Ánh ban mai của mùa xuân năm nay đối với người dân trong thành Uyên Lưu mà nói thì đây nhất định là một ngày khó quên.
Sáng sớm, đương lúc mọi người đang đi đến chợ để bắt đầu mua bán thì phủ thành chủ đột nhiên ra tuyên bố: toàn thành tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp để có thể ứng phó với khả năng làn sóng nô thú bùng phát vào bất cứ lúc nào!
Tin tức đầy khả năng bùng nổ này tựa như một cơn bão, thuận theo các bản thông báo được các thị vệ của phủ thành chủ dán lên khắp nơi mà trong chớp mắt, quét qua khắp thành Uyên Lưu.
"Cái gì? Nô thú lại sắp đến nữa ư?"
"Thôi hết rồi! Thành chúng ta sắp diệt vong rồi!"
"Tôi không tin! Cuộc sống vừa mới có được xíu hy vọng thôi mà, tại sao lại sắp hứng chịu tai nại ập xuống đầu thế này!"
Vô số những lời đồn vô căn cứ lan ra khắp nơi, tựa như bệnh dịch vậy. Trong chớp mắt, thành Uyên Lưu lâm vào sự khủng hoảng mãnh liệt.
Nghi ngờ, hoang mang, hoảng sợ thậm chí là tuyệt vọng nhanh chóng lan lên trên khuôn mặt của từng người một. Bầu không khí vui vẻ của mấy ngày trước hoàn toàn biến mất, quảng trường khu chợ còn tiêu điều hơn so với cái ngày bãi chợ lần trước, bốn phía đều là nhóm người tràn đầy sợ hãi, phụ nữ và trẻ em khóc lón nỉ non.
Tâm trạng người dân bất an sau khi chứng kiến cảnh đám quý tộc kéo theo gia đình trốn khỏi thành Uyên Lưu trong một đêm, số tiền tiết kiệm của họ đã lên đến mức cực điểm thì một số ít người giàu có có người thân ở thành Minh Châu cũng bí mật bỏ chạy.
Trong thành, lòng người thấp thỏm, quần chúng nhân dân còn sót lại không có chỗ trốn, cái cảm giác nhắm mắt chờ chết này khiến họ không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa.
Phủ thành chủ, phòng nghị sự.
"Chủ tế đại nhân, nói hết toàn bộ cho người dân như vậy thật sự ổn sao ạ?"
Lạc Tân nhíu chặt hàng lông mày, tràn đầy lo lắng.
Kim Đại không nhịn được, nhỏ tiếng nói:
"Lúc tôi còn ở trong thôn, sở thích của mấy người ở đó chính là phóng đại lời đồn. Trước thôn có một con chó chết già thì cuối cùng lại có thể biến thành dịch bệnh tràn ra khắp thôn luôn đó. Đại nhân, hà tất gì phải công bố chuyện làn sóng nô thú chứ?"
Tiêu Mông do dự trong giây lát, nói:
"Khắp nơi trong thành đều là tin đồn, đội tuần tra bắt không nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì e là vệ đội cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu mất."
Phạm Di Châu thì ngược lại, bình tĩnh mà ngồi ngay ngắn trước bàn:
"Đối với chuyện này thì thành chủ và chủ tế đại nhân đã dự đoán được từ sớm, đã làm xong công tác chuẩn bị ứng phó rồi."
Trong tay hắn là một tờ sao chép của bố cáo hoàn tất mới nhất được đóng con dấu lệnh của thành chủ.
Sau khi chỉnh đốn việc trong phòng nghị sự đồng thời chuyển dời công tác kẻ làm lộ bí mật xong thì Phạm Di Châu cho gọi khẩn cấp toàn bộ nhân viên trong phòng nghị sự lại, sao chép bản thông báo mà trầm Trầm Khinh Trạch yêu cầu thành một trăm bản ngay trong đêm. Trong tình huống không có máy in thì đây đã là hiệu suất không thể tưởng tượng nổi rồi.
Phạm Di Châu nói:
"Chúng tôi đã điều động khẩn cấp những người biết chữ, tập hợp thành một đội tuyên truyền giảng giải. Mỗi người phụ trách một khu đường phố, phụ trách đọc và giải thích cho người dân về các sắc lệnh sắp được ban hành tiếp theo."
"Nổ lực hết sức mình để làm giảm đi sự hoang mang của mọi người."
Đằng Trường Thanh thở dài một hơi, nhìn về phía thành chủ đang ngồi tại vị trí chủ tọa, rồi lại nhìn về phía Trầm Khinh Trạch, khó xử nói:
"Đa số bách tính đều là nói sao nghe vậy. Chuyện này nói ra cũng chưa chắc sẽ có chỗ nào tốt, chẳng bằng cứ ém nó xuống, cũng coi như là lời nói dối thiện chí đi. Việc bảo vệ thành trì thì giao lại cho quân nhân chúng tôi là được rồi."
Nhan Túy đang chôn mình trong đống công văn trắng xóa như tuyết đó nhấc mắt lên, nhíu mày liếc hắn một cái, lạnh giọng nói:
"Ngài cho rằng đại họa như thế này, chỉ dựa vào vệ đội là có thể giải quyết được hay sao? Đám quý tộc đều chạy hết trong một đêm thì tin tức đã từ miệng người này truyền sang người khác ngay, đã không ngăn lại được nữa rồi."
Trầm Khinh Trạch đứng trước cửa sổ, nhìn về phía bách tính dưới khu chợ xa xa. Sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ trên mặt từng người.
"Tôi ra quyết định này cũng chẳng phải là vì cái lý do ngây thơ như người dân có quyền được biết đó."
"Giống như Nhan Túy vừa nói vậy, làn sóng nô thú, lần đại nạn lớn như vậy tuyệt đối không thể chỉ dựa vào quân đội thôi là có thể chống đỡ được, mà là cần đến trên dưới toàn thành Uyên Lưu, từ thành chủ cho đến quan viên trung tầng và cả mỗi người dân tầng thấp cũng đều phải một lòng một dạ, đồng tâm hiệp lực."
Trầm Khinh Trạch quay đầu lại, ánh mắt quét qua sắc mặt hoặc là ưu sầu hoặc là ngạc nhiên của mọi người, cuối cùng nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhan Túy.
"Cho dù thực lực của mỗi người ở đây có mạnh đến thế nào thì cũng sẽ có hạn trước thiên tai trước mắt."
"Duy chỉ có động viên toàn thành, tập hợp từng thành phần trông thì bé nhỏ chẳng đủ năng lực lại với nhau thì mới có thể tìm được một cơ hội sống sót trong thời khắc lâm vào bước đường cùng được!"
"Đương lúc bọn họ ý thức được rằng bản thân đang sắp phải đối mặt với cái gì, nên làm như thế nào thì mới có thể cứu được bản thân và gia đình đó, thì tôi tin rằng, vì để sống sót, cho dù là người nhu nhược vô năng thì cũng có thể bùng phát ra được sức mạnh khó có thể đoán được."
Nhan Túy chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh y, cùng nhìn về phía cái cây già điêu tàn ngoài cửa sổ, phiến lá khô cuối cùng trên nhánh cây đang run rẩy trong làn gió bắc, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhan Túy trầm giọng mở lời:
"Anh đặt hy vọng lên quần chúng nhân dân ư? Nhưng bọn họ đa số đều là tay không trói gà không chặt, rất khó để huấn luyện họ thành dân lính."
"Không."
Trầm Khinh Trạch lắc đầu,
"Bọn họ chỉ cần dốc hết khả năng trong chức vụ của mình là được rồi. Những việc còn lại thì có chúng ta và vệ đội ngăn cản kẻ địch ngoài tường thành."
※ ※ ※
Lệnh động viên khẩn cấp mà phủ thành chủ công bố ra nói rằng toàn bộ công nhân viên chức đều không được tự ý rời bỏ vị trí của mình, nếu không, một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị phán tội đào ngũ ngay lập tức.
Sau khi những quý tộc còn lại trong thành cầu xin sự bảo vệ từ vệ binh trong phủ thành chủ bị Nhan Túy từ chối không chút lưu tình thì họ đồng loạt thu dọn đồ đạc bỏ chạy đến thành Minh Châu. Còn những kẻ hiện chưa đi thì chỉ có thể trốn trong phủ đệ mà thở dài tuyệt vọng.
Bớt đi được một đám kéo chân, phủ thành chủ của thành Uyên Lưu tập trung quyền lực cao độ, trong thời khắc này làm việc với hiệu suất không gì sánh kịp. Dưới Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch, các phân ngành lớn đều bắt đàu vận hành với tốc độ cao.
Những con đường chính trong thành tạm thời chưa có giới nghiêm. Mỗi con đường lớn, mỗi một điểm tập trung dân chúng đều được một nhân viên tuyên cáo biết chữ mà được phủ thành chủ phái đi phụ trách. Mỗi người họ tay cầm kèn đồng đơn giản, không ngại khổ cực mà đọc bố cáo hết lần này đến lần khác.
Những con đường khác thì do vệ đội tuần tra làm nhân công mà tuyên truyền tuần hoàn, nói rõ toàn bộ quy mô dự đoán của làn sóng nô thú và biện pháp phòng bị.
Lương thực dự trữ và vật tư trong thương khố trong thành thì do Lạc Tân chỉ huy điều động thống nhất, thông qua những điểm tập trung mua bán của Uyên Lưu Ngân Tọa mà bán ra với giá cố định, mỗi người đều có hạn mức mua sắm mỗi ngày.
Dần dần, mỗi ngày đợi trước cửa để lắng nghe đội tuyên truyền đọc tuyên bố mới đã trở thành thói quen cố định trong cuộc sống hằng ngày của người dân trong thành.
Người dân bình thường không có nơi nào để trốn, chỉ có thể trú trong thành, chờ đợi nguy hiểm ập đến vào bất cứ lúc nào, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bọn họ đã buông bỏ hy vọng được sinh tồn của mình.
Đội tuần tra đi tuần trong thành ba buổi sáng trưa tối, tiếng vó ngựa đều đặn vang động khắp phố phường, đội tuyên truyền lặp lại những câu nói gần như đơn điệu.
Còn những chủ quản khác như Tiêu Mông, Đằng Trường Thanh, thậm chi là bản thân Nhan Túy cũng đã công khai lộ mặt khắp nơi trong thành, để cho nội tâm hoảng loạn của mọi người có thể đột nhiên tìm được chỗ đáng tin cậy.
Thành chủ và chủ tế đại nhân không bỏ rơi bách tính nhân dân, lương thực không tăng giá, vật tư được cung ứng đầy đủ, vệ đội đang tích cực chuẩn bị chiến đấu...
Từng nhóm tin tức được truyền đi giữa các người dân với nhau, những lời đồn đãi vô căn cứ đã không còn xuất hiện nữa, sự thực đang được bày ra trước mắt còn khiến người ta tin tưởng hơn những kẻ đã bị bắt vì lan tin bịa đặt, lòng dân hoảng hốt cuối cùng cũng dần khôi phục lại như trước.
※ ※ ※
Khu công xưởng ngoại thành.
Tình cảnh còn thê thảm hơn so với ngoài chợ, công nhân mỗi công xưởng ngược lại còn háo hức hơn cả thường ngày.
Trong ngày đầu tiên phủ thành chủ ra thông báo tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp thì tất cả các công xưởng đều nhận được mệnh lệnh của chủ tế đại nhân ---
Bắt đầu từ ngày hôm đó, toàn bộ các công nhân trong thể chế của đội sản xuất và xây dựng đều bắt buộc phải tuân theo sự điều phối, xưởng dệt may, xưởng quân bị, xưởng rèn, xưởng than tổ ong áp dụng xoay ba ca, 24 giờ không ngừng công, thu nhập trung bình của mỗi người tăng gấp ba.
Còn những công xưởng cần thiết trong thời gian không chiến đấu như xưởng gốm sứ... thì đồng loại ngừng lại, đưa nhân lực bổ sung vào các vị trí cần.
Giống như Kim Đại vậy, chẳng có ai trân quý mọi thứ khó khăn lắm mới có được trước mắt hơn được hắn, công việc theo quy chế trong thời gian dài, những người công nhân đã quen với việc lắng nghe theo mệnh lệnh từ quản sự cấp trên.
Mệnh lệnh của thành chủ được truyền lại từ các cấp cao xuống cấp thấp, từ xưởng trưởng của các công xưởng đến quản sự trung tầng rồi đến với mỗi một công nhân đều được cho hay rõ ràng, rằng họ cần phụ trách những công việc nào, có thể trong làn sóng nô thú có khả năng bùng phát trong tương lai có tác dụng quan trọng như thế nào.
Vì tiền lương tăng gấp ba và vì để bảo vệ người nhà, bảo vệ thành quả xây dựng, những công nhân trầm mặc tiếp nhận mệnh lệnh, thậm chí còn ra sức làm việc hơn.
Bởi vì bọn họ biết rằng trước mắt đổ mồ hôi nhiều hơn một chút thì tương lai, chính mình và người nhà sẽ có thể đổ máu ít hơn một chút.
Xưởng quân bị và xưởng rèn bắt đầu ngày đêm chế tạo gấp binh khí và áo giáp bằng thép, chế tạo lượng lớn tên và đầu tên bằng thép.
Ngành nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Tắc Lạp và huynh đệ nhân thú địa tinh được phân thành vô số những tổ nhỏ, gia tăng nghiên cứu và phát triển các loại súng đạn.
Những đơn hàng trên hội chợ triển lãm buôn bán giúp làm tăng thêm một lượng tài chính trụ cột lớn. Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng có tiền để xây lên y quán sơ cấp trong hệ thống thành chủ rồi.
Sau khi gấp rút chiêu mộ đầy đủ các bác sĩ và học việc xong thì dưới sự chủ trì của chính Trầm Khinh Trạch, y quán sơ cấp đầu tiên của thành Uyên Lưu đã được khởi công.
Hệ thống thành chủ cung cấp một bản vẽ xây dựng hoàn tất, danh sách những thứ cần thiết cùng với thư tịch chữa trị và vệ sinh sơ cấp.
Trong game 'Thư Quang Thế Kỷ', những nền móng cơ sở như y quán, trường học vốn chỉ cần người chơi ấn vào nút xác nhận là xây được rồi. Thế nhưng hiện tại, toàn bộ đều cần từng người dân ở đây dùng từng miếng gạch miếng ngói để mà xây nên.
Dựa theo mệnh lệnh của Trầm Khinh Trạch, Lạc Tân đi đến thành Bắc Tế và thành Nam Tế để mua về một lượng bông vải lớn, chuyển về đến xưởng dệt may để chế tạo thành băng gạc, trụng qua nước sôi đển tiêu độc, phơi một ngày đêm dưới nắng lớn, tích trữ lại để dự phòng.
Những công xưởng dân gian chế biến thủ công rượu và lương thực để kinh doanh cũng bị phủ thành chủ tạm thời chiêu mộ, dùng những loại tinh bột khoai để làm nguyên liệu chế biến thành một loại chất lỏng có tên gọi là "cồn".
Xưởng thủy tinh tạm thời ngừng sản xuất các loại vật dụng đựng rượu và dụng cụ bàn ăn, tuyến sản xuất đều được cải biến toàn bộ, dùng để cung cấp cho việc chế tạo thuốc và đồ dùng trong hóa học trị liệu.
Đoàn đội thợ thủ công nhân thú địa tinh dựa theo bản vẽ của nỏ liên thanh chế tạo ra loại "nỏ liên thanh Gia Cát" với mô hình lớn và mạnh hơn nữa, có thể bắn được nhiều nhất là 50 mũi tên trong một lần phóng, tốc độ bắn nhanh, tầm bắn xa, tương đương với súng trường bán tự động của thời đại binh khí lạnh.
Đội xây dựng dưới quyền của Đằng Trường Thanh cũng chẳng nhàn rỗi. Họ vận chuyển từng xe xi măng và vôi từ xưởng xi măng để gia cố tường thành.
Đồng thời với đó, mọi người cũng dựng rất nhiều lô cốt "Lăng Bảo" trên các lỗ châu mai, mỗi lô cốt đều được trang bị hai nỏ Gia Cát, cách nhau không quá mười mét, bất cứ khoảng tường thành nào gặp phải sự tiến công đều chắc chắn sẽ nhận được sự tấn công chồng chéo đồng thời từ rất nhiều những giá nỏ.
Tiêu Mông công khai chiêu mộ binh sĩ trong toàn thành. Nhan Túy mỗi ngày đều đích thân đến thao trường cùng huấn luyện với binh sĩ.
Quân trang, áo lông, mũ da được các nữ công nhân trong xưởng dệt may gấp gáp chế tạo ra với số lượng lớn được đích thân Đằng Trường Thanh chủ trì phân phát đến tay của mỗi người.
Ngoại trừ đội vệ binh huấn luyện gấp rút ra thì còn điều ra riêng một đội binh sĩ, tập hợp thành "binh sĩ công trình", cầm xẻng quân sự do xưởng rèn sản xuất đào những chiến hào, kéo dây kẽm gai, bày ra vô số những cái bẫy ở ngoại thành, hướng mà nô thú tấn công tới.
※ ※ ※
Đúng như suy đoán của Phạm Di Châu, vết tích của nô thú không chỉ xuất hiện trong khu rừng sương mù ngoại thành Uyên Lưu mà nơi dọc tuyến khe núi đất bắc ấy, khắp nơi đều xuất hiện bóng dáng của các bộ lạc nhân thú khác nhau.
Tầng lớp thống trị của các ngôi thành trên đất bắc đều phát hiện ra sự thật kinh hoàng này.
Thế nhưng ngoài thành Uyên Lưu ra thì tất cả các phủ thành chủ của các thành khác đều lựa chọn che giấu tình hình thực tế trước người dân, chỉ truyền ra ngoài một ít tin tức vụn vặt nhỏ về việc nô thú đến cướp bóc... mà thôi.
Mỗi ngày đều có các quý tộc chạy đến từ những nơi khác, dâng lên một nửa tài sản mà ùn ùn tiến vào thành Minh Châu để tìm kiếm sự che chở.
Những quý tộc và kẻ thống trị không thể không ở lại thành trì thì vì để bảo đảm trong khoản thời gian làn sóng nô thú nổ ra vẫn có thể cung cấp được lương thực đầy đủ, đa số đều áp dụng sách lược tiết kiệm tích trữ lương thực, đóng cửa tự bảo vệ cho mình.
Không những vứt bỏ toàn bộ những thôn xóm xung quanh thành mà còn không cho phép thôn dân tại đó vào thành lánh nạn.
Thậm chí có nơi còn quá đáng hơn, tựa như đám quý tộc thượng tầng của thành Bắc Tế, ngay cả dân nghèo và ăn mày với cuộc sống bấp bên trong nội thành cũng bị trục xuất hết ra ngoài để tránh cho khoản thời gian đại nạn lại xảy ra việc dân nghèo điên cuồng bao vây tấn công vào trong phủ đệ của quý tộc mà tranh giành lương thực.
Mới đầu, Lạc Tân cho người đến liên lạc với thương hiệu Lục thị trong thành Bắc Tế để mua lại một lượng lớn sợi bông, thậm chí là không tiếc dùng cả những loại hàng hóa xa xỉ trân quý như thủy tinh, gốm sứ...ra để trao đổi mà vẫn còn gặp phải sự chế nhạo vô tình của đám thương nhân.
Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chú ba Lục và tiểu thiếu gia Lục Hâm trông thấy lưu dân lầm than khắp nơi, không khỏi cùng lộ ra vẻ ưu sầu.
Làn sóng nô thú kéo tới ào ạt như này, ngoài thành Minh Châu ra thì còn được bao nhiêu ngôi thành có thể chống đỡ được chứ?
Mà cho dù có chống lại được thì cũng chẳng biết là có bao nhiêu người sẽ vùi thân trong đó đây?
Các ngôi thành trên đất bắc này đều cực kỳ hoảng sợ.
※ ※ ※
Không giống với những tòa thành khác, những thôn xóm nhỏ ngoại ô thành Uyên Lưu đều được cho nhập thành đầu tiên.
Tại khu đông thành và tây thành, Trầm Khinh Trạch cho cắt thành hai khu vực riêng, dựng lên những túp lều đơn giản để bố trí cho các thôn dân đó. Tuy là đơn sơ nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió.
Mỗi ngày, phủ thành chủ đều cung cấp cho họ một bữa cháo, bảo đảm sự sinh tồn cơ bản, còn những nhu cầu còn lại thì dùng sức lao động để trao đổi.
Thành Uyên Lưu trong trạng thái đề phòng khẩn cấp đã trôi qua được mấy ngày, mỗi người đều được động viên phấn đấu.
Phủ thành chủ ngày đêm không ngủ để sắp xếp cho những nhu cầu đến từ khắp nơi, phân chia tài nguyên vật liệu.
Những quần chúng nhân dân vốn không làm việc cũng đồng thời tham gia vào công tác ứng tuyển, làm khuân vác, người vận chuyển, thợ hồ, làm những công việc trong sức mình, giúp đỡ đội xây dựng vận chuyển vật liệu, máy móc, xây dựng thành trì.
Vệ đội phái ra từng đợt lính trinh sát vào rừng sương mù và thậm chí về phía hẻm núi lớn, tuần tra bảo vệ thành phố, ngày đêm rèn luyện.
Cả khu công xưởng ngày đêm sáng đèn, máy móc chạy bằng sức nước không ngừng kêu vang, âm thanh hô hào khẩu hiệu của công nhân vang lên khắp trời.
Một con ốc vít nho nhỏ, từng cái bánh răng to lớn cấu tạo thành thành Uyên Lưu này, dưới áp lực nặng nề phát ra động lực cường đại, ngày đêm chuyển động không ngừng.
Bầu không khí tuyệt vọng khi đại nạn sắp rơi xuống chậm rãi bị xua tan bởi sự lao động hăng say.
Mọi người không còn sa lầy vào việc oán hận và căm phẫn nữa mà là tích cực bận rộn với cương vị của mình, cùng thảo luận với hàng xóm, với người nhà của mình xem hôm nay đội tuyên truyền sẽ lại công bố những tin tức gì.
Giá lương thực bị phủ thành chủ ép cứng tại chỗ, không có thương nhân nào dám thừa dịp mọi người gian nan mà phát tài. Ngược lại, bách tính trong khoản thời gian ngắn thu nhập được nhiều hơn trước, thỉnh thoảng còn có thể tranh thủ thời gian mà giải trí một chút trong lúc khổ cực.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, vết tích của nô thú phát hiện được trong rừng sương càng ngày càng nhiều.
Mắt thấy làn sóng nô thú sắp đến, thế nhưng bao phủ lấy thành Uyên Lưu lại là một sự bình tĩnh sau khi quyết tâm quyết chiến đến cùng.
Mọi người cứ theo từng bước mà hoàn thành sứ mệnh của mình, bọn họ đã làm xong hết những việc mà mình có thể làm được, còn lại chỉ còn duy nhất là việc liều chết với số mệnh mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: năm mới vui vẻ!