Sắc mặc Đằng Nhị trầm xuống, một mình hắn bị sỉ nhục thôi thì không sao, thế nhưng thành chủ đại nhân và chủ tế đại nhân bị đối phương chỉ là một gã quản gia hung hăng mà dùng ánh mắt chó nhìn người chê bai thấp kém thì Đằng Nhị xuất thân từ đội vệ binh đây tuyệt đối không thể nhịn được!
Kim Đại đang chờ ngoài cửa, nghe được động tĩnh liền rầm rập chạy vào, cuộn chặt nắm đấm muốn giáo huấn hắn ta thế nhưng lại bị Trầm Khinh Trạch vươn tay ngăn lại.
Chủ quán vội vàng chạy qua hòa giải:
"Các vị đừng nóng, chỗ của tôi vẫn còn những nô lệ khác mà. Bây giờ không được thì mấy ngày nữa sẽ có hàng mới được đưa đến, ưu đãi cho các vị!"
Hắn thấp giọng khuyên nhủ:
"Vị này là quản gia của phủ thiếu thành chủ Lạc Đặc, mọi người tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính. Đắc tội với hắn thì mọi người không có kết quả tốt đâu."
Đại quản gia chỉnh sửa lại cổ tay áo không một nếp nhăn, cũng chẳng thèm nhìn thẳng vào bọn họ lấy một cái:
"Hôm nay tâm tình ta rất tốt, lười cãi nhau mấy việc vặt vãnh này của các ngươi, nhanh cút đi."
Trầm Khinh Trạch thong thả đi đến trước mặt hắn, nhìn một vòng vào các lồng sắt xung quanh. Mấy nô lệ nghe nói bản thân sắp bị mua về phủ của Lạc Đặc đều đã sợ đến khóc lớn thành tiếng, tựa như tức khắc thấy được ngày tàn của chính mình.
Xem ra trong cái xưng hô của những nô lệ thì cái tên Lạc Đặc này ít nhất cũng được gọi là "hung danh hiển hách".
"Vị quản gia này."
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói.
"Nơi này có nhiều thú nhân địa tinh như vậy, chúng tôi chỉ muốn có một tên, chỉ ít đi có một tên thôi, chắc hẳn quý chủ nhân cũng sẽ không quan tâm đâu nhỉ."
Đại quản gia hừ một tiếng, híp mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu, lấy cằm mà nhìn y:
"Ta đã nói lấy hết thì chính là lấy hết. Mấy tên quê mùa các ngươi dựa vào đâu mà muốn trả giá với ta?"
"Dựa vào cái này."
Ngón tay Trầm Khinh Trạch lướt qua thanh trường đao treo trên lưng Kim Đại, nhẹ nhàng vang lên một tiếng, bảo đao rời khỏi vỏ!
Quản gia hoàn toàn không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy một vệt sáng trắng chói mắt phía trước, hàn ý bức người đâm thẳng mặt. Giật mình một cái, từng sợi lông trên cổ hắn dựng thẳng hết cả lên. Một sợi tóc sau gáy im lặng mà đứt lìa, vô thanh vô thức bay xuống.
Lúc hắn hồi thần lại thì Trầm Khinh Trạch tay cầm trường đao, mũi đao bén nhọn dừng lại tại nơi cách đầu vai hắn chưa đến một tấc. Nếu lệch đi chút nữa thì lúc này hắn chắc chắn đã hồn lìa khỏi xác rồi!
Ông chủ tiệm và mấy gã tùy tùng gần như đã bị dọa đến tè ra quần!
Quản gia vừa hoảng vừa phẫn nộ, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu nhưng lại không dám nhúc nhích:
"Ngươi! Ngươi là kẻ nào! Ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi đây là đang tìm chết mà!"
"Ôi, xin lỗi nha."
Trầm Khinh Trạch chậm rì rì đặt ngang thanh trường đao đến trước mắt quản gia:
"Quản gia, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tặng cho thiếu thành chủ Lạc Đặc một phần quà thôi."
Ánh mắt của quản gia di chuyển theo sự chuyển động của lưỡi đao, lồng ngực phập phồng dữ dội, hoài nghi mà nâng tông âm cuối:
"Quà gì?"
"Tôi nghe nói thiếu thành chủ Lạc Đặc đang thu thập thần binh lợi khí trong toàn thành, nói vậy, ngài ấy bảo ngài thu mua nô lệ thủ công cũng là để chế tạo bảo đao bảo kiếm. Ngài là người trong nghề, đánh giá thanh đao trong tay tôi một chút xem chất lượng như thế nào? Có thể lọt vào mắt của thiếu thành chủ Lạc Đặc không?"
Trầm Khinh Trạch một dạ hai thưa khiến cho quản gia không kịp thích ứng, Đằng Nhị và Kim Đại bốn mắt nhìn nhau, thần sắc kỳ quái, chỉ có Nhan Túy là bình tĩnh đứng sang một bên, tay mân mê sợi roi ngựa.
Bị áp lực vô hình của Trầm Khinh Trạch áp sát, quản gia không thể không tỉ mỉ mà xem xét thanh trường đao này.
Thân đao chỉ bằng một lóng tay. Sống đao vừa cứng lại vừa dày. Mũi đao nhỏ mỏng như tờ giấy nhưng lại tàng ẩn răng cưa. Lưỡi đao được mài bóng đến có thể soi gương luôn. Nơi tiếp giáp giữa sống đao và lưỡi đao lờ mờ có hoa văn tự nhiên hệt như gợn sóng.
"Đao tốt...đúng là một thanh đao tốt!"
Quản gia vì để lấy lòng chủ nhân mà đã luôn qua lại với thợ thủ công rèn đúc trong một khoảng thời gian rất dài rồi. Lúc này, hắn không tự chủ được mà bị thanh đao tinh xảo này hấp dẫn, tạm thời quên mất tình huống hiện tại, lẩm bẩm khen ngợi một tiếng.
Kim Đại khinh thường mà đảo trắng mắt, lại nhịn không được mà lộ ra biểu tình cực kỳ kiêu hãnh. Thanh đao này chính là thanh đao được Trầm Khinh Trạch lựa chọn kỹ lưỡng trong số những thanh đao kiếm được chế tạo ra, vốn là chuyên dùng để giới thiệu cho mấy cửa hàng bán binh khí lớn, còn có thể không tốt được chắc?
Trên thị trường, bảo đao chân chính đều được quý tộc truy tìm tán tụng, cầu nhiều mà cung ít, khó mà mua được bằng tiền.
Một thanh đao bằng thép tinh luyện như thế này tuy vẫn chưa sánh được với đao kiếm nổi danh của các đại sư phụ thợ rèn mà từng trải qua thiên chuy bách luyện của ba nước lớn trên đại lục, thế nhưng bán ra hơn một trăm đồng vàng cũng là một chuyện dễ dàng.
Trầm Khinh Trạch cũng tháo vỏ đao trên thắt lưng của Kim Đại xuống, chậm rãi nói:
"Quản gia, chẳng bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé. Dùng thanh đao này để đổi lấy một nô lệ. Ngài thấy sao?"
Ánh mắt nhìn y của quản gia cuối cùng cũng thay đổi, không còn cái loại kiêu ngạo cao cao tại thượng nữa mà là ánh mắt đánh giá đầy tham lam và thận trọng:
"Chỉ vì một tên nô lệ hèn mọn này mà dùng thanh đao tốt như thế này để đổi? Có phải đầu ngươi có vấn đề không?"
Trầm Khinh Trạch bình tĩnh đáp:
"Thật không giấu gì ngài, tôi chỉ là một thương nhân bán binh khí từ ngoại thành đến, muốn dừng chân tại thành Minh Châu. Chỉ cần một vài con đường sống thôi."
"Haha, hóa ra là như vậy. Thanh đao tốt như thế này, ngươi có thể có được một thanh thì âu cũng là phúc khí của ngươi."
Quản gia đánh giá y trên dưới hai lần, thần sắc hoảng loạn khi bị trận sát khí hù dọa khi này biến mất hoàn toàn. Sự kiêu căng ngạo mạn lại trở về trong đáy mắt hắn.
"Được rồi, nếu các hạ đã nói như vậy thì ta cũng sẽ vui lòng nhận cho. Mấy tên nô lệ này đều thuộc về ngươi hết."
Lúc chuẩn bị rời đi, hắn lại quay đầu nhìn Trầm Khinh Trạch thêm một cái:
"Nếu vẫn còn bảo đao bảo kiếm gì đấy thì cứ thoải mái dâng lên. Nếu như ta vui vẻ thì nói không chừng còn có thể thay ngươi giới thiệu cho chủ nhân nhà ta một lần đấy. Hừm. Chúng ta đi."
Một cuộc xung đột cứ thế chẳng rõ thế nào mà lại hóa giải xong rồi. Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lại mang lên khuôn mặt tươi cười nịnh hót mà nịnh nọt Trầm Khinh Trạch:
"Ông chủ này, ngài xem, số nô lệ này ngài có muốn lấy hết hay không ạ?"
Mấy nô lệ địa tinh trong lồng sắt thấy mình không cần phải đi đến phủ của thiếu thành chủ Lạc Đặc tiếng xấu đồn xa kia thì ôm nhau mừng đến phát khóc. Nhưng khi họ nghe thấy lời của ông chủ thì lại không nhịn được mà âm thầm đánh giá ông chủ mới, người có thể trở thành chủ nhân của mình.
Ai mà biết được người này so với Lạc Đặc hung tàn kia như thế nào chứ? Nhỡ đâu hỏng bét thật thì...
Một đám nô lệ không biết được vận mệnh của tương lai phía trước đang bắt đầu bi ai.
Trầm Khinh Trạch nghĩ nghĩ đến túi tiền nhỏ trước mắt chẳng còn lại bao nhiêu của mình. Trầm mặc trong chốc lắt, dùng thuật tra xét mà chọn ra mười nô lệ thủ công có thuộc tính tài nghệ cao nhất, và còn cả gã địa tinh cơ thể máu me Lan Tư kia, mua hết về.
Ông chủ tiệm vô cùng lo sợ rằng Lan Tư sẽ lại làm người khác bị thương nên sai người thêm vào trên hai tay hai chân hắn mấy tầng khóa nữa. Số nô lệ còn lại thì dùng dây thừng to mà cột chặt lại, nối thành một hàng dài, đảm bảo mấy tên đói đến đầu váng mắt hoa ấy sẽ không phản kháng. Xong hắn mới giao lại cho Kim Đại và Đằng Nhị.
Một hàng người trên đường quay về, Kim Đại nhớ đến gã quản gia lổ mũi hếch lên trời đó, thế mà hắn lại dám bất kính với chủ tế đại nhân mà mình xem như thần linh đây, tích một bụng lửa giận.
Hắn ngẩng đầu xem xét sườn mặt bình tĩnh của Trầm Khinh Trạch, không nhịn được hỏi:
"Đại nhân, sao ngài lại không giáo huấn hắn? Thế mà ngài còn lại đưa cho hắn một thanh đao tốt nữa. Thanh đao này ít nhất cũng có thể bán ra được một trăm đồng vàng. Chỉ dùng để đổi lấy vài tên nô lệ thì thật không đáng đâu..."
Trầm Khinh Trạch ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, nghe thế thì không tiếng động mà bật cười. Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu:
"Chúng ta đến đây để buôn bán, không phải đến để gây thù chuốc oán. Bọn họ phân biệt đối xử với chúng ta là vì thành Minh Châu rất cường mạnh. Sự chênh lệch này không phải đánh hắn một trận là có thể giải quyết được."
"Lúc nào thành Uyên Lưu của chúng ta chiếm lấy địa vị của nơi này, trở thành trung tâm của đất bắc thì những kẻ nịnh hót như hắn ta sẽ tự nhiên mà quỳ trước mặt cậu, hôn ngón chân của cậu, van xin cậu bố thí cho một ánh mắt."
Kim Đại trừng to đôi mắt, cái hiểu cái không mà gật gật đầu. Cảnh tượng được miêu tả trong lời của Trầm Khinh Trạch đối với hắn mà nói là quá sức xa vời, vốn không thể tưởng tượng nổi.
Trung tâm đất bắc cái gì, hắn cũng chẳng để ý, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, không bị người khác khinh thường, sống có tôn nghiêm thì đã là cuộc sống hạnh phúc mà hắn tha thiết mơ ước.
Trong xe ngựa, Nhan Túy cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, ngồi đối diện với Trầm Khinh Trạch, mũi chân như có như không mà giẫm giẫm lên đối phương.
Trầm Khinh Trạch nhấc mắt nhìn cậu, Nhan Túy lại nhắm mắt vờ ngủ, trong miệng còn lầm bầm:
"Chẳng ngờ chủ tế đại nhân lại còn có loại sở thích này, thích người khác hôn chân?"
Trầm Khinh Trạch: "..."
※ ※ ※
Về đến tiệm bán hàng nông sản, Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy phân thành hai đường, hành động riêng lẻ. Nhan Túy phụ trách tiếp tục truy xét việc Nhan Ân vương buôn lậu khoáng sản, Trầm Khinh Trạch phụ trách tìm người mua, mở một tuyến giao dịch mới.
Trong sân, đám nô lệ vừa mua về đang quỳ lổn nhổn trên đất, chỉ có duy nhất Lan Tư bị xích sắt khóa chặt là đứng thẳng tại chỗ như một cây trường kích vậy. Xích sắt có nặng hơn cũng chẳng khiến hắn khom được thắt lưng.
Trong mớ đầu tóc rối bù đó là một đôi mắt kiệt ngạo lạnh lùng nhìn vào Trầm Khinh Trạch trước mặt.
Đằng Nhị và Kim Đại căng thẳng đứng cạnh bên, lo lắng cái gã nguy hiểm này bổ nhào lên mà đả thương chủ tế đại nhân.
A Bạch cõng Áp Áp nhe răng nanh ra với hắn, chỉ cần người này dám có hành động bất thường nào thì nó sẽ lập tức chuẩn bị nhào đến để cắn chết đối phương.
" Lan Tư, thiếu tộc trưởng của tộc thú nhân địa tinh bị lưu đày, đúng không?"
Trong tay Trầm Khinh Trạch cầm một thanh kiếm bằng thép tinh luyện mới tinh, ánh mắt từ tốn quét qua khuôn mặt của mỗi một nô lệ.
Thần sắc hung ác của Lan Tư cuối cùng cũng có chút thay đổi, ánh mắt hắn nhìn y cũng cảnh giác hơn, toàn bộ sống lưng đều căng thẳng, vành tai nhọn nhọn rung rung, trong yết hầu phát ra giọng nói khàn khàn:
"Sao ngươi lại biết?"
Dường như hắn đã lâu lắm không nói chuyện, giọng nói hệt như cái cưa cưa lên thân cây gỗ, khàn đặc khó nghe.
Trầm Khinh Trạch dừng lại trước mặt hắn, ra vẻ thần bí:
"Tôi còn biết cậu bị thương, trúng độc rồi."
Đương nhiên là hệ thống nói cho tôi biết rồi.
"Ngươi..."
Đôi đồng tử của Lan Tư hơi co lại.
"Ngươi là ai?"
Trầm Khinh Trạch bình tĩnh mà đón nhận lấy ánh nhìn của hắn:
"Tôi là chủ tế của thành Uyên Lưu, à, có lẽ cậu không biết chủ tế có nghĩa là gì. Đại khái là địa vị tương đương với thầy phù thủy của bộ lạc nhân thú các cậu."
Trong chớp mắt, Lan Tư trừng lớn hai mắt:
"Tế vu!"
Trầm Khinh Trạch nhìn ánh mắt không ngừng thay đổi của hắn liền biết, e là thằng nhóc này đã điên cuồng tự tưởng tượng ra một vở kịch dài kỳ để tự động tiêu hóa lời nói thần bí của mình.
Trầm Khinh Trạch không quan tâm đến hắn nữa, xoay người đi đến trước mặt của nhóm nô lệ, vung cổ tay, đao thép dễ dàng cắt đứt dây thừng trên tay nhóm nô lệ.
"Mọi người đứng lên đi. Từ hôm nay trở đi mọi người không còn là nô lệ nữa."
Nhóm nô lệ địa tinh ngơ ngác mà nhìn y không hiểu mô tê gì. Ngay cả Lan Tư cũng nhíu chặt mày, hoài nghi mà nhìn sang phía Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch lệnh cho Kim Đại đem đến giấy khế ước đã chuẩn bị sẵn cùng với một thùng cháo với cải muối nóng hổi thơm ngào ngạt.
Trầm Khinh Trạch dùng một giọng điệu không thân thiện nhưng cũng chẳng kiêu căng mà giải thích:
"từ nay về sau, tôi, chủ tế thành Uyên Lưu, Trầm Khinh Trạch, sẽ là ông chủ của mọi người. Mọi người chính là công nhân của tôi, làm việc cho tôi, nhận được thù lao."
"Chỗ của tôi ở đây không có nô lệ, cũng không có chủ nô."
"Nguyên tắc bố trí của tôi là hưởng theo thành quả lao động. Có nhiều loại phương thức phân bố tồn tại, làm nhiều thì nhận được nhiều, làm ít thì nhận ít, không làm thì không nhận được gì cả, ưu tiên cố gắng duy trì hiệu suất, đối xử công bằng."
Mọi người: "..."
Mờ mịt.
Tại sao mỗi chữ mà Trầm Khinh Trạch nói ra bọn họ đều hiểu rất rõ, thế nhưng khi hợp lại với nhau thì căn bản lại nghe chẳng hiểu gì thế này?
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của mọi người, Trầm Khinh Trạch khoát khoát tay với Kim Đại biểu lộ ý để cho họ được ăn no trước, tiêu hóa xong rồi lại bàn về những chuyện khác sau.
Nhóm nô lệ sững sốt một lúc, ngay tức khắc chẳng quan tâm gì nữa mà nhào lên, dùng đôi tay bẩn thỉu cầm lấy chén lùa cháo vào miệng, bị bỏng liên tục đến thè cả lưỡi cũng không nỡ nhè ra.
Y chậm rãi đi đến trước mặt của Lan Tư, lấy ra một cái bình thuốc trong suốt không màu không vị từ trong tay áo ---------thật ra thì tay áo y chẳng có cái gì cả, chỉ là cứ lấy đồ thông qua ba lô trong hệ thống nhưng không thể hiển thị ra ngoài thì khó mà tưởng tượng được nên mới đành che giấu nó đi.
Đấy là bình thuốc trị thương thông thường nằm trong phần thưởng lớn dành cho người chơi mới mà hệ thống đã tặng lúc đầu từng chữa khỏi thương thế của Nhan Túy, thế nên muốn chữa trị cho Lan Tư thì cũng là chuyện nhỏ thôi.
"Cái này có thể giúp cậu giải độc."
Thế nhưng Lan Tư không đưa tay ra tiếp nhận mà hắn híp mắt lại, ánh mắt sắc bén hệt như muốn đâm thủng một lỗ lên đầu đối phương.
"Sao lại tốt với bọn ta như thế? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi muốn mua ta để moi ra bí mật thủ công của bộ lạc địa tinh của ta à? Đừng có mơ! Ta biết loài người các ngươi là giống loài dối trá nhất, mồm miệng đều là giả dối!"
Trầm Khinh Trạch mặt không biểu tình nhìn hắn, ngón tay gõ lên thanh đao phát ra một âm thanh thanh thúy:
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi không hiếm lạ với số công nghệ lạc hậu kia của các cậu. Tôi chỉ muốn cậu làm việc cho tôi."
Chỉ cần không ngừng thăng cấp thì có thể trực tiếp đạt được kỹ thuật từ hệ thống. Y chỉ là muốn có thêm lực lượng lao động có kinh nghiệm phong phú mà thôi.
Lan Tư nhất thời không phục:
"Công nghệ lạc hậu? Ngươi dựa vào đâu mà nói như thế! Nhân thú địa tinh bọn ta là những nghệ nhân xuất sắc nhất của đại lục đấy!"
Kim Đại tức đến thở phì phì, không kiềm được mà phẫn nộ với hắn:
"Ngươi không có mắt à? Không biết nhìn đao kiếm mà bọn ta chế tạo ra sao? Không biết thanh bảo đao mà chủ tế đại nhân dùng để đổi với ngươi kia chính là do bọn ta tạo ra được sao?"
Lan Tư cười lạnh một tiếng:
"Thanh đao kia tuy tốt nhưng ta tỉ mỉ rèn luyện mấy tháng cũng chẳng khó mà cũng làm ra được."
Kim Đại lập tức haha cười lớn:
"Ngại quá, ở chỗ của bọn ta, chỉ cần là công nhân bình thường, dưới sự chỉ đạo của sư phụ lão luyện thì vài ngày là đã có thể luyện ra được một thanh rồi."
Chóp tai nhọn của Lan Tư dựng đứng:
"Nói khoác thì ai mà chẳng biết."
Tuy lời nói ra là như thế nhưng lồng ngực phập phồng cùng với ánh mắt kinh hoàng đã khiến hắn bại lộ rằng mình đang lo lắng.
Trầm Khinh Trạch ngăn lại Kim Đại đang cãi cọ, nhẹ nhàng đè tay lên vai của Lan Tư:
"Tai nghe không đáng tin bằng mắt thấy, phải hay không phải, sau này cậu có thể tận mắt nhìn thấy được cái gì là kỹ thuật thật sự."
Cổ tay y vừa xoay, trường đao trực tiếp đâm vào mối nối cực nhỏ kia, chiếu ra một chút ảo ảnh lay động.
Tra chìa khóa vào ổ, "rắc" một tiếng, xiềng xích trên cổ tay Lan Tư cũng theo âm thanh đó mà mở ra.
Hắn hé miệng, im lặng mà nhìn nam nhân trước mặt, đấu tranh một lúc sau, dường như hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm:
"...một điều kiện."
Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày.
Lan Tư đột nhiên khom lưng, quỳ một gối xuống đất:
"Nếu ngài có thể cứu được em trai của tôi là Ai Nhĩ Tư về thì tôi xin thề, hai huynh đệ chúng tôi sẽ nghe theo sự sai khiến của ngài. Chỉ cần ngài không xem chúng tôi là nô lệ, cũng chẳng hy vọng câu nói về kỹ thuật của tộc chúng tôi là thật, chúng tôi vĩnh viễn nguyện trung thành với ngài!"
Hành động này dường như vắt kiệt hết tôn nghiêm của hắn, cả sống lưng đều cứng ngắt, âm thanh khàn đục:
"Tôi không biết ngài có biết thuật xem bói giống như tế vu của chúng tôi hay không nhưng nếu ngài đã là chủ tế thì chắc chắn nhất định có năng lực hơn người. Ngài chính là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi!"
"Em trai cậu? Ai Nhĩ Tư?"
"Hệ thống: bạn đã khởi động một nhiệm vụ phụ ----------- giải cứu huynh đệ địa tinh của Lan Tư. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ngoại trừ phần thưởng thường nhận được ra thì người chơi còn nhận được thêm một ít tử tinh. Do là nhiệm vụ phụ nên thất bại cũng không bị trừng phạt."
Nhiệm vụ phụ!
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch hơi chớp.
Lan Tư cắn răng nói:
"Đúng vậy, y bị quản gia của Lạc Đặc mua để đem về làm nô lệ. Tên Lạc Đặc đó nổi tiếng là tàn bạo và biến thái, đặc biệt thích ngược đãi nô lệ. Những thứ mà bọn họ chế tạo ra cho hắn nếu có gì không vừa ý thì sẽ bị đánh đến chết. Thế nên hắn mới cần quản gia không ngừng mua vào lượng lớn nô lệ mới như thế."
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:
"Vốn dĩ cậu là do tôi mua về, cậu có tư cách gì mà yêu cầu điều kiện với tôi? Huống hồ, Lạc Đặc chính là kẻ cạnh tranh đầy mạnh mẽ của chủ thành Minh Châu kế nhiệm, có quyền có thế. Tôi dựa vào đâu mà phải vì anh em các cậu mà tự đẩy chính mình vào nguy hiểm đây?"
Lan Tư bắt đầu run rẩy cả người, mười ngón tay bấu chặt xuống đất, ngón tay bị siết đến trắng bệch:
"Tôi biết sở thích của quý tộc các ngài...anh em chúng tôi là mang trong mình dòng máu hỗn huyết, là những đứa trẻ xinh đẹp nhất trong bộ tộc. Chỉ cần ngài đồng ý cứu y, tôi nguyện ý...dâng lên đêm đầu tiên của mình!"
Trầm Khinh Trạch: "???"
Suýt thì y bị chính nước bọt của mình sặc mà chết, mí mắt giật liên tục không ngừng. Nhìn tui gay dữ dị hả???
Ánh mắt của mọi người có hơi vi diệu.
Trầm Khinh Trạch đen cả mặt, tóm lấy người trên mặt đất kéo dậy, lạnh lùng nói:
"Tôi chẳng hứng thú với mông của cậu. Đừng nói mấy chuyện có hay không này, cậu nói luôn cho tôi biết, em trai cậu sở trường cái gì?"
Lan Tư sửng sờ nhìn y, cho đến khi biểu tình của Trầm Khinh Trạch càng lúc càng mất kiên nhẫn thì hắn mới thấp giọng nói:
"Y...y từng đi theo mẫu thân làm việc trong xưởng đóng tàu của loài người, y am hiểu việc đóng thuyền."
Trầm Khinh Trạch thở phào một hơi, giản cơ mặt, ôn hòa mà vỗ vỗ lên vai hắn:
"Cậu nhất định phải giới thiệu em trai cậu cho tôi đấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan: mấy người làm cái gì mà lại không thấy được giao dịch của người ta chứ? "cười mỉm"
Trầm: bỏ dao xuống!