Xây Dựng Vương Tọa

Chương 32: Xưởng rèn




Lan Tư trầm mặt xuống:

"Em trai tôi thì không được! Xin ngài đừng có những ý nghĩ quá phận đối với y!"

Trầm Khinh Trạch nhạt nhẽo nheo mắt lại:

"...Dọn hết nước trong não cậu đi có được không? Đừng có từ sáng đến tối chứa đầy mấy thứ bậy bạ!"

Phủ thành chủ nội thành Minh Châu.

Tòa phủ thành chủ to lớn này được xây dựng trên một ngọn núi thấp, có diện tích gần như là lớn gấn năm lần phủ thành chủ của thành Uyên Lưu, bao quát hết hơn phân nửa vùng đất trung tâm của nội thành.

Phủ thành chủ dùng tường cao bằng đá màu xám để phân cách thành ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng cao nhất là nơi ở và phòng nghị sự của thành chủ. Tầng giữa là nơi ở của những thành viên gia tộc khác. Tầng dưới cùng là nơi của nhóm hỗn họp những chuyên môn gồm trang trí nội thất, phòng ngự, công trình và người hầu, hộ vệ.

Hai huynh đệ Lạc Đặc và Đế Á không hợp nhau là chuyện mà mọi người ở khắp thành Minh Châu đều biết. Lạc viện mà hai người sống cũng cách nhau rất xa, gần như là hai đầu đông tây của trung tầng.

Hôm nay, quản gia xưởng rèn của Lạc Đặc, Phúc Thản lấy được một thanh bảo đao của Trầm Khinh Trạch đã không đợi được mà ngay lập tức dâng lên cho chủ nhân.

Dáng người của Lạc Đặc khôi ngô anh tuấn, so sánh với người anh trai cơ thể yếu ớt ôn nhu kia chính là hai bức tranh khác nhau.

Lúc này, hắn đang cầm thanh trường đao trên tay, dùng lực chém vào một bộ giáp bằng sắt ánh lên màu bạc. Răng cưa bén nhọn trên lưỡi đao cắt thành những vết tích màu trắng trên bộ giáp. Âm thanh kim khí va chạm, ma sát chói tai vang vọng trong đại sảnh rộng lớn.

Rất nhanh, rất nhiều nơi trên bộ giáp sắt đã bị chém đến biến dạng, lõm xuống, thậm chí tổn hại, mà lưỡi đao gần như bằng mắt thường vẫn không thể tìm được chỗ mẻ.

Phúc Thản nịnh nọt khom lưng:

"Thiếu thành chủ đúng là trời sinh mạnh mẽ như thần."

"Thanh đao này tốt."

Lạc Đặc thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, dùng mảnh tơ lụa mềm mại lau chùi thân đao, tùy ý để thị nữ tiến lên giúp hắn lau mồ hôi.

Trong lòng Phúc Thản mừng rỡ, càng cúi người thấp hơn:

"Thanh đao này chính là do công xưởng rèn tốn khoản thời gian mấy tháng liền, thiên chuy bách luyện. Mấy tháng nay, thuộc hạ hết lòng hết sức để đợi được đến lúc đem nó dâng lên cho ngài. Chỉ có tướng quân thần tướng thần lực như ngài mới có thể sỡ hữu được một thanh bảo đao như vậy."

Lạc đắc cười lớn mấy tiếng:

"Rất tốt. Phúc Thản, ta vốn cho rằng xưởng rèn đã từ rất lâu không làm ra được đồ tốt nữa là do ngươi không quản lý cho tốt. Bây giờ xem ra ngươi trong xưởng rèn làm việc rất tốt, nên có thưởng. À, số nữ nô mới được tiến công trong thành, thưởng cho ngươi hai ả."

Cũng may đúng lúc có được một thanh đao tốt cứu mạng, bảo vệ được vị trí!

Phúc Thản âm thầm thở phào một hơi, trộm lau lau mồ hôi trước trán, quỳ lạy cảm tạ chủ nhân.

Còn việc thanh đao này là do ai làm ra thì có quan trọng đâu? Một đám quê mùa muốn dựa vào hắn còn có thể tranh giành công lao với hắn à?

※ ※ ※

Đêm về.

Ngoại thành Minh Châu dần không còn ánh lửa, chỉ có nội thành là vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Trầm Khinh Trạch đưa theo Lan Tư mai phục bên cửa hông của công xưởng hồi lâu, vừa đúng lúc gặp được nữ nô mà Lạc Đặc ban thưởng cho Phúc Thản, chỉ có hai tên thị vệ vẻ mặt gian xảo đi theo áp giải, bị hai người dễ dàng đánh bại.

Trầm Khinh Trạch và Lan Tư mặc đồ của phụ nữ thay nữ nô nghênh ngang đi vào công xưởng rèn từ cửa hông.

Một khắc Trầm Khinh Trạch bước chân vào công xưởng, vùng trắng trên bản đồ dần mở ra trước mắt ý. Y tỉ mỉ tìm ra được phương hướng đi tuần của đội tuần tra và nơi giam giữ nô lệ, dẫn theo Lan Tư thuận lời thâm nhập vào.

"Tôi có thể cảm nhận được! Sắp đến rồi! Ai Nhĩ Tư nhất định cũng có thể cảm nhận được chúng ta đang đến rồi!"

Giọng nói khàn đặc của Lan Tư kích động mà run rẩy.

Hai tay Trầm Khinh Trạch nhấc lấy tà váy, dựa vào sự chỉ dẫn của bản đồ mà không một tiếng động trốn khỏi nhóm thị vệ tuần tra. Mắt thấy nơi không xa phía trước chính là phòng để nhốt nô lệ, thế nhưng lại bị thị vệ gác cửa ngăn lại tại lối vào.

Lan Tư cắn răng:

"Làm sao bây giờ? Xông vào sao?"

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chơi game, Trầm Khinh Trạch bình tĩnh lắc lắc đầu:

"Không được, một khi bị phát hiện sẽ có viện binh ùn ùn không ngừng kéo đến. Hành động của chúng ta chắc chắn sẽ thất bại."

Đương y suy tính xem có nên nghĩ cách điệu hổ ly sơn không thì dư quang khóe mắt liếc thấy một cái bóng đen, không tiếng động mà xẹt qua trên bức tường cao trên đỉnh đầu bọn họ, chớp mắt không nhìn thấy tung tích.

Trầm Khinh Trạch hơi hãi, không kịp phản ứng, một sợi roi ngựa sắc bén vung đến với tốc độ phá không cực nhanh, chuẩn xác tóm được cổ tay phải của y!

Trong ánh sáng mờ ảo, y nhanh chóng đấu với đối phương hai chiêu, tay phải bị roi ngựa quấn chặt lấy. Người nọ nhân dịp chiếm thế thượng phong, muốn tóm lấy cổ y----

Nơi chỗ tối không người, hai người chống lên góc tường, thần sắc Trầm Khinh Trạch khẽ động, thấp giọng hỏi:

"Nhan Túy?"

Động tác của bóng đen ngừng lại, chầm chậm gỡ nón trùm đầu xuống. Một mái tóc dài màu đen được cột lại mềm mại rũ xuống sau lưng.

Mượn ánh trăng lờ mờ, ánh mắt của Nhan Túy rơi xuống khuôn mặt son phấn quá đà của Trầm Khinh Trạch, tiếp tục nhìn xuống, dừng lại trước khuôn ngực căng phồng, vẻ mặc thay đổi cực kỳ vi diệu:

"Ô..."

Bên kia, Lan Tư thấy Trầm Khinh Trạch bị bắt được, dưới tình thế cấp bách liền rút dao găm giấu trong tay áo ra, từ sau lưng kề lên vai Nhan Túy, hung tợn nói:

"Buông y ra mau! Sắc quỷ!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Dm!

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: hai thằng ngốc hết thuốc chữa... Tim toy mệt quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.