Xây Dựng Vương Tọa

Chương 108: Quan Lớn




Thu đến, xưởng dệt may cho ra mắt một mẫu áo giữ ấm mới, mẫu áo "mùa thu" hoàn toàn bằng cotton, cổ áo cao tròn, cổ tay và gấu quần được gút túm lại, mặc vào vừa vặn, vô cùng thoải mái.

Một loại áo với hiệu quả giữ ấm tốt hơn là áo khoác được đính kèm lông nhung, dùng sợi vải bông hoặc da để khâu bên ngoài và bên trong mặt áo, bên trong được nhét thêm lông vịt hoặc lông dê vào, khâu chúng lại thành hình những ô vuông như tấm lưới đánh cá để số lông đó có thể trải đều, che phủ được toàn bộ mặt áo, khi mặc lên người độ ấm tăng lên rất nhiều.

Chỉ đáng tiếc một điều, chính là chúng rất đắt.

Mùa đông này, mọi người mặc quần áo mùa thu, bên trong mặc thêm một hoặc hai tấm áo lông dê dày, bên ngoài lại mặc thêm một tấm áo da cực dày và lớn, đội một cái mũ chụp tai trên đầu, quấn thêm một cái khăn choàng len, đeo bao tay và khẩu trang, cùng lắm thì cũng chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài, cho dù ở ngoài trời lâu cũng chẳng xảy ra tình trạng tay chân lạnh đến mức đông cứng lại được.

Nhà cửa phòng ốc tại thành Uyên Lưu, trong khoảng thời gian đương mở rộng thành phố, chúng đã được trải qua một loạt tái kiến thiết lớn, hiện tại, chúng đã được phổ biến hệ thống giường sưởi.

Cửa sổ thủy tinh gắn thêm những tấm rèm cửa thật dày, có thể chắn được gió rét bên ngoài, nhà nhà đều có than đốt để sưởi ấm.

Mọi người bận rộn cả một ngày, hứng lấy gió sương gian nan vất vả trở về nhà, vừa tiến vào cửa đã cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt, ban đêm yên giấc, ủ trong chiếc chăn ấm áp vừa nằm đã ngủ say, cả đêm cũng sẽ không vì cửa sổ bằng gỗ luồn gió mà bị lạnh đến tỉnh giấc, hoặc là run cầm cập đến trời sáng hôm sau, ngay cả tứ chi của mình cũng chẳng còn chút hơi ấm.

Tuyết năm nay rơi sớm, chỉ mất có một đêm mà đất trời trống rỗng bên ngoài đã bị phủ trắng bởi lớp tuyết dày, có công nhân trong ca trực vừa hà hơi vào hai tay, vừa cầm xẻng xúc dọn tuyết.

Cũng giống như mọi ngày, trời còn chưa sáng, Tề Lãng đã bò ra khỏi ổ chăn trong ký túc xá, chạy chậm vài vòng trong bãi đất trống dưới lầu, làm nóng cơ thể, rồi lại đi đến căn tin của xưởng quân bị để dùng bữa sáng.

Tề Lãng có gia đình tại ngoại thành Uyên Lưu, trong nhà có cha mẹ hai người, còn có một người vợ hiền thục, thế nhưng do xưởng quân bị giữ bí mật cực kỳ nghiêm ngặt nên ngày thường hắn đều sống trong ký túc xá dành cho các công nhân viên phía sau công xưởng, mỗi tháng có bốn ngày được về thăm nhà, sau khi được cấp trên phê duyệt mới được về nhà.

Tề Lãng thay sang bộ quần áo đi làm, chuông báo đến giờ làm còn chưa vang lên, hắn đã quay về đến chỗ làm việc của mình, lau bàn lau ghế, quét dọn vệ sinh.

Hắn từng là một người ở, làm các công việc thủ công trong một phủ quý tộc, còn hiện tại, hắn là một kỹ thuật viên sơ cấp của xưởng quân bị.

Hắn cũng chẳng phải là người thuộc đội ngũ đầu tiên tham gia vào đội thiết kiến xây dựng, mà hắn là một trong những người nhận được lời mời cho vị trí làm việc trong lần phong trào tuyển nhân viên sau này, Tề Lãng quý trọng cuộc sống tốt đẹp trước mắt này hơn bất cứ ai.

Nếu như cấp trên của hắn không phải là Diêm Vương.

Diêm Vương là biệt danh mà Tề Lãng và các đồng nghiệp của hắn lén lút đặt cho, thật ra là vì đối phương mặt mày lúc nào cũng hầm hầm, tàn nhẫn, ăn thịt người không thèm nhả xương, hắn thậm chí còn quên luôn cả tên thật của cấp trên mình.

Diêm Vương là một nhân viên thuộc đội kiến thiết xây dựng đầu tiên được Trầm Khinh Trạch mời đến lúc đầu, xuất thân từ tầng lớp bần dân hèn kém, ngoài việc trồng trọt ra, hắn chỉ biết một chút kỹ thuật làm mộc mà thôi.

Hắn cũng là một trong những người lớn tuổi nhất trong nhóm những người có thâm niên nhất trong xưởng quân bị. Lúc đó, Trầm Khinh Trạch có quá ít người có thể sử dụng được trong tay, hễ là người có được chút tay nghề, đồng ý bán sức để kiếm sống là được, hiện tại thì toàn bộ những kẻ đó đều đã được thăng chức, có người thậm chí còn nắm giữ được chức vụ quan trọng.

Vào kỳ trước, ngưỡng cửa được nhận vào làm việc và thăng chức đã cổ vũ rất nhiều người lao động gửi gắm hy vọng, thế nhưng theo thời gian dần trôi, các công xưởng lớn phát triển, hậu quả để lại cũng dần lộ ra -- xuất hiện hiện tượng có những kẻ quản lý tầng trung vàng thau lẫn lộn.

Đối với việc này, Trầm Khinh Trạch cũng chẳng còn cách nào khác, người có học thức cao, nhân tài có tố chất, đừng nói là tại cái đất bắc khỉ ho cò gáy này, mà ngay cả trong tam đại đế quốc thì họ cũng là những đối tượng hiếm có nên khó tránh khỏi việc bị giành giật.

Cho dù có được sự thăng cấp của hệ thống thành chủ, liều mạng đập tiền đầu tư vào hệ thống giáo dục, đào tạo người tài thì cũng chẳng gặt được kết quả nhanh được, chuyện này cần tích lũy trong nhiều năm.

Huống hồ, trước mắt, trong tay Trầm Khinh Trạch chỉ có ba ngôi thành, kinh tế và dân số cộng lại còn xa lắm mới đến được mức độ có thể tùy ý tiêu pha.

Ngày mai là sinh nhật của bà xã mình, Tề Lãng muốn xin nghỉ phép để về nhà đoàn viên với gia đình, chuyện quan trọng nhất chính là ý tưởng thiết kế cải tiến ống súng dài thành ngắn của Tề Lãng kỳ trước đã nhận được sự khen ngợi của cấp trên.

Một khi thanh súng ngắn đầu tiên được tạo ra, cho phép đưa vào sử dụng, thì người thợ với ý tưởng đầu tiên tạo nên sản phẩm là Tề Lãng đây sẽ được thăng chức ngay lập tức, ngoài ra, còn có thể nhận được một số tiền thưởng.

Ngay cả việc sử dụng số tiền thưởng này cho việc gì thì Tề Lãng cũng đã suy nghĩ xong rồi, hắn chuẩn bị mua một chiếc áo khoác lông ngỗng chống lạnh giữ ấm cho vợ mình, từ nay về sau, khi cô ấy ra ngoài làm việc thì sẽ chẳng sợ bị lạnh nữa.

Tuy rằng vợ mình chưa từng nói ra nhưng mỗi lần xuống phố, khi đi ngang cửa hàng bán quần áo và trang sức, Tề Lãng chưa bao giờ bỏ qua bất cứ ánh mắt lưu luyến nào của vợ.

Tiếng chuông trên tháp đồng hồ vang lên, các công nhân lục tục vào ca làm việc. Còn chưa đợi cho Tề Lãng bắt đầu công việc, hai lính cảnh vệ quen mặt đã bước vào từ cổng, chuyển lời lại thay cho Diêm Vương, nói là phần thưởng đã được mang đến, cần hắn đi chuẩn bị nhận thưởng.

Tề Lãng vui sướng trong lòng, hắn vốn cho rằng còn phải đợi thêm mấy ngày nữa cơ, chẳng ngờ lại nhanh đến thế.

Hắn suy tư về việc xin nghỉ để về thăm nhà, rồi lại nghĩ đến số tiền lãnh được, trước tiên là mua chiếc áo khoác đó, về nhà làm quà bất ngờ cho vợ mình.

Lính cảnh vệ đưa hắn đến văn phòng làm việc của Diêm Vương, bên trong trống không, không một bóng người, cảnh vệ chỉ nói hắn đợi ở đấy, Tề Lãng tuy có hơi khó hiểu, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, yên phận ngồi trên ghế đợi cấp trên.

Phòng làm việc của Diêm Vương rất rộng, trên bàn có đặt một cái đồng hồ để bàn vô cùng tinh xảo, bên ngoài mặt thủy tinh còn được gắn thêm một chiếc lồng bằng sắt với nước sơn màu đen.

Từng phút từng giây trôi qua, xung quanh cực kỳ yên lặng, phòng làm việc này cách nhà xưởng một đoạn, chỉ có thể mang máng nghe thấy một trận âm thanh ồn ào nào đó truyền đến từ phía nhà xưởng.

Tề Lãng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nhanh chóng đi về phía cửa, muốn ra ngoài xem thử, thế nhưng cửa lại không mở ra được -- hắn bị khóa trong phòng rồi?!

"Này! Có ai không! Thả tôi ra! Mấy người đưa tôi đến đây làm gì?!"

Hắn dùng sức đập lên cánh cửa, toàn bộ cửa sổ trong xưởng quân bị đều làm từ sắt thép, hắn chỉ là một người thợ thủ công, muốn đập mở cửa bằng tay không ư, quả là nằm mơ giữa ban ngày.

Rất nhanh sau đó, Tề Lãng mệt rồi, hắn ngồi phịch xuống bên cửa thở hồng hộc, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Hắn là một người thành thật an phận, thường ngày rất hiền lành thiện lương, chăm chỉ làm việc, từ trước đến nay chưa từng làm mích lòng ai, Tề Lãng nghĩ tới nghĩ lui, Diêm Vương nhốt mình lại thế này, chắc chắn là có liên quan đến súng ngắn!

Cái đồng hồ để bàn trong phòng lại chạy thêm được một tiếng nữa, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, chẳng bao lâu sau, cửa cũng mở ra!

Tề Lãng giật bắn cả người, bật dậy từ dưới đất, phía sau tay cảnh vệ đang tiến vào cửa là một khuôn mặt tròn quay, thân người vừa thấp vừa béo, chẳng phải là Diêm Vương thì còn là ai đây?

Cả khuôn mặt đầy dữ tợn của Diêm Vương lại hiện lên một nụ cười, Tề Lãng trông thấy thì chán ngán một cơn:

"Tôi muốn ra ngoài!"

"Thanh niên này, gấp gáp gì chứ?"

Diêm Vương cho viên cảnh vệ canh giữ ngoài cửa, thong thả ung dung bước vòng ra sau bàn sách, nhét tấm thân béo ục của mình lên chiếc ghế da.

"Nhẽ nào anh không muốn lấy tiền thưởng nửa?"

Hắn vứt một phòng bì thư bằng giấy lên bàn, tỏ ý bảo đối phương nhận lấy.

Tề Lãng ngẩn người, nghi ngờ liếc gã một cái. Mở ra xem -- năm trăm đồng Uyên Lưu tệ.

Diêm Vương híp mắt, gã nhìn xuống tấm bản vẽ mặt cắt của khẩu súng ngắn trên tay, chẳng buồn nhìn đến Tề Lãng, chỉ kiêu căng liếc thoáng qua:

"Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tấm bản vẽ này là được thiết kế ra dưới sự lãnh đạo và chỉ thị của tôi mà có, rõ chưa?"

Quan trên một bậc đè chết người.

Sắc mặt của Tề Lãng đông cứng lại, tựa như tảng đá, bị gió rét thổi qua một cơn thôi cũng có thể tróc từng mảng rồi đổ sụp xuống.

Từng mảng gân xanh nổi lên dưới cổ, hắn khàn cả giọng, nhấc mắt lên trừng đối phương:

"Đây rõ ràng là ý tưởng mà tôi đề xuất lên cơ mà! Anh đây là đang cướp đi công lao của tôi!"

"To gan!"

Sắc mặt của Diêm Vương thay đổi hoàn toàn, gã âm u nhìn lại hắn,

"Anh cho anh là cái thá gì? Chỉ là một nhân viên kỹ thuật sơ cấp mới vào nghề được mấy tháng, người có kinh nghiệm lâu hơn anh, có năng lực cao hơn anh rất nhiều. Chấp nhận bản vẽ của anh là đã xem trọng anh rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à!"

"Thức thời chút đi, có thế thì còn có thể nhận được tiền thưởng, còn những kẻ không biết thức thời, hừ, chắc chắn cả đời này chỉ có thể làm một nhân viên kỹ thuật sơ cấp mà thôi!"

"Anh---"

Tề Lãng tức đến run cả miệng:

"Lúc trước rõ ràng quản sự đã nói, tiền thưởng là năm trăm đồng bạc cơ mà!"

Diêm Vương cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn:

"Đấy là anh nghe nhầm rồi, có muốn lấy hay không, có bãn lĩnh đến thế thì đừng lấy nữa!"

Tề Lãng xoay ngoắt người đi mất, thế nhưng lại nghe thấy tiếng nói quái gở của Diêm Vương từ sau lưng vọng tới:

"Đừng cho là tôi không biết anh muốn ra ngoài phao tin cáo trạng, tôi cho anh hay, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, sẽ chẳng có ai can thiệp cho anh đâu, nếu tôi nghe được chút chuyện gì, đừng nói là việc thăng chức trong tương lai, cẩn thận cả chén cơm của anh đấy!"

Tề Lãng cười lạnh:

"Cho dù chơi liều, ngay cả chén cơm cũng không cần nữa thì tôi tuyệt đối cũng không để cho cái loại bỉ ổi như ông chi phối!"

"Nghĩ đơn giản quá nhỉ, xưởng quân bị là nơi nào? Để anh nói vào thì vào, nói đi thì đi à?"

Diêm Vương cười chế nhạo một tiếng,

"Ngu dốt."

Đương hắn đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Diêm Vương chậm rãi nói:

"Tôi nghe nói, trước đây anh là gia nô đúng không?"

"Dạo này trời lạnh lắm đấy, anh nói xem, cô nhi quả phụ ốm yếu lạnh đến chết cóng ngoài ngoại ô cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?"

Bước chân của Tề Lãng dừng lại, hắn quay phắt đầu lại, khó tin mà nhìn trừng trừng gã, chẳng nói được nên lời, hắn run hết cả người, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Diêm Vương chỉ đang tiếp tục cúi đầu đọc bản vẽ, hoàn toàn chẳng thèm bố thí chút ánh nhìn nào cho hắn, tâm trạng của Tề Lãng rơi hẳn xuống đáy vực.

※ ※ ※

Tề Lãng chẳng nhớ được mình đã rời khỏi nhà xưởng bằng cách nào, Diêm Vương chỉ cho phép hắn nghỉ một ngày về thăm nhà.

Trên đường lớn, tuyết và gió lồng lên từng cơn, hai bên đường chỉ còn lại những cái cây khô trụi lá, người đi đường vội vã qua lại, chẳng ai muốn nán lại trên đường vào ngày trời lạnh như thế này.

Tự tôn của Tề Lãng không cho phép hắn cầm số tiền ấy, nếu lấy chúng thì giống như toàn bộ tâm huyết của mình cũng chỉ đáng giá có bấy nhiêu đó thôi, thế nhưng lúc hắn đi ngang qua khu chợ, nơi có cửa hàng phục trang ấy thì lại trông thấy tấm áo khoác lông ngỗng mà vợ mình vô cùng thích kia.

Tề Lãng đứng ngẩn ngơ trước cửa tiệm cả mười phút đồng hồ, trong đầu chẳng biết đang có cái gì đó đang cố chấp với chính mình, cuối cùng, hắn chẳng nói gì mà chỉ thở dài một hơi, hơi thở đầy khói trắng sưởi ấm khóe mắt hắn.

Tề Lãng hít hít mũi, nhấc đôi chân nặng nề lên, lại quay trở lại phòng làm việc của Diêm Vương.

"Sao lại quay lại rồi?"

Diêm Vương liếc xéo hắn, cong khóe miệng lên.

Hai tai Tề Lãng nóng bừng, hắn đỏ mắt, cúi đầu, thấp giọng xuống nước:

"Tôi muốn...tôi muốn lấy lại năm trăm đồng đó."

"Hahaha--cậu nói gì? Tôi nghe không rõ."

Tề Lãng vĩnh viễn không thể quên được nụ cười chế giễu đầy càn rỡ của đối phương, tựa như một mũi khoan đâm xuyên qua tim hắn, ánh mặt trời lành lạnh của ngày đông chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng của hắn.

"Tôi...tôi cần năm trăm đồng đó."

Diêm Vương khó khăn lắm mới ngừng cười lại được, gã moi cái phong bì chứa tiền đó từ trong ngăn kéo ra, tiện tay vứt xuống đất:

"Thế mới đúng chứ, so với nóng vội một lúc thì tương lai và tiền vẫn quan trọng hơn. Sau này theo tôi làm việc cho tốt thì không thiếu gì ích lợi cho cậu đâu."

Yết hầu Tề Lãng nghẹn lại, lúc hắn ngồi xổm xuống nhặt lấy bao tiền, trong bóng tối, môi hắn bị cắn đến run lên, hắn gần như phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể ngăn được dòng nước mắt nhục nhã trào ra khỏi hốc mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.