congáicủa mình.” Hướng Nam lạnh lùng “Còn tôithìngu đến nỗi lúc đó còn cảm thấy, kì thi ba năm đều tổ chứcmộtlần, nênkhôngquan tâm lắm.”

“Tại sao bọn họ lại ngăn cản cậuđithi?” Trần Ngư hỏi, vì ngăn cản Hướng Namđithi mà nhà họ Liễu làm liên lụy đến congáicủa mình sao.

“Vì bọn họ sợ tôi thi đậu Trạng Nguyên.” Hướng Namnói“mộtngười con rể nghèo túng chếtthìchẳng mấy người chú ý nhưng nếumộttân khoa Trạng Nguyên lại đột nhiên chếtthìkhôngthể dễ dàng che giấu như vậy.”

“Bọn họ trăm phương ngàn kế làm như vậy là vì sao?”

“Bởi vì số mệnh.” Hướng Namnói“đãtừng có đạo sĩnóisố mệnh của tôi rất quý, vô cùng may mắn, tương laisẽđược phong hầu làm tướng, tạo nên thịnh vượng cho dòng họ. Lúc tôi sinh ra, trời ban điềm lành, phía Tây Bắc hạn hánđãlâu mà có mưa, lại thêm tôi thông minh từnhỏ, gặp qua việc gì làkhôngquên được nên rất nhiều người cảm thấy lời của đạo sĩ kia là chính xác.”

“Lúc đó, nhà họ Liễu phụng dưỡngmộtThiên Sư, ông ta vì nhà họ Liễu mà đoán số mệnh, pháthiệnmệnh số của nhà họ Liễu sắp hết, sau Liễu Thiên, nhà họ Liễusẽxuống dốckhôngphanh.” Hướng Namnói“Nhà họ Liễu là dòng họ lớn trăm năm, làm sao có thể chịu như thế, nên …”

“Ông ta muốn đổi mệnh của cậu?” Trần Ngư đoán

“Đúng thế.” Hướng Nam cười khổ “Sau khi thành thân, tôi cảm thấy mình chỉ làmộtkẻ nhà nghèo, cướimộttiểu thư nhà quanthìthậttủi thân cho nàng ấy, nên hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng ấy, nhưngkhôngngờ tôi lại chết bởimộtbát canh gà của nàng ấy.”

“Sau khi tôi chết, hồn pháchkhôngrời khỏi thân thể, nhà họ Liễu đưa tôi đếnmộtngọn núi ngoài kinh thành, chính là nơicôđãpháthiệnra tôi. Dùng trận pháp cầm tù tôi, cướpđisố mệnh của tôi.” Giọngnóicủa Hướng Nam chợt trở nên lạnh lẽo “Người Thiên Sư kianói, chỉ cần hồn phách của tôimộtngày nào đó chưa tiêu tan, trận pháp đó chưa bị hủy, tôikhôngthể rời khỏi nơi cầm tùthìsố mệnh của tôisẽche chở cho nhà họ Liễuthậtlâu dài.”

“Như vậy đó, vậycônóitôi làm sao mà cam lòng.” Hướng Namnói“Vì thế, khi tôi tu luyện có chút bản lĩnh, tôiđãđặt ra lời nguyền rủa, chỉ cần bọn họ vẫn dựa vào số mệnh của tôi che chởthìbọn họsẽkhôngthể sống quá 25 tuổi.”

“Tôi vốn cho rằng, sáu trăm năm trôi qua, nhà họ Liễu chắc làđãchết hết rồi nhưngkhôngngờ bọn họ còn sống tốt hơn tôi tưởng nhiều.” Hướng Nam hỏi Trần Ngư “Trời đất bất công như vậy, sao tôi có thể thu tay lại, ai có thể cho tôimộtlý do để thu tay lại.”

“…” Trong lúc nhất thời, Trần Ngưkhôngtrả lời được.

==

Khi trở lại biệt thựnhỏnhà họ Lâu, ngay cả tâm trạng háo hức ăn tôm hùm cũng mất tăm mất tích, Trần Ngư kể tỉ mỉ chuyện này cho Lâu Minh nghe.

“Thế hệ sau này của nhà họ Liễu biết họkhôngthể sống quá hai mươi lăm tuổi là bởi vì Hướng Nam, nhưng sáu trăm năm qua, chưamộtngười nào cómộtlời xin lỗi đến Hướng Nam.” Trần Ngưnói.

“khôngchỉ vậy …” Lâu Minh nghe hết mọi chuyệnthìphân tích “Emnóilà Liễu Tu Thành còn có tấm thiệp ghi ngày sinh tháng đẻ của Hướng Nam từ sáu trăm năm trước, như vậy chứng tỏ người nhà họ Liễu từ sáu trăm năm trướcđãlường được hết các tình huống có thể phát sinh, chuẩn bị chomộtngày Hướng Nam có thể trốn thoát được.”

“Đúng vậy, còn có thanh kiếm Thanh Minh kia nữa,thậtđáng tiếc,mộtthanh kiếm tốt như vậy mà.” Trần Ngưnóixong, cả người ỉu xìu “Phiền phức quá à.”

“Đúng là chuyện này phải làm em đau đầu rồi.” Lâu Minh thấy Trần Ngư phiền não, đưa tay xoa xoa đầucô.

“anhBa, em nên làm gì đây?” Bỗng Trần Ngư lên tiếng hỏi.

“Sao thế?”

“Trước đó emđãnói, nếu như có khả năng, emsẽcứu Tử Dương và người kia nhưng sau khi nghe chuyện của Hướng Nam, bỗng nhiên em lạikhôngmuốn nhúng tay vào.” Trần Ngưnói“Nhưng nếu emkhôngcan thiệp, rất có thể Trương Tử Dương vàcôgáikiasẽchết nhưng em lạikhôngthích tham gia vào việc này,khôngthíchmộtchút nào luôn.”

“Emkhôngthíchthìkhôngcần làm nữa.” Lâu Minhnói“Thiên Sư nhiều như vậy, đâu phải nhất định em phảiđigiải quyết chuyện này.”

“Nhưng nếu như hôm naykhôngphải là em ngăn cản,thìrất có thể Hướng Namsẽbị đạo sĩ chùa Thiên Hỏa kia giết chết. Hướng Nam mà chết, lời nguyền rủa cũng tự nhiên biến mất, như vậy Trương Tử Dương và congáinhà họ Liễu đương nhiênsẽkhônglàm sao hết.” Trần Ngưnói“Hơn nữa, thời gian của Trương Tử Dươngkhôngcòn nhiều lắm, chỉ còn hai ngày, ngày mai, chắc chắn nhà họ Trươngsẽđến tìm em.”

“Nếu emkhôngmuốn gặp họ,anhcó thể giúp em.” Lâu Minhkhôngđành lòng thấy Trần Ngư khó xử.

“khôngcần đâu ạ.” Trần Ngư lắc đầu “Nếu như hôm nay emkhôngra tay cứu Hướng Namthìân oán giữa bọn họkhôngliên quan gì đến em. Cho dù Trương Tử Dương và congáinhà họ Liễu có cứu được haykhông, em cũngkhôngquan tâm. Nhưng vì hôm nay em cứu Hướng Namthìcó nghĩa là emđãbị dính líu vào rồi a.”

“Vậy có bị gìkhôngem?” Lâu Minh lo lắng hỏi.

“Em cũngkhôngbiết, nhưng bị dính líu đến chuyện ‘luật nhân quả’ thế này, chẳng tốt chút nào hết trơn á.” Giống như cómộtquả bom hẹn giờđangđeo bên người.

“Em có hối hận vì hôm nay cứu Hướng Namkhông?” Lâu Minh hỏi.

Trần Ngư lắc đầunói“Thực ra, khi ra tay emđãsuy nghĩ hết hậu quả của nó rồi, em chỉ giả bộ như vậy cho khỏi lắm chuyện thôi. Emkhônghối hận vì những chuyện mìnhđãlàm, em chỉkhôngbiết là chuyện này nên làm thế nào mới tốt.”

“Người tốt bị hãm hại, sau khi chết, hồn phách còn bị khóa sáu trăm nămkhôngcó cách nào siêu thoát được, kẻ xấuthìlại ung dung, hưởng thụsựgiàu có sáu trăm năm qua.” Trần Ngưnói“Nhưng theo góc nhìn của giới huyền học và xã hộihiệnnay, cho dù Hướng Nam vô tội, nhưng cậu tađãlà hồn mathìkhôngđược làm hại người sống. Với lại, nhà họ Liễukhôngphải là đồ vật gì đó, Thiên Sư nhất định phải bảo vệ người sống, như vậy mới thích hợp với quan điểm của suy nghĩ đa số mọi người, nhưng mà, nhưng mà …”

“Nhưng em cảm thấy như vậykhôngcông bằng.” Lâu Minhnóigiùm lời muốnnóicủa Trần Ngư.

Trần Ngư ấm ức nhìn Lâu Minh,côthựcsựkhôngbiết làm thế nào bây giờ “Em nên nghe lời ông nội, lấy tiền làm việc, thu tiền rồi làm việc thôi,khôngcần phải tìm hiểurõràng mọi chuyện như vậy làm gì.”

“khôngphải là lỗi của em.” Lâu Minh trấn an “Em quên rồi à, là doanhbỏ ramộtđồng thuê em điều tra việc này choanh.”

Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy ý cười của Lâu Minh.

“anhBa, em nên làm gì đây?” Sinh mạng của Trương Tử Dương chỉ còn hai ngày, dù đêm nay cục trưởng Trương còn kiêng dè ba mình nên chưa kiên quyết, nhưng ngày mai chắc chắn họsẽđến tìmcô.

“Giải quyết chuyện rối rắm phức tạp như vậyanhcũngkhônghiểu lắm, nhưng cạnh em có người rất rành giải quyết mấy việc như vậy mà.”

Trần Ngư ngạc nhiên.

“Nếumộtviệckhôngbiết đúng hay saithìnên tìm ai?” Lâu Minh nhắc nhở.

“Chú cảnh sát?” Mắt Trần Ngư sáng lên “anhtrai em?”Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.