Nhan Túy ngồi xuống vị trí đối diện với Trầm Khinh Trạch, giữa hai người là chiếc bàn dài bắc ngang, hệt như hai đoạn thái cực, đối mặt nhau từ xa.
Người hầu bưng từng dĩa thức ăn lên, bày đầy lên bàn ăn trước mặt Nhan Túy.
Khác với nồi lẩu uyên ương của mọi người, trước mặt cậu là một nồi canh gà hầm thơm nức nồng đậm, thịt dê, thịt bò và thịt cá được cắt thành từng miếng, xếp chỉnh tề trên đĩa.
Rau củ xanh mướt mọng nước vừa tươi vừa sạch, tôm và cua đều đã được lột vỏ, chỉ còn lại thịt trắng nõn óng ánh, và còn có kem sữa ướp lạnh được đựng trong cốc thủy tinh, để cho cậu có thể tùy ý thưởng thức.
Trái lại, phần ăn của Trầm Khinh Trạch thì lại hoàn toàn khác với đối phương.
Trước mặt y là một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa cháo hạt thông và bắp, một đĩa cà tím xào bò, cùng với một đĩa củ cải muối cay, tất cả đều là đồ chay bình dân.
Những sứ giả và khách quý đến từ các thành thành phố khác chưa từng thấy những món ăn này bao giờ, buổi yến tiệc này, họ chỉ cảm thấy sự khác nhau trong đối đãi giữa thành chủ và chủ tế của thành Uyên Lưu cách nhau quá lớn.
Thức ăn của thành chủ thì vừa phong phú vừa tinh tế, còn đường đường là chủ tế thì ngay cả mấy món mặn chính thống cũng chẳng có mà ăn!
Trông bàn thức ăn trước mặt của Trầm Khinh Trạch, rõ là những thứ mà chỉ có dân thường mới ăn chứ nào có giống của một quý tộc nắm trong tay quyền hành to lớn kia chứ?
Ánh mắt khác thường của mọi người trao đổi qua lại lẫn nhau trên buổi tiệc tối linh đình, Trầm Khinh Trạch bị bao vây bởi ánh nhìn, thế nhưng y lại chẳng hề để ý chút nào.
Y đang đắm chìm trong niềm vui sướng được ôn lại mùi hương mỹ thực quê nhà. Đến thế giới game hơn một năm, y đã sắp quên mất mùi vị của những món ăn thường được thưởng thức của thế giới trước rồi.
Đây là những món mà y thích nhất khi còn nhỏ, mẹ y chỉ khi nấu ăn cho y ăn mới là lúc mà bà dịu dàng nhất.
Nước cà chua thơm đượm, cháo ngô trong veo, cà chua thơm lừng, cùng với củ cải chua giòn ngon miệng, ăn cùng với một bát cơm trắng thơm ngào ngạt, cơm nhà ấm áp, ăn thế nào cũng không thấy ngán.
Còn về lẩu, y nhất thời thèm thuồng nên ăn mấy ngày liền, cay đến mức sắp nhiệt miệng luôn, chỉ đành đổi khẩu vị, ăn ít đồ dễ tiêu.
Ánh mắt tựa như có ẩn ý của Đế Á từ trên những món ăn trên bàn của hai người được thu hồi lại, hắn nhẹ giọng nói:
"Chủ tế Trầm, thường ngày đều ăn những thứ này sao?"
Trầm Khinh Trạch khó hiểu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
"Không, thường ngày cũng khó có mà ăn ấy chứ."
Ngày thường ngay cả những thứ như này mà cũng không có mà ăn ư?
Đế Á và Tuyết Lai cùng lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt cũng bất giác hiện lên vài tia thương cảm.
Hai người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Nhan Túy, từ thái độ lạnh lùng của đối phương, có thể thấy được chắc hẳn thường ngày cũng là một kẻ thờ ơ như thế, vậy mà lại công khai khắc nghiệt với Trầm Khinh Trạch ngay tại nơi thế này, cường điệu tôn ti, không cho y được quá giới hạn nửa bước nào.
Tuyết Lai, gã tiên tộc tóc vàng dùng muỗng bạc múc một muỗng súp nấm kem lên, đôi mắt xanh thẳm hơi sáng lên. Mùi sữa thơm nhạt hòa với nấm hầm mềm, rõ ràng là món chay thế nhưng lại tựa như có vị của canh gà vậy.
"Mùi vị của món canh này vô cùng tươi ngon."
Ngũ giác của tiên tộc nhạy hơn nhiều so với con người, Tuyết Lai nhạy bén, cảm nhận được bên trong còn được thêm vào loại hương liệu nào đó khác.
Trầm Khinh Trạch gật đầu:
"Không sai, bên trong được cho thêm bột ngọt, có thể làm tăng vị."
Tuyết Lai nổi lên sự hứng thú:
"Đấy là loại hương liệu gì? Có thể mua được không?"
Cho dù là quốc gia nào thì hương liệu vẫn mãi là loại hàng hóa không lo không có thị trường, đặc biệt là loại hương liệu có thể điều vị, cho dù đó có là loại cực kỳ hiếm có tại Thương hội Bích Không, chỉ được dâng lên cho quý tộc hưởng dụng, dân thường vốn không thể mua được.
Thức ăn tại đất bắc không đủ, nguyên liệu nấu và phương thức nấu nướng lại càng bị hạn chế, cho thêm một ít bột ngọt này là có thể kích thích vị giác, khiến cho sự thèm ăn của mọi người tăng lên gấp nhiều lần, nếu được đưa lên thị trường thì mức độ thu mua có thể tiên đoán được.
Trầm Khinh Trạch có hơi tiếc nuối nhìn hắn:
"Thật có lỗi, trước mắt thì sản lượng của bột ngọt rất ít, tạm thời không thể bán ra ngoài được."
Thành phần của bột ngọt là do hồi trong phòng thí nghiệm luyện kim, được Tắc Lạp vô tình phát hiện được trong bột mì tinh, rồi được Trầm Khinh Trạch biểu dương to một trận, đáng tiếc là cho đến giờ, chỉ có thể dựa vào một ít trong phòng thí nghiệm mà phân ra sản xuất, chứ chưa đầu tư vào sản lượng được.
Để tổ chức lần lễ hội ẩm thực này, Trầm Khinh Trạch đã đem hết toàn bộ bột ngọt mà khó khắn lắm mới tích trữ được một ít từ phòng thí nghiệm luyện kim, cùng với những loại hương liệu thu hoạch được trên ruộng thí điểm đến.
Hiệu quả nhanh chóng, đối với các món ăn được phục vụ trong hội ẩm thực, các thực khách bùng nổ sự nhiệt tình vô cùng lớn, không chỉ các món ăn trên các khu triễn lãm lớn được tiêu thụ sạch sành sanh, thu lại được một khoản tiền lớn mà những thương nhân đến hỏi về nông sản và hương liệu càng liên tục không thấy hồi kết.
Cùng với sự mở rộng trên diện lớn của đồng ruộng xung quanh thành Uyên Lưu, bách tính trong thành đã không còn cần phải sầu não vì sự thiếu thốn thức ăn nữa mà ngược lại, vì sản lượng khiến người ta kinh ngạc, lương thực trong kho càng trữ càng nhiều, không thể không tốn tâm trí để tìm nguồn tiêu thụ chúng.
Sau khi thâu tóm được thành Nam Tế và thành Bắc Tế, dân số tăng vọt đã tiêu thụ được một phần, thế nhưng đi cùng với đó là càng có nhiều đất đai rộng lớn hơn, càng có nhiều đất ruộng cần được khai hoang gấp, cùng với mức độ mở rộng kho thóc mà mọi người có thể tiên đoán được.
Tuy lương thực là vật phẩm cần thiết, thế nhưng nếu thu được quá nhiều mà lại không thể tiêu thụ kịp thời thì sẽ dễ dẫn đến việc bị hạ giá lương thực, khiến cho thu nhập của người nông dân bị giảm.
Trầm Khinh Trạch từng có dự định bán lương thực và các loại nông sản phụ ra những vùng lân cận xung quanh, thế nhưng khoai tây của thành Uyên Lưu quá nổi tiếng, ngược lại, nó làm lu mờ mất những loại thực phẩm khác.
Rõ ràng là loại thực phẩm chất lượng cao, thế nhưng lại không thể bán được giá, chỉ có dân thường nghèo khó mới hoan nghênh loại khoai tây giá thấp của thành Uyên Lưu, một số quý tộc giàu có hạng trung thậm chí còn chẳng thèm để mắt một lần đối với mấy loại nông sản này.
Sớm đã quen với sự dẫn dắt của chủ tế đại nhân, Lạc Tân, người chuyên đầu cơ trục lợi trên người khác, lần này gấp đến bỏng tay, hắn liều mạng xúi giục Trầm Khinh Trạch quảng cáo cho nông sản của thành Uyên Lưu, khiến cho nó có được cảm giác tồn tại một chút.
Hai người phối hợp nhịp nhàng với nhau, thế là hội ẩm thực của lễ vụ thu được tổ chức đúng dịp, dựa vào các phương thức chế biến thức ăn đa dạng, nguyên liệu nấu tươi ngon và các loại hương liệu nấu độc đáo đặc sắc, họ đã cầm chân được rất nhiều thực khách.
Ngay cả tộc tiên của thành Minh Vương thuộc Thương hội Bích Không cũng bị thu hút mà ghé thăm, đây là việc mà Trầm Khinh Trạch không ngờ đến.
Đế Á trông thấy Tuyết Lai thân thiện với Trầm Khinh Trạch thì đáy mắt hắn hiện lên một tia nghi ngờ, nhẽ nào Thương hội Bích Không chuẩn bị vứt bỏ thành Minh Châu, chuyển sang đầu tư vào thành Uyên Lưu ư?
Tuy rằng trước mắt, thành Minh Châu vẫn nổi tiếng hơn, vẫn là trung tâm kinh tế của đất bắc, thế nhưng ngoài nền thương mại nô lệ ra thì những thương nghiệp khác mà bị thành Uyên Lưu bắt chẹt thì đã bước đến rìa đá, lung lay sắp đổ từ lâu.
Nghĩ đến đấy, Đế Á đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đầy cấp bách.
"Chủ tế Trầm, về việc Lạc Đặc niêm phong Uyên Lưu ngân tọa ngày trước, tôi ngàn lần xin lỗi cậu."
Đế Á chân thành nói,
"Cậu cũng biết, đấy vốn không phải là ý của tôi."
"Từ trước, chúng ta đã luôn duy trì sự hợp tác qua lại tốt đẹp, hy vọng rằng sau hôm nay, chúng ta vẫn có thể tiếp tục giữ vững tình hữu nghị giữa cả hai."
Trầm Khinh Trạch nghe hắn nghiền ngẫm từng chữ mà thốt nên những câu từ sặc mùi ngoại giao khiến y có hơi nhức đầu, y thật sự không giỏi ứng phó với những thứ này.
"Hữu nghị?"
Nhan Túy nghiến răng với hai chữ này, khóe môi câu lên thành một nụ cười giễu cợt,
"Ai với ai cơ?"
Cậu thả lỏng cơ thể, tựa người vào lưng ghế lưng cao, cái muỗng bạc trong tay đâm vỡ mảng kem sữa bò trong cốc thủy tinh, nhàn nhạt nói:
"Thành chủ Đế Á, nếu bổn thành chủ tôi nhớ không nhầm thì thành Minh Châu từng muốn xâm lược thành Uyên Lưu của chúng tôi, kết quả là bại trận quay về, cũng chỉ là chuyện của mấy tháng trước thôi, nhanh thế mà các hạ đã quên rồi sao?"
Đế Á cứng họng, ánh mắt của cả hai giao nhau giữa không trung:
"Đấy là chủ kiến của Lạc Đặc, với ý đồ thâu tóm binh quyền, hắn đã nhận được sự trừng phạt rồi."
Không đợi cho Nhan Túy trả lời, Đế Á đã dời ánh mắt về lại hướng của Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế Trầm, tôi luôn ghi nhớ ân huệ cậu giúp tôi giải độc ngày trước, sau này nếu có được cơ hội, tôi rất hoan nghênh các hạ ghé thăm, tôi sẽ cho chuẩn bị những buổi yến tiệc sang trọng nhất, đón chào cậu thật nhiệt liệt tại thành Minh Châu."
Ánh mắt của Nhan Túy đột nhiên trầm xuống, Đế Á này ghê gớm nhỉ, vậy mà lại dám đào góc tường ngay trước mặt cậu!
Còn công khai phóng đại "chuyện cũ" giữa hai người!
Thật sự cho rằng mình không dám động đến hắn à?!
Ánh mắt sắc như tên của thành chủ đại nhân chăm chú quan sát, trong nháy mắt, Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, tựa như ngay giây tiếp theo, Nhan Túy sẽ phóng một thương đâm xuyên Đế Á.
"Khụ."
Trầm Khinh Trạch thanh thanh cổ họng, ngoài cười nhưng trong không cười nổi nói:
"Đa tạ ý tốt của thành chủ Đế Á, thế nhưng sự vụ tại thành Uyên Lưu bận rộn, tôi tạm thời chưa có dự định này."
Sắc mặt của Nhan Túy hơi nguôi giận, cậu múc một muỗng kem lạnh cho vào miệng, người kia thì lén lút đưa qua một ánh mắt trấn an, Nhan Túy hừ nhẹ một tiếng.
Đế Á tuy thất vọng, thế nhưng cũng không ngoài dự đoán của hắn, theo như hắn thấy, trước mặt mọi người, Trầm Khinh Trạch luôn phải kiêng dè thái độ của Nhan Túy, xem ra còn phải nghĩ cách để thông qua được Nhan Túy, nói chuyện riêng một lần mới được.
Gã người tiên tộc với mái tóc vàng Tuyết Lai tựa như rất vui khi xem mấy người bọn họ đấu khẩu với nhau, trước đó, hắn đã từng dò la được không ít tin tức liên quan đến Trầm Khinh Trạch.
Thành Uyên Lưu trước khi có sự xuất hiện của Trầm Khinh Trạch, hoàn toàn là một ngôi thành nhỏ nghèo không có tiếng tăm, mà sau này, đột nhiên lại xuất hiện sự thay đổi đến long trời lở đất.
Con người xuất sắc hiếm có này sao lại có thể chỉ có xuất thân là một thợ rèn cỏn con được? Đối với lời đồn này, Tuyết Lai không tin.
Đặc biệt là sau khi được quan sát Trầm Khinh Trạch ở cự li gần thì hắn lại hơi có một loại cảm giác, rằng lai lịch của kẻ này e rằng không nhỏ.
Tuy rằng ngũ quan của đối phương không sắc nét, không được tuấn tú đến sắc nước hương trời bằng tộc tiên, thế nhưng trên người y dường như có một loại sức hấp dẫn và khí chất khó miêu tả được thành lời, không thể xem thường, không thể lường trước, khiến cho người ta bất giác bị thu hút.
Còn về việc rốt cuộc vì sao Trầm Khinh Trạch lại chịu khuất phục Nhan Túy, ở lại thành Uyên Lưu thì.
Nếu nói rằng Nhan Túy không thèm để ý đến Trầm Khinh Trạch thì rõ ràng là giả dối, có thể trông thấy được cậu ta khá lưu tâm, thế nhưng lại cũng hoàn toàn không thể nói rằng cậu ta đang hạ mình cầu hiền được (bậc vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người tài), thậm chí là còn không thấy được cả những lời nói khách sáo giả dối nào.
Đúng là kỳ lạ thật.
Trừ phi... Trầm Khinh Trạch có nhược điểm gì đó bị Nhan Túy nắm trong tay? Hoặc là bị cậu ta uy hiếp?
Nghĩ đến đây, Tuyết Lai mỉm cười với Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế Trầm, Thương hội Bích Không của chúng tôi luôn mở rộng cửa với bất cứ nền thương mại nào. Tôi nghĩ, sau này chúng ta cũng sẽ có rất nhiều cơ hội để hợp tác."
Thương hội Bích Không ư? Có được một thị trường tiêu thụ với nhiều nhánh đa dạng và dòng lưu thông hàng hóa mạnh, đây dường như là một ý kiến không tồi.
Trầm Khinh Trạch có hơi động tâm.
Đương lúc y đang phỏng đoán ý đồ của Tuyết Lai thì Tuyết Lai cũng đang tìm cách để lôi kéo đối phương.
Trong lúc hai người trao đổi qua lại đôi câu với nhau, ánh mắt của Nhan Túy trước mặt quét qua bên này nhiều lần, ngay cả thịt cua mà mình thích nhất cũng mất ngon, cô đơn nằm trên đĩa, chưa từng động đến đũa nào.
Sự bất mãn tràn ngập trong lời nói.
Trầm Khinh Trạch thoáng trông thấy được ánh mắt nén giận của cậu mà cười thầm trong lòng.
Ngày thường, hai người họ cùng nhau vào nhà ăn đều là cùng nhau dùng cơm trên một cái bàn tròn, còn trong yến tiệc chính thức thì mới dùng bàn dài chữ nhật như trước.
Hai người, người đầu sông kẻ cuối sông, chính giữa cách nhau rất nhiều người, đặc biệt là còn có Đế Á và Tuyết Lai nữa, hai kẻ có giá trị nhan sắc cao này, một trái một phải mà bao vây lấy Trầm Khinh Trạch, ý đồ nạo góc tường rõ như ban ngày!
Vì để không phá hỏng lễ vụ thu, với cái tính cách cáu kỉnh của thành chủ đại nhân thì nhịn đến bây giờ quả thực là không dễ dàng gì, Trầm Khinh Trạch có hơi nhức đầu, chẳng biết tối nay lại phải dỗ vị người yêu đang ngâm cả người trong hũ giấm chua kia bằng cách nào đây.
Chẳng biết khi nào mà một ly kem đã được ăn sạch loáng, trên chiếc thìa bạc vẫn còn sót lại một ít sữa màu trắng đã tan ra.
Một tay Nhan Túy chống cằm, sắc mặt bình tĩnh, đầu lưỡi ướt át liếm lên viền chiếc thìa bạc, ăn hết số kem sót lại đã tan ra, ánh mắt nhìn chằm chằm lên mặt của Trầm Khinh Trạch một cách trắng trợn.
Không biết Trầm Khinh Trạch nhớ đến cái gì, ánh mắt y hơi trầm xuống, ho mạnh mấy tiếng.
Nhan Túy chậm rãi hỏi:
"Chủ tế đại nhân thấy cơ thể không khỏe ư? Hay là quay về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Trầm Khinh Trạch: "Tôi không..."
Nhan Túy nghiêm túc nói: "Anh có đấy."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: tém tém lại chút đi! Thành chủ đại nhân!
Nhan: mặt (vô) số tội.jpg