Xây Dựng Vương Tọa

Chương 53: Thủy tinh, đồ Sứ




Kim Đại và Lạc Tân cùng thở hồng hộc mà chạy đến, giao lại ngựa cho đồ đệ, đi theo sau chủ tế và thành chủ tiến vào công xưởng luyện kim.

Giống như xưởng rèn, tường xây quanh của xưởng luyện kim được dựng nên từ đá trộn với xi măng, mặt đất được lót đá phiến màu xám. Nơi này được phân ra thành chỗ tẩy rửa, phòng tinh luyện và khu thực nghiệm.

Tắc Lạp ngượng ngùng mà lấy mấy ngón tay vuốt vuốt lại cái đầu tóc rối bời của mình một chút, vừa đi trước dẫn đường vừa giới thiệu công dụng của các công trình khắp nơi cho Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy.

"...đây là khu tẩy rửa."

Tắc Lạp đưa mọi người đến một đoạn hành lang hẹp dài có địa thế thấp và trũng xuống. Khoảng giữa nơi đó là một hồ nước nông nghiêng bằng xi măng với chiều rộng chưa đến một cánh tay, Một đầu nơi đó được trang bị một ống hút nước bằng gỗ, sử dụng nguyên lý xi phông để hút nước giếng.

Hai, ba đệ tử đang phân chia và tẩy rửa nguyên liệu. Những tạp chất được dòng nước dội đi, có những nguyên liệu có chứa chất khoáng sản đọng lại xuống thì được họ vớt từng cái một ra.

Mọi người men theo thềm đá mà đi lên, tiến vào phòng tinh luyện của khu trung tâm công xưởng. Trong các loại phim truyền hình và kịch của đời trước, Trầm Khinh Trạch thường thấy những luyện kim thuật sư ở trong những gian phòng nhỏ âm u, chật chội và lạnh lẽo mà chơi đùa với các loại hóa chất và bếp lò kỳ quái.

Thế nhưng cái gian phòng tinh luyện của công xưởng này lại tương đối rộng rãi và sáng sủa. Có nhiều cái bàn gỗ hình chữ nhật được bày xếp, chia tách căn phòng thành mấy phần. Trên mặt bàn là những lọ thủy tinh, cân tiểu ly, muỗng giã, bếp đun thuốc được bày trí tuy phức tạp nhưng lại rất có trật tự.

Do thủy tinh chưa được xưởng rèn luyện chế thành công nên bộ dụng cụ này đều là được Trầm Khinh Trạch mua về từ thành Minh Châu. Đặc biệt là thủy tinh, một cái chén đối với Trầm Khinh Trạch mà nói là kỹ thuật rất cẩu thả, thế nhưng giá cả của nó lại mắc đến khiến người ta phải tặc lưỡi.

Hai đồ đệ tay mang bao tay bằng vải bố đang cẩn thận nghiêm túc cầm bình thủy tinh, đổ từng chút vật chất sau khi tinh luyện ra, sợ rằng không cẩn thận đổ vỡ thì tiền lương cả năm cũng đền không nổi.

Tắc Lạp làm người hầu nhiều năm, đã quen với việc tự mình bắt tay vào làm dù là bất cứ chuyện gì. Hắn nhận lấy hai cái bình từ trong tay đồ đệ, mỗi cái bình chứa các tinh thể bột không màu và trong suốt.

Hắn cực kỳ thành thạo chỉ vào một bình trong đó:

"Đại nhân, tôi dùng phương pháp chưng cất tinh thể mà luyện thành được ni-trát ka-li có vị hăng mà ngài đã nói từ nhiều loại muối và nitrat khác nhau. Ngoài ra, trong cái bình này có chứa natri nitrat, có vị hơi đắng và mặn."

Thuật luyện kim thần bí cứ như thế mà được triển khai trước mặt mọi người. Kim Đại và Lạc Tân tò mò nhìn trái nhìn phải. Kim Đại không nhịn được mỏi mấy câu:

"Hai thứ này rõ ràng trông chẳng khác nhau gì nhiều, làm sao mà ngài phân biệt được?"

Sự khâm phục không thể che giấu hiện rõ trong ánh mắt của Kim Đại. Tắc Lạp từ trước đến nay chưa từng được người khác khen ngợi bao giờ, trong lòng bất giác cảm thấy hơi thỏa mãn.

Hắn hơi xấu hổ cười cười:

"Trong các loại nhiệt độ khác nhau thì độ hòa tan của chúng cũng khác nhau, thông qua việc nâng cao nhiệt độ lên là có thể phân biệt được..."

Kim Đại đầy một đầu câu hỏi, quay đầu lại nhìn Lạc Tân. Người nọ híp đôi mắt nhỏ xíu lại, một bộ dáng trí tuệ uyên thâm, vờ như bản thân đã nghe hiểu.

Tắc Lạp cầm lấy quyển sách tự nhiên và khoa học lên, lật giở từng trang ra, bên trên là vô số những chỗ đánh dấu những tri thức học tập tâm đắc và nghi vấn của hắn, hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội để thỉnh giáo chủ tế đại nhân.

"Trong phần phụ lục có mấy cái ký hiệu kỳ lạ, giống như công thức luyện kim nào đó vậy. Thế nhưng tôi đã nghiên cứu rất lâu rồi cũng không hiểu được hàm ý của chúng..."

"Tỉ như ký hiệu hình bán cung này, trong phụ lục gọi là 'nguyên tố than', nó có trong than củi, có trong kim cương thế nhưng nó cũng tồn tại ngay cả trong không khí ư?"

"Nhưng mà chẳng phải thế giới của chúng ta được cấu thành từ bốn nguyên tố lớn là gió lửa nước đất sao?"

Vẻ mặt của Tắc Lạp hiện ra biểu tình phức tạp đan xem giữa sự ham học hỏi và sự mâu thuẫn với nhau. Hắn thiết tha nhìn Trầm Khinh Trạch, khát vọng nhận được một đáp án chuẩn xác.

Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, nói:

"Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều những sự việc vẫn chưa có lời giải đáp. Những nguyên tố cấu thành vật chất không chỉ có hoàn toàn là những thứ này thôi, những tổng kết của tiền nhân chưa chắc nhất định là chính xác."

"Đưa ra câu hỏi và phỏng đoán, sau đó thông qua phương pháp thí nghiệm để chứng thực nó, việc này lẽ nào lại không phải là sức hấp dẫn vốn có của thuật luyện kim ư?"

Hóa ra đây mới chính là phương pháp chuẩn xác của việc học thuật luyện kim sao?

Tắc Lạp trừng to đôi mắt, lắp bắp nói:

"Ý của ngài là, những công thức luyện kim được viết trên cổ thư luyện kim đó có lẽ là sai lầm ư?"

"Tôi...tôi có thể tự mình nghiệm chứng sai lầm của chúng?"

Tim Tắc Lạp đập như nổi trống, hai má nhanh chóng đỏ lên:

"Nếu tôi có thể chứng minh được sự tồn tại của các nguyên tố mới thì trong giới luyện kim này, tôi há chẳng phải có thể rạng danh bốn phía rồi?!"

Trầm Khinh Trạch bật cười, chấp niệm với danh lợi của cái tên này thế mà lại khá thẳng thắn.

Tắc Lạp nhận ra sự thất thế của bản thân, ngại ngùng cười cười:

"Không đúng, những thứ này rõ ràng là tri thức mà ngài đã truyền lại cho tôi, tôi không thể chiếm đoạt công lao của ngài được."

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu:

"Tôi không phải luyện kim thuật sư, cũng sẽ không bước chân vào cái lĩnh vực này. Nội dung trong phụ lục thì chẳng qua chỉ là để đề xuất ra những mạch suy nghĩ và suy đoán mà thôi. Nếu cậu có thể thêm vào được luận chứng thì đó chính là công lao của cậu, có thể rạng danh trong giới luyện kim là chuyện đương nhiên."

"Có thể dùng được những lý thuyết luyện kim này vào trong thực tế, sản xuất ra được các sản phẩm giúp ích cho bách tính thì mọi người đều sẽ cảm tạ cậu. Có lẽ sau này có một ngày, danh tính đại sư luyện kim thuật Tắc Lạp sẽ được xuất hiện trong sách giáo khoa đấy."

Tắc Lạp há hốc mồm, nhất thời quên luôn cả việc hít thở. Trầm Khinh Trạch vẽ ra một cái bánh quá lớn, quá mức hấp dẫn người khác, vừa khéo đâm đúng vào nơi tràn đầy khát vọng nhất trong nội tâm của hắn.

Nghĩ đến từng tia khả năng được lưu danh vào sử sách kia, cả người Tắc Lạp đều hăng hái lên, tràn đầy nhiệt tình và động lực, hận không thực hiện được toàn bộ những phương trình và lý tưởng được viết ra trong phần phụ lục, không nghỉ không ngủ mà luyện ra được hiện vật!

Hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu như gặp được Trầm Khinh Trạch sớm hơn chút thì tốt rồi. Đời người vội vã hơn mười năm cứ như thế mà lãng phí rất nhiều thời gian làm việc trong chuồng ngựa ở thành Minh Châu, thật là đáng hận!

Trong bầu không khí phảng phất một mùi lạ của sau phản ứng hóa học, có đồ đệ mở cửa sổ ra để thông khí. Mấy người Trầm Khinh Trạch đứng bên cạnh cửa sổ quan sát thí nghiệm luyện kim của Tắc Lạp.

Phòng tinh luyện không được phép mang theo lửa vào và cũng chưa được xây lò sưởi trong phòng, cũng không có bất cứ thiết bị dùng để sưởi ấm như chậu than nào.

Gió lạnh ngoài phòng chui vào trong qua thông qua cửa sổ, nhắm thẳng vào trong cổ áo. Trầm Khinh Trạch bất giác kéo kéo cổ áo.

Nhan Túy đẩy Kim Đại đang rối loạn sang một bên, chính mình đi đến bên cạnh y mà đứng chắn cửa sổ lại.

Mặc dù là lĩnh vực thần bí xa lạ là luyện kim này thì cậu cũng không có bất cứ dáng vẻ không kiên nhẫn nào mà yên tĩnh đứng bên cạnh Trầm Khinh Trạch, im lặng lắng nghe.

※ ※ ※

Trời về trưa, Lan Tư vội vàng chạy đến công xưởng luyện kim, hai tay dâng lên hai cái hộp bằng gỗ cho Trầm Khinh Trạch, mặt mày hớn hở nói:

"Đại nhân, chúng tôi nung được đồ gốm và thủy tinh rồi!"

Lan Tư vội vàng mở hai cái hộp gỗ ra, bên trong được nhồi đầy rơm chống sốc, một lọ hoa bằng sứ màu xanh có miệng nhỏ, một bình rượu thủy tinh trong suốt. Hai vật được đặt trong hai hộp khác nhau.

Lạc Tân và Kim Đại không hẹn mà cùng nhau lộ ra biểu tình kinh ngạc và vui mừng. Nhan Túy cũng bị thứ kỳ lạ mới mẻ này hấp dẫn ánh mắt.

Trầm Khinh Trạch ngược lại, có hơi bất ngờ.

Độ nóng trong lò của xưởng rèn đã được không ngừng cải tiến, nhiệt độ lò cao nhất có thể đạt tới 1300 độ, dư dả để nung chế đồ sứ và thủy tinh.

Hệ thống thành chủ đã đánh dấu rõ ràng những vị trí giàu đất sét và đá thạch anh. Trong số những thợ thủ công mới được tuyển đến, có không ít người có năng khiếu về nung đồ gốm sứ, cộng thêm việc có được đất sét chất lượng tốt và độ nóng thích hợp thì gốm và sứ chẳng qua chỉ cách nhau có một đường ranh giới nhỏ.

Trầm Khinh Trạch cầm lấy cái bình sứ lên trước, nhẹ nhàng vuốt lên thân bình.

Đây là tạo hình kinh điển nhất của bình sứ. Đường cong mượt mà đơn giản, chất sứ nhẵn nhụi, màu sắc óng ánh trơn bóng, không thua kém so với sứ men xanh được trưng bày trong phân hiệu của Thương minh Bích Không tại thành Minh Châu.

Duy chỉ có một chỗ chưa được hoàn mỹ, chính là do hàm lượng sắt trong đất sét không đều. Trong lúc nung, quá trình khử oxit sắt không đủ dẫn đến men có màu vàng lục lam, không đủ tinh khiết, khác xa so với sứ trắng mà Trầm Khinh Trạch kỳ vọng nhất.

Còn cái bình rượu thủy tinh còn lại thì độ trong suốt của nó cao hơn rất nhiều so với cái trần nhà bằng thủy tinh mờ mà được ghép lại từ nhiều mảnh khác nhau của Thương minh Bích Không đó. Thế nhưng trong quá trình nung chảy, khí thải sinh ra quá nhiều mà hình thành bọt khí, dẫn đến việc thủy tinh không đủ trong.

Lan Tư thấy y lộ ra thần sắc tiếc nuối thì có hơi căng thẳng:

"Đại nhân, ngài không vừa lòng ạ? Chúng tôi đã nung hỏng vô số nguyên liệu rồi, hai cái này là thành phẩm tốt nhất rồi ạ."

Trầm Khinh Trạch chậm rãi gật đầu:

"Mọi người đã làm việc rất khá rồi."

Đáng tiếc là chút kiến thức hóa học cằn cỗi trong não của y thực sự không đủ để giải quyết hai cái vấn đề nan giải này.

Trầm Khinh Trạch nâng mi mắt, ánh mắt rơi lên người Tắc Lạp, nói:

"Vấn đề lúc nãy của cậu, xem ra cậu đã có được sự nghiên cứu nhất định đối với các công thức mà phụ lục đưa ra rồi."

"Nếu tôi hỏi cậu nghĩ biện pháp để giảm hàm lượng o xy hóa sắt trong đồ sứ, để cho màu sắc của nó càng trắng hơn, ngoài ra, tiêu trừ hết những bọt khí nổi lên quá nhiều trong thủy tinh này, để cho thủy tinh được nung chảy ra càng trong hơn. Cậu sẽ làm như thế nào?"

Trong lòng Tắc Lạp hoảng hốt: thành chủ đại nhân đang khảo nghiệm hắn!

Người có thể viết ra được bộ sách tự nhiên và khoa học vĩ đại như thế này sao lại có thể bị hai cái vấn đề nhỏ này làm khó chứ?

Trái tim Tắc Lạp đập bình bịch, nội tâm tràn đầy nhiệt huyết mạnh mẽ ----- nếu hắn hoàn thành được khảo nghiệm của chủ tế đại nhân thì có phải là hắn sẽ được đọc nội dung phần sau của sách tự nhiên và khoa học không?

Giờ khắc này, trong đầu hắn lóe lên vô số loại tài liệu luyện kim. Lúc ánh mắt chuyển dời đến kali nitrat chiết xuất kết tinh trên bàn thì đột nhiên linh quang chợt lóe:

"Đại nhân! Có lẽ là có thể thử dùng nitrat kali để làm chất phụ trợ! Lúc chúng bị đốt trong không khí thì phản ứng cực kỳ mạnh mẽ!

Trầm Khinh Trạch: "..."

Chậc, thật không hỗ là luyện kim thuật sư có ngộ tính 366.

Trầm Khinh Trạch chua xót nghĩ ngợi, còn cao hơn cả y nữa chứ.

Y bất động thanh sắc gật gật đầu, một bộ dáng cao thâm khó lường, khen ngợi:

"Trẻ con dễ dạy."

Trông thấy nụ cười kích động khó kiềm nén của Tắc Lạp sau khi được mình khen ngợi xong thì Trầm Khinh Trạch cũng chột dạ mà che miệng ho nhẹ một tiếng.

Chờ đến khi thủy tinh và đồ sứ với chất lượng tốt hơn được làm ra thì có lẽ là có thể thử làm một buổi hội chợ, mời những thương nhân khác từ các địa phương khác đến tham quan.

Trầm Khinh Trạch vuốt cằm nghĩ ngợi xa xôi. Những thương nhân khác đều là những kẻ giàu sụ thường xuyên coi tiền như rác, cũng nên học cách tự đưa mình đến cửa rồi.

Tắc Lạp cứ như cây đậu vậy, đem hết những phương thức mà mình đột nhiên nghĩ ra được nói ra. Ngoài Trầm Khinh Trạch có thể miễn cưỡng mà hiểu được ra thì trên mặt những người còn lại đều tràn đầy sự mông lung khó hiểu.

Với cái vốn tri thức đáng xấu hổ của Kim Đại ra thì việc luyện sắt ấy mà, chẳng qua chỉ là lấy một đống nguyên liệu đổ hết vào lò nung rồi đốt lên thôi.

Hắn không cần hiểu những quy trình hay nguyên lý phức tạp trong đó, chỉ cần làm theo lời của chủ tế đại nhân không gì là không biết này là đúng rồi!

Trao đổi một lát, Trầm Khinh Trạch nói muốn đi đến khu thí nghiệm để xem thử uy lực của thuốc súng.

Tắc Lạp vội vàng dắt mọi người rời khỏi phòng. Nhan Túy vừa đi được vài bước thì Trầm Khinh Trạch phía sau lưng đột nhiên bị gió lạnh từ cửa sổ thổi mạnh vào thổi cho giật cả mình.

Lúc đi đóng cửa sổ lại, y bất ngờ lại phát hiện ra rằng cửa sổ đã bị cố định bởi thanh chống, không đóng lại được. Có lẽ là do đồ đệ kia làm, để cho tiện lợi hơn.

Trầm Khinh Trạch nhíu nhíu mày, dư quang xẹt qua cửa trước. Nhan Túy rụt cổ vào trong cái khăn choàng lông thỏ, đang cắm cọc ngay đó mà đợi y.

Cái tên nhóc này, vậy mà lại im lặng không nói tiếng nào mà chắn gió lạnh cho y cả một buổi...

Tác giả có lời muốn nói:

Tắc: đại nhân quả thực là toàn năng toàn trí, còn có thể đánh nhau nữa --- "chân chó"

Kim: đi ra sau xếp hàng chờ lấy đệm fan đi, đừng có chen ngang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.