Xây Dựng Vương Tọa

Chương 12: Tàn sát toàn thành trong giây lát




Tốc độ mà Trầm Khinh Trạch đáp xuống tế đài nhanh đến nỗi khiến cho người khác bất ngờ, mọi người khiếp sợ, nhất thời không kịp phản ứng.

Ai cũng không ngờ rằng sẽ có kẻ dám mạo hiểm, dùng phương thức không thể đoán trước được như vậy mà xông lên...ôm lấy thành chủ Uyên Lưu?!

Lúc thành chủ khoác áo choàng vàng đen cưỡi trên lưng ngựa, bóng lưng to lớn uy nghiêm, sâu như biển, cao như núi. Lúc đầu, Trầm Khinh Trạch tưởng rằng chỉ đây là 1 nam nhân cường tráng to con, cho đến khi ôm eo kéo người vào trong lòng mới phát hiện thắt lưng đối phương mỏng gầy đến không ngờ, chỉ 1 cánh tay cũng đủ để khóa chặt lại.

Thành chủ Uyên Lưu nhận ra trận gió thét gào phía sau lưng, xoay người, thế nhưng vẫn không kịp phản đòn, bất ngờ bị Trầm Khinh Trạch kéo lấy áo, nặng nề ngã xuống khỏi ngựa!

Trầm Khinh Trạch theo đà rơi xuống chưa hết của dây thừng, ôm nam nhân trong lòng từ trên đài tế xoay tròn 1 vòng rồi mới phân tán được hết quán tính.

Sắc mặt Nhan Túy hơi trầm xuống, ngay lúc quay đầu liền phản công vung trường thương lên, muốn đâm 1 lỗ lên người trên thích khách to gan dám mạo phạm mình.

Dưới ánh đuốc sáng rực trên đàn tế, Trầm Khinh Trạch đối diện với 1 đôi mắt hẹp dài sắc bén, ánh mắt như dao cứa vào tim y khiến nó hẫng 1 nhịp, trong lúc ngẩn ngơ cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã thấy qua ở nơi nào đó.

Nhưng giây tiếp theo nhìn thấy được dung mạo thật của thành chủ Uyên Lưu, Trầm Khinh Trạch lập tức phủ định phỏng đoán này.

Dường như chỉ có đối phương mới nhận được sự ưu ái của tạo vật, có dung mạo cực kỳ rực rỡ, mái tóc dài màu đen cột lại, bay bay sau lưng, đường nét rõ ràng, cái mũi cao thẳng, đôi mắt cặp mày tuấn dật như được chạm trổ cực kỳ hài hòa.

Lúc nhìn thẳng vào cậu, cặp mắt sáng tỏ như trăng sao át đi màn đêm, chiếu sáng ánh nhìn của mọi người, ngay cả bóng tối sâu không thấy đáy của màn đêm vĩnh cữu kia cũng phải nhường cậu 3 phần.

Mặc dù đã từng thấy rất nhiều nam thanh nữ tú không giống người phàm trong game online thì Trầm Khinh Trạch cũng khó mà không bị kinh động.

Nam nhân như thế này, chỉ cần nhìn thấy qua 1 lần là tuyệt đối không thể quên được.

1 khắc tầm mắt 2 người giao nhau kia, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt của Nhan Túy lướt qua trong giây lát, trường thương giơ lên trong tay phải cậu đột ngột dừng lại giữ không trung.

Thu hồi cổ tay, mũi thương cắm xuống đất, chỉ dùng đầu cán còn lại của trường thương quất vào cánh tay của Trầm Khinh Trạch, cậu liền thu hồi Khuất Thế về lại sau lưng.

1 gậy này đối với lực phòng ngự của Trầm Khinh Trạch mà nói còn không đau bằng bị mèo cào, y dễ dàng bắt lấy cánh tay của thành chủ Uyên Lưu mà chẳng bị sứt mẻ gì, thậm chí còn có thể giơ tay còn lại lên, đè con dao găm lên cổ đối phương.

Trầm Khinh Trạch dùng khẩu khí lạnh lùng của bọn bắt cóc mà nói:

"Đừng cử động, thành chủ đại nhân, cái mạng nhỏ của ngài đang nằm trong tay tôi."

Nhan Túy chậm rãi nheo mắt, cười cười:

"Lẽ nào anh lại cùng 1 hội với bọn Mạc Vân?"

Trầm Khinh Trạch có hơi bực:

"Mạc Vân gì?"

Từ khi thành chủ trúng nguyền mà chết đến khi đột nhiên cưỡi ngựa hiện thân, sự tình diễn ra bất ngờ, lại xuất hiện 1 thích khách lạ mặt kinh điển từ trên trời bay xuống bắt được thành chủ!

Trong lúc toàn bộ sự việc này xảy ra, đám quý tộc và quan viên chẳng thể hấp thu kịp, cho đến khi Nhan Túy đã trở thành con tin nằm trong tay người khác thì đám người trên đài tế mới hệt như bừng tỉnh đại mộng, ào ào quát mắng:

"Ngươi là ai!"

"Mau thả thành chủ đại nhân ra!"

"Người đâu! Đội vệ binh đâu! Bắt tên thích khách này lại!"

Trong đám đông, chỉ có đội trưởng đội vệ binh Tiêu Mông là phản ứng nhanh nhất, từ khoảnh khắc Trầm Khinh Trạch bắt được thành chủ, Tiêu Mông đã rút kiếm, kiếm quang nhanh chóng lia từ thân mình xuống.

Trầm Khinh Trạch ôm Nhan Túy nhanh chóng thoái lui, lùi 1 bước, nâng tay bắn ra 3 mũi tên liên tiếp, ép Tiêu Mông phải dùng kiếm để đỡ lấy.

" vụt vụt vụt" 3 tiếng trầm đục, từng đầu mũi tên bị Tiêu Mông chém gãy, rơi xuống đất.

Kiếm quang sắc bén chỉ thẳng vào mặt Trầm Khinh Trạch, Tiêu Mông hét lớn 1 tiếng:

"Thả thành chủ đại nhân ra, nếu không, chết!"

Trầm Khinh Trạch nhất thời hơi đau đầu, người trước mặt cũng không dễ đối phó, đành phải ra vẻ, dứ con dao găm trên cổ Nhan Túy, ác mồm nói:

"Này, nếu ngươi còn đến gần nửa thì thành chủ nhà ngươi sẽ tắm máu quảng trường này đấy!"

Nhan Túy bị y ôm trong người thần sắc thản nhiên, chẳng có chút căng thẳng nào của sống chết cận kề, bình tĩnh hệt như mình mới chính là tên cướp vậy.

Thậm chí còn nhàn rỗi, đánh ánh mắt ẩn ý cho Tiêu Mông đang không ngừng áp sát lại, Tiêu Mông sửng sốt, cau mày dừng lại cách 2 người 3 bước chân, không tiến lên nữa.

Trầm Khinh Trạch thấy hắn bị lời nói của mình hăm dọa, thở nhẹ 1 hơi, bây giờ mới lại chuyển lực chú ý, đánh giá khắp 4 phía tế đài.

10 con đại bàng và giỏ treo dùng để đưa tế phẩm đi chỉ cách y 10 bước chân, trung tâm tế đài đặt 1 cái quan tài vừa dày vừa nặng, Trầm Khinh Trạch trầm lặng nhìn sang, trong lòng phát lạnh.

Nam nhân trong quan tài gỗ có chú văn giăng kín mặt, ngực đeo mảnh ngọc long lân không cánh mà bay kia, chỗ sai cực kỳ chính là Nhan Túy đã nhẵn mặt với mình mà thôi!

Chủ tế Mạc Vân sắc mặt xanh mét đứng bên cạnh quan tài, sai khiến võ sĩ tứ phía võ trang đầy đủ rút kiếm, từ từ bao vây 2 người bọn họ.

Ban đầu, nghe bố Lý nói, chủ tế có thể câu thông với thần linh để chỉ ra ác ma ẩn náu trong đám người, Trầm Khinh Trạch nhớ đến khuôn mặt đáng sợ dưới cái mũ trùm và cái khẩu trang kia của Nhan Túy, lúc này liền cảm thấy lời đồn thổi nhảm nhí này đều là nhằm vào Nhan Túy.

Quả nhiên, Nhan Túy bị giết rồi!

Nhớ đến cậu trước lúc chết còn đặc biệt dặn dò mình đưa theo bố Lý trốn vào rừng sương mù, Trầm Khinh Trạch bất giác cắn răng, càng thấy tên thành chủ trong ngực mình đáng ghét!

1 khuôn mặt xinh đẹp rỗng tuếch, hóa ra tâm địa lại độc ác như vậy!

Thảo nào lại hạ lệnh bắt hết người già trong thành để đem đi tế sống!

" Nhan Túy đã làm sai chuyện gì?"

Trầm Khinh Trạch chỉ cái xác nằm trong quan tài, ánh mắt đau đớn.

"Cúc cung tận tụy với thành Uyên Lưu, liều mình với lũ nô thú đến xâm phạm, cuối cùng bản thân trúng phải lời nguyền đau đớn nan kham, rõ ràng là anh hùng bảo vệ quê hương lại bị các người hãm hại đến chết!"

"Lời nguyền của ác ma cái gì? Ta thấy các ngươi mới chính là ác ma thật sự!"

"Đặc biệt là ngươi-----thành chủ đại nhân!"

Trầm Khinh Trạch hạ dao găm xuống cằm nam nhân, ngữ khí khinh thường cay nghiệt.

"Lúc ngươi hạ lệnh đem người thân cao tuổi của bách tính để làm tế phẩm đã bao giờ nghĩ rằng tính mạng mình cũng sẽ có 1 ngày nằm trong tay người khác hay chưa?"

Nhan Túy: "..."

Thành chủ đại nhân vừa bị mắng lại vừa được khen, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Đội trưởng đội vệ binh Tiêu Mông đứng đối diện, lông mày ngày càng nhíu chặt lại, tên thích khách kỳ lạ này đang lên án loạn hết cả lên khiến hắn hoàn toàn không hiểu gì:

"Ngươi cuối cùng đang muốn nói cái gì?"

Trầm Khinh Trạch không quan tâm đến Tiêu Mông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thành chủ, siết chặt lấy dao găm, ra lệnh:

"Thả những người già đó ra, nếu không, ngươi sẽ trở thành tế phẩm còn sớm hơn cả bọn họ."

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hoảng!

Trên đài xem lễ, trong lòng vợ chồng Nhan Ân vương giống như xe vừa qua đường núi, phập phồng hồi hộp, 1 giây trước bởi vì Nhan Túy đột nhiên hiện thân mà cảm thấy bồn chồn lo sợ, đến khi Trầm Khinh Trạch xuất hiện, hắn cơ hồ muốn cười thành tiếng.

Tuy chẳng rõ thanh niên này muốn làm gì nhưng thật sự là trời ban cơ hội tốt!

Trong đám người già bị canh giữ phía dưới đài tế, bố Lý sắc mặt trắng bệch, thằng nhóc này dám làm chuyện như vậy!

Ông run rẩy đứng dậy, liều mạng mà muốn đi lên tế đàn, thế nhưng mặc cho ông hô hoán như thế nào thì đều bị âm thanh huyên náo ầm ĩ của mọi người xung quanh át mất.

Trên tế đài, có người căng thẳng, hoảng sợ, có người kích động phẫn nộ đan xen, cũng có người giống như Nhan Ân vương, vui mừng tìm được đường ra.

Chủ tế Mạc Vân, kế hoạch mà hắn trù tính lâu như vậy, vốn cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, mắt thấy sắp đại công cáo thành, nào ngờ tính tới tính lui lại không đoán ra được Nhan Túy thế nhưng lại có cách để loại bỏ được chú văn nguyền rủa, hồi phục lại dung mạo.

Thậm chí còn dùng 1 cái xác hoán giả thành thật, âm thầm lệnh cho Tiêu Mông vờ như phối hợp, khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác, xiên cho hắn 1 đao thật đau!

Lúc phát hiện ra cái xác này, Mạc Vân đã cảm thấy thời cơ có hơi quá trùng hợp, thế nhưng màn đêm vĩnh cữu buông xuống, tế điển thì gấp, lại thêm Nhan Ân vương ra lệnh hết lần này đến lần khác, không thể để lỡ cơ hội, ai ngờ được tại thời khắc cuối cùng thì Tiêu Mông lại trở mặt, Nhan Túy cao ngạo xuất hiện trước mặt mọi người.

Hại toàn bộ những sắp đặt của hắn đây đều trở thành trò cười!

Lúc Nhan Túy cưỡi ngựa đến, Mạc Vân gần như cho rằng bản thân sắp thành lại bại, thế nhưng trong lúc tối quan trọng nhất thì Trầm Khinh Trạch từ đâu đáp xuống khống chế Nhan Túy!

Đây chẳng phải là người tính không bằng trời tính ư?

Chủ tế Mạc Vân siết chặt pháp trượng trong tay, móng tay gần như ghim vào lòng bàn tay, không có thời cơ nào tốt hơn lúc này nữa!

Thành chủ bị bắt giữ, không có lệnh của cậu, không ai dám tự ý hành động.

Nhan Túy khẽ chớp mắt, dường như đang trầm tư, đang cân nhắc.

Sắc mặt Trầm Khinh Trạch lạnh lùng, lại nói:

"Hạ lệnh thả người!"

"Tuyệt đối không được!"

không đợi Nhan Túy hạ lệnh, chủ tế Mạc Vân đột nhiên gào lên 1 tiếng.

"Ngươi là ai hả? Thế nhưng lại dám tự ý xông lên đại điển hiến tế bắt giữ thành chủ!"

Hắn bước ra từ trong đám người, giơ cao pháp trượng:

"Hiến tế Dạ thần là đại sự liên qua đến việc sống chết của bách tính toàn thành, tuyệt đối không thể có 1 sai sót nhỏ nào! Nếu vì tính mạng 1 mình thành chủ bị uy hiếp mà bỏ qua buổi hiến tế thì tính mạng mọi người trong thành sẽ ra sao?!"

"không còn tế phẩm, lửa giận của Dạ thần không nguôi, cả thành Uyên Lưu sẽ vĩnh viễn lâm vào màn đêm vĩnh viễn, không thể thấy được ánh sáng mặt trời!"

"Người đâu! Bắt tên vô lại dùng lời nói mê hoặc dân chúng, cản trở buổi hiến tế này lại! Nếu dám phản kháng, giết!"

Sắc mặt Tiêu Mông trầm xuống:

"Chờ đã! Thành chủ vẫn còn trong tay hắn!"

Chủ tế Mạc Vân nghiêm túc chính nghĩa:

"1 người so với mọi người, bên nặng bên nhẹ, vô ngôn tự tỏ!"

Tiêu Mông phẫn nộ:

"Ông---"

Võ sĩ xung quanh sớm đã được đổi thành người trung thành sống chết với mình, huống hồ bọn họ biết chuyện đã bại lộ, 1 khi để Nhan Túy nắm quyền trở lại thì chào đón bọn họ đương nhiên sẽ là 1 trận máu chảy thành sông.

Đây không những là chiến đấu vì chủ nhân Mạc Vân, mà còn là chiến đấu vì bản thân mình, bọn họ không còn đường lui nữa!

Thấy đám võ sĩ được trang bị tận răng tay cầm trường kiếm đang bao vây Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, trong lòng chủ tế Mạc Vân kiên định trở lại.

"Vệ binh! Bảo vệ thành chủ!"

Nhận được lệnh của Tiêu Mông, 2 hàng kỵ sĩ bảo hộ Nhan Túy lúc nãy nhanh chóng xông lên tế đàn, trong nháy mắt đã giao thương đoạt kiếm với đám võ sĩ của Mạc Vân, đánh nhau tại chỗ!

Mấy người này đều là vệ binh tinh nhuệ được lựa chọn kỹ lưỡng, lấy 1 chọi 10 cũng không thua kém!

Mí mắt Mạc Vân điên cuồng giật, gần như bị ép đến đường cùng!

Hắn cắn chặt răng, đúng vậy, hắn còn 1 chiêu cuối cùng.

Mạc Vân vung pháp trượng trong tay, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng tụng niệm, mấy con rắn lớn trong giỏ vốn đang yên tĩnh đột nhiên giống như bị cái gì đó mê hoặc, như uống say, từ trong giỏ lắc lư bò ra ngoài!

Bầy rắn lớn lúc nhúc từ trên tế đàn bò ra tứ phía, nhe nanh, thấy người là cắn, hiện trường nhất thời hỗn loạn!

Mạc Vân quay về phía 2 người Nhan Túy, vừa dùng lực chỉ, bầy rắn nhận được chỉ lệnh, ngẩng cao đầu, từ 4 phương 8 hướng bò về phía bọn họ, nơi mà đàn rắn bò qua để lại vô số vết ẩm ướt dinh dính, trông hệt như thủy triều đen dâng lên đến bên chân---------

Đàn rắn bò loạn trước mặt khiến người ta run hết cả da đầu, Trầm Khinh Trạch luôn ôm chặt lấy Nhan Túy, chỗ 2 người đứng giống như mỏm đá giữa biển, lúc nào cũng có thể bị đàn rắn nuốt trọn.

Trầm Khinh Trạch bình tĩnh đứng tại chỗ, đến lông mày cũng không nhúc nhích.

1 sợi lông vũ màu đen được gỡ xuống từ thắt lưng, bị y nắm trong lòng bàn tay, dùng lực quạt 1 cái!

"lông vũ của Côn Bằng" kích hoạt!

Lấy 2 người làm trung tâm, dường như có luồng khí tràng vô hình trong không khí lan ra, toàn bộ vật sống trong phạm vi 100m xung quanh chớp mắt như rơi vào vũng lầy, cử động chậm chạp, buồn ngủ díu mắt, từng lớp từng lớp ngã xuống như rạ!

Bất kể địch ta, cho dù là người hay là rắn cũng đều quỳ rạp xuống trước mặt Trầm Khinh Trạch, hệt như hướng bái quân vương!

Tác giả có điều muốn nói:

Trầm: chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Các vị ngồi ở đây, đều là rác rưởi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.