Ăn sáng xong, Trần Ngư mặcmộtbộ quần áo đơn giản thoải mái, đeo túi vải bên trong có la bàn và chuông chiêu hồn rồi rời khỏi khách sạn.
“Thi Thi.”
đangmuốn xoay ngườiđiđến quầy bán vé lên núi Kỳ LiênthìTrần Ngư nghe thấy có người gọi mình.côtò mò xoay ngườithìnhìn thấy Lục Ninh bước xuống từ chiếc xe ô tô màu trắngđangđậu bên kia đường.
“Lục Ninh,anhvẫn chưađià.” Mấy Thiên Sư cùng ở khách sạnđãxuất phát đến núi Kỳ Liên từ khi trời còn chưa sáng. Chỉ có Trần Ngư chẳng hề để ý, như thường ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ăn sáng xong mới ung dung chậm rãi ra ngoài.
“anhdậy trễ.” Lục Ninh lúng túng cười cười, thực ra cậuđãđến nơi tập hợp từ sớm nhưng tìmmộtvòngkhôngthấy Trần Ngư đâu, vì thế nên chạy xe quay lại đây đón người.
“Vậy chúng ta nhanhđithôi,khônglà trễ bây giờ.” Tất nhiên là Trần Ngư chẳng quan tâm việc đến muộn haykhôngmuộn, nhưng cũngkhôngthể làm trì hoãn thời gian của người khác được.
“Đừng gấp.” Lục Ninh cười, ga lăng mở cửa xe giúp Trần Ngư.
Địa điểm tập hợp của giải thi đấu Huyền Linh là ở điểm cuối của đường cáp treo lên đỉnh Kỳ Liên. Tất cả Thiên Sư tham gia giải đấu đều chờ ở đó, cho đến khi kết giớitrênđỉnh núi mở ra, bọn họ mới có thể từ đây tiến vào kết giới để leo lên đến đỉnh. Vì để cho giải thi đấu Huyền Linh được tổ chức thuận lợi, điểm du lịch núi Kỳ Liênđãtạm ngừng đón khách du lịch bình thường từ ba ngày trước.
Từ khách sạn Trần Ngư ở đến khu du lịch núi Kỳ Liênđikhoảng nửa giờđibộ,đixe ô tô chỉ mất mấy phút nên rất nhanh hai ngườiđãđến điểm vào khu du lịch.
Trần Ngư xuống xe liềnđiđến chỗ quầy bán vé, Lục Ninh vội vàng gọi Trần Ngư lại “Bên này nè.”
“Em biết, nhưng mà em còn chưa mua vé vào nữa.” Trần Ngưnói.
Lục Ninh sững người, nhưng rồi nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Trần Ngư tham gia giải thi đấu Huyền Linh nênkhôngbiết cũngkhôngcó gì lạ, thế là cười giải thích “Hôm nayđicáp treo miễn phí,khônglấy tiền.”
“khônglấy tiền?” Trần Ngư kinh ngạc.
“Đúng, chúng ta nhanh lênđi.” Chờ hai người ngồi trong xe cáp treo, Lục Ninh mới giải thích “Vì để giải đấu thuận lợi tiến hành, tổng bộ huyền họcđãcùng chính quyền địa phương thống nhất, trong thời gian giải thi đấu Huyền Linh diễn rasẽngừng tiếp đón khách du lịch, cáp treo cũng miễn phí cho những người tham gia thi đấu.”
“Đầu tư lớn quá a.” Mỗi ngày núi Kỳ Liên tiếp bao nhiêu khách du lịch, mấy ngày nay Trần Ngưđãđược tận mắt chứng kiến, vậy mà chính quyềnnóingừng là ngừng luôn.
“Dù saothìmười năm mới cómộtlần, tất nhiên là tổng bộ huyền học rất là coi trọng.” Lục Ninhnói.
Trần Ngư nghe thếthìkhônghiểu sao bỗng nhiên chột dạ, sớm biết tổng bộ huyền học coi trọng giải đấu này như vậythìviệc bố trí mấy ngày quacônên đầu tư nhiều hơn mới phải.
Chỉ chốc lát sau, cáp treođãlên đến điểm cuối, trong khe núi với phong cảnh tươi mátđãtập trung hầu hết thanh niên Thiên Sư ưu tú trong cả nước, bọn họđangtốp năm tốp ba đứng thảo luận gì đó.
Lục Ninh thấy trong khe núi đầy ngườithìkhôngtự chủ nhíu mày, cậu ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau đó mới mang theo Trần Ngưđitới hướng nào đó.
“anhLục Ninh.” Nghiêm Hân liếc mắt là thấy Lục Ninh.
Lục Ninh gật đầu, dẫn Trần Ngư đến trước mấy người quen biết, Trần Ngư đưa mắt nhìnthìpháthiệnngoàianhem nhà họ Nghiêm còn có ba người quen khác là Lương Quang, Tần Quan Hải và sư huynh cậu ta –Thiệu Kỳ.
“Trần đạo hữu.”
“Trần đạo hữu.”
“Trần đạo hữu.”
Ba người thấy Trần Ngưthìxôn xao chào hỏi.
“Chào mọi người, Lương Vũkhôngđến sao?” Trần Ngưkhôngnhìn thấy Lương Vũ.
“Tu vi em ấykhôngđủ nên ông nộikhôngcho em ấyđi.” Lương Quang giải thích.
“À.” Trần Ngư hiểurõgật đầu, với tu vi đó của Lương Vũ, nếukhôngcó Lương Quang bên cạnh,thìhơn trăm con ác ma kia chỉ cần gặp được cùng lúc hai con là cậu tađãkhóc kêu cha gọi mẹ rồi.
“Kết giới vẫn chưa mở sao?” Lục Ninh hỏi.
“Vẫn chưa nữa.” Lương Quang lắc đầu.
“Kỳ lạ quá.” Vẻ mặt Lục Ninh khó hiểu.
“Đúng là bình thườngthìkết giới phải mở rồi chứ.” Thiệu Kỳ gật đồng đồng ý.
“Kết giớiđãcó mấy trăm năm chắc là có lúckhôngổn định, chúng ta chờmộtchútđi.” Lương Quangnói.
Trừ việc chờ đợi, bọn họ cũngkhôngcó cách nào khác. Lục Ninh sợ Trần Ngưkhôngrõliền quay lại đặc biệt giải thích “Mấy giải lần trước, kết giới đều mở vào giờ Mão, năm naykhôngbiết tại sao lại như vậy. Đến giờ này kết giới vẫn chưa mở ra, chúng ta chờmộtchútđi.”
“Ừm ừm!” Trần Ngư chột dạ gật gật đầu, thừa dịp mọi ngườikhôngchú ý, lặng lẽ lau mồ hôi lạnhtrêntrán, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho ông nội.
(Ông lão, có phải ông quên mở kết giới rồikhông?)
Ông Ngô trả lời (Việc nàykhôngphải do con làm à!)
cô?? Trần Ngư trừng mắt, nghĩ là mình nhìn nhầm (Chuyện xảy ra khi nào, sao conkhôngbiết?)
Ông Ngô (thìlần trước đó, khi ta dạy cho con phương pháp mở kết giới,khôngphải tađãnóirồi)
Trần Ngư cẩn thận nhớ lại hôm đó ông lão nhàcôđãnóigì:
“Nhóc con, phương pháp mở kết giới con học được chưa?”
“đãxong.”
“Vậy sau này việc này giao cho con.”
Chỉmộtcâu như vậy? Ông có dámnóikỉ mỉ kĩ càng lạimộtchút haykhông?
Nếukhôngphải bên cạnhcôcó rất nhiều người, Trần Ngư hậnkhôngthể gọi điện mắng cho ông lãomộttrận xối xả (khôngphải ý ông là giải thi đấu Huyền Linh tiếp theo sao?)
Ông Ngô (Con xem năng lực hiểu biết của con kìa, có phải còn là học sinh nữa đâu! Được rồi, đừng lề mề nữa,đãquá giờ rồi đó, cònkhôngmauđimở kết giớiđi!)
Trần Ngư nhìn mà suýt nữa cầm điện thoại đập bể luôn. Có lẽ vẻ mặt củacôquá mức hung dữ, Lục Ninh nhịnkhôngđược hỏi “Thi Thi, em làm sao vậy? Emkhôngkhỏe hả?”
“không…khôngcó gì ạ.” Trần Ngư xấu hổ cười.
“khôngsao là tốt rồi.” Lục Ninhnóitiếp “Chúng tađangnóiđến chuyện phân tổ, Thi Thi, em có muốn chung tổ với tụianhkhông?”
“Phân tổ?” Trần Ngư khó hiểu.
“Những người quen nhau hợp thànhmộttổ, khi vượt thử tháchsẽthuận lợi hơn, khả năng tìm được pháp khí cũng lớn hơn.” Lục Ninhnói“Lương đạo hữu và Quan Hải cùng Thiệu sư huynhmộttổ,anh, Nghiêm Hân và Nghiêm Uymộttổ, em có muốn cùng tổ vớianhkhông?”
Nghiêm Hân nghe Lục Ninh mời Trần Ngưthìcó chútkhôngvui.
Trần Ngư nhìn chung quanhmộtchút, sau đó ánh mắt rơi lên Tần Quan Hải, nếucônhớkhôngnhầmthìhình như Tần Quan Hải cómộtnăng lực đặc biệt nào đó.
“Tôi có thể cùng tổ với mọi ngườikhông?” Trần Ngư nhìn Quan Hải cười hỏi.
“Chị muốn cùng tổ với bọn em hả?” Tần Quan Hải sững người.
“Đúng vậy a. Chị nhớ năng lực cảm ứng của em rất nhạy cảm,khôngbiết là có thể cảm giác được vị trí của pháp khíkhông?”
Nếu ngay cả ông nội cũngkhôngbiết là món Linh Khí kia đặt ở chỗ nào, thay vì mò kim đáy bểthìkhôngbằngđitheo Tần Quan Hải, nhỡ đâu cậu nhóc này có thể cảm ứng đượcthìsao, cũng giống như lúc tìm thấy trâm Thanh Linh.”
Tần Quan Hải thấy Trần Ngưnóithẳng như thếthìcó chútkhôngbiết làm sao, cậu quay đầu nhìn sư huynh nhà mình.
Thiệu Kỳ nghe xong cũng sửng sốt, hiển nhiên làkhôngngờ có ngườinóirõmục đích hành động của mìnhmộtcách công khai như thế, nhưng mà Trần Thiên Sưđãcứu mạng bọn họ, Thiệu Kỳkhôngtiệnnóigì, chỉ có thể cười gượng “Tu vi của Trần đạo hữu cao thâm như thế, nếu cùng tổ với chúng tôithìtốt quá rồi.”
“Lần so tài này có hai món pháp khí,khôngbiết Trần Thiên Sư thích món nào?” Lương Quang chợt hỏi.
“khôngphải chỉ cómộtmón thôi sao?” Trần Ngư nhớ làcôchỉ đểmộtmón pháp khí ra ngoài thôi mà.
“Tổng bộ huyền học tuyên bốmộtnhiệm vụ,nóibên trong kết giới ngoài pháp khí phần thưởng như bình thường còn cómộtpháp khí đặc biệtẩngiấu trong đó, nếu ai có thể tìm đượcnóithìphần thưởngsẽlà năm mươi triệu.” Lục Ninh giải thích.
Trần Ngư nhớ ra, trước đó Mao đại sưđãnóiqua, ôngsẽtuyên bố nhiệm vụ để Thiên Sư tham gia giải thi đấusẽtìm kiếm Linh Khí,thìra chính là điều này.
“Tôi muốn món pháp khí đặc biệt kia.” Trần Ngưkhôngchút nghĩ ngợinói.
Vẻ mặt mọi người ‘quả nhiên là như thế’, niềmyêuthích tiền của Trần đạo hữu, mấy người bọn họ vẫn còn tràn đầy cảm xúc.Đọc nhanh tại AzTruyen.net