Ánh trăng lạnh lẽo trong lành, dịu dàng chiếu rọi mặt đất, soi sáng vạn vật, không thiên vị bất cứ thứ gì.
Tại khe núi lớn nơi đất bắc.
Vào ngày thu, nơi này đã bắt đầu nổi gió, ngọn gió sắc như dao, không những lạnh thấu xương mà còn tàn khốc, mặc sức rít gào tại nơi đồng không mông quạnh, trên ngọn cây, trên làn da trần của mỗi nhân thú.
Ven rừng, lá cây khô héo rơi rụng ứ đụn thành từng đống thật dày, vùng thảo nguyên từng xanh thẳm tươi tốt nay nhuộm lấy từng mảnh vàng héo úa.
Trong rừng, cỏ cây bị đốt trụi, tạo nên một mảnh đất trống rộng mênh mông, rồi trồng lên đó một ít lúa mì thấp nhỏ, đất đai tại đây cằn cỗi và cũng chẳng thích hợp để trồng cây, tỉ lệ thu hoạch rất kém, chỉ có nô lệ con người là bận rộn trên những mảnh ruộng mọc đầy cỏ dại.
Cánh rừng này kéo dài thẳng một đường đến dưới chân một ngọn núi thấp, dưới chân núi có một cái hồ, đó là nguồn nước duy nhất quanh đây.
Nguồn nước tại khe núi lớn này rất hiếm, mỗi một nơi đều là đối tượng tranh giành giữa các bộ lạc với nhau, các bộ lạc thường sống chết đánh giết nhau vì nguồn nước, thế nhưng nơi này thì ngược lại, yên lặng đến lạ thường, chỉ có rải rác một vài nhân thú đeo cùm chân, đang dùng túi da để lấy nước.
Bộ lạc Chim Gáy từng là một trong những đấu sĩ mạnh nhất trong số các bộ lạc chim, trong cuộc chiến cướp bóc thành Uyên Lưu, chúng từng giết chết rất nhiều binh sĩ loài người, vì thế nên chúng nhận được sự ca tụng của thầy phù thủy của bộ lạc.
Thế nhưng đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, trong làn sóng nô thú mùa đông ấy, thầy phù thủy của bộ lạc Chim Gáy chết trong tay của Nhan Túy, bộ lạc Chim Gáy bị đánh giết đến mức thất bại thảm hại, tàn binh tháo chạy về lại hẻm núi lớn, bị bộ lạc Đằng Xà nhìn chòng chọc như hổ rình mồi nuốt chửng.
Bộ lạc Chim Gáy cũng trở thành nô lệ cho bộ lạc Đằng Xà, phải đeo cùm lên chân, ngay cả trẻ con cũng bị cưỡng chế chia tách, trở thành đồ chơi cho những binh lính cấp cao của bộ lạc Đằng Xà, sự hãnh diện của ngày trước không còn nữa.
Thế nhưng bộ lạc Chim Gáy cũng chẳng căm thù bộ lạc Đằng Xà, trong mắt chúng, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc đã có từ xưa mãi không thay đổi tại con núi lớn này, ai bảo chúng là kẻ bại trận cơ chứ, thua trận thì đành chấp nhận bị nô dịch thôi.
Chính vì thế, vì để đạt được thắng lợi, chúng buộc không ngại trả giá bằng mọi thứ.
Thứ mà bộ lạc Chim Gáy căm hận là loài người, và đặc biệc căm ghét loài người của thành Uyên Lưu, chúng rõ ràng từng là đối tượng mà bộ lạc Chim Gáy có thể dễ dàng tùy tiện bắt nạt, là những nô lệ có thể tùy tiện cướp bóc, là những khu vườn sau nhà dùng để thu hoạch lương thực.
Ai ngờ rằng mới qua có nửa năm, thực lực của chúng lại biến đổi đến mức nghiêng trời lệch đất!
Càng đáng tiếc hơn chính là việc thầy phù thủy duy nhất của bộ lạc Chim Gáy đã bỏ mạng tại thành Uyên Lưu, nếu việc này không xảy ra, thì bộ lạc Chim Gáy sao lại dễ dàng bị bộ lạc Đằng Xà thôn tính như thế?
Loài người rõ ràng là giống loài yếu ớt nhất tại đại lục Thư Quang, thế nhưng chúng lại chiếm lấy những vùng lãnh thỗ trù phú nhất, còn thực lực của tộc nhân thú lớn mạnh như vậy mà lại cứ luôn co đầu rụt cổ trong một góc, thật là bất công!
Nếu bộ lạc nhân thú có thể đoàn kết lại, vượt ra khỏi hẻm núi lớn, tấn công vào thế giới của loài người, triệt để chiếm cứ những vùng lãnh thổ của con người thì cần gì phải chờ đợi chen chúc trong cái xó chim không thèm đậu, giữa các tộc với nhau cũng có thể tranh giành đến sống chết chỉ vì nguồn nước chứ?
Gã Chim Gáy càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, không kiềm được mà vứt cái túi da đựng nước xuống mặt hồ.
"Bốp!"
Sợi roi da thô ráp vụt đến từ sau lưng hắn, đau đến nhức nhối, buốt đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Đồ hèn mạt! Dám vứt túi nước lung tung! Nhặt về nhanh, nếu không tối nay mày đừng hòng ăn được cơm!"
Đốc công nhân thú Đằng Xà đứng thẳng nửa người lên, nửa thân dưới là thân rắn xù xì như cái thùng đựng nước, những nốt vảy đen ngòm lấp lánh ánh sáng lạnh của kim loại lạnh như băng dưới ánh trăng.
Gã Chim Gáy nén đau, bò xuống làn nước lạnh như băng vớt túi nước, lúc túi nước đã đầy thì toàn thân hắn cũng ướt đẫm, gió đêm thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Hắn nâng túi nước lên, cúi đầu đi vào hang động với những con đường giao nhau chẳng chịt, đó là hang ổ của tộc Đằng Xà.
Những chiến binh cấp cao của bộ lạc Đằng Xà tập trung tại nơi thấp nhất trong hang đá, hắn bước vào ngôi nhà đá tại nơi cao nhất trong hang, đổ nước vào nồi, ngọn lửa hâm nóng cái nồi rỉ sét, hương thơm nhàn nhạt của nước súp bay ra.
Gã Chim Gáy không dám biểu lộ sự thèm thuồng, hắn lùi ra khỏi phạm vi ấm áp của áng lửa, yên lặng ngồi xổm trên đất, dáng vẻ tựa như một con chó trung thành.
Ngồi vây quanh trước đống lửa trại là nhân vật tôn quý nhất của bộ lạc Đằng Xà, trưởng tộc, thiếu trưởng tộc, thầy phù thủy cùng với một pháp sư loài người.
Lại là con người!
Gã đó bỏ áo trùm đầu xuống, để lộ ra một mái tóc xoăn màu vàng, khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt hắn lại già cỗi đến mức tựa như những mảng nham thạch được phủ lên bởi rêu xanh.
Trường tộc của bộ lạc Đằng Xà ngồi đối diện gã pháp sư, hai tay hắn nâng một bát canh đỏ sậm tanh hôi, uống từng ngụm lớn, trong chớp mắt, bát canh đó đã được uống cạn.
Cái lưỡi phân nhánh của tộc trưởng tộc Đằng Xà thè ra, liếm sạch đến giọt nước cuối cùng còn sót lại trong bát, cả người hắn phát ra tiếng thở đầy thỏa mãn.
Gã Chim Gáy trừng to mắt, chìm trừng trừng vào những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của tộc trưởng dần biến mất, làn da tươi trẻ đầy sức sống trở lại, cả người tựa như trở nên trẻ ra đến mấy tuổi, càng lúc càng hăng hái dâng trào.
Tộc trưởng cúi đầu nhìn ngắm đôi tay mạnh mẽ của mình, haha cười lớn mấy tiếng:
"Đã một tháng rồi, mỗi ngày đều uống thuốc sinh mệnh mà ngươi cho, kết quả càng lúc càng rõ ràng! Ai mà ngờ pháp sư loài người lại có loại bí thuật này."
"Đại nhân."
Gã pháp sư Sách Pháp đang chiếm lấy cơ thể của Lạc Đặc kia cúi người với đối phương.
"Tôi có điều phải nhắc nhở ngài, loại bí thuật này chỉ có thể tạm thời duy trì vẻ ngoài trẻ trung mà thôi, chứ nó không thể thật sự khiến tuổi trẻ trở lại. Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian, nhất định phải có máu trinh nữ mới.”
"Hừ, không cần ngươi nói nhiều, ta đương nhiên biết điều đó."
Tộc trưởng Đằng Xà khinh thường nói,
"Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã có ích với bộ tộc của ta, thì phi vụ hợp tác giữa chúng ta, ta nhất định không quên."
Sách Pháp mỉm cười:
"Chỉ cần một bộ lạc Đằng Xà là đủ để thay tôi báo thù thành Uyên Lưu, giúp tôi đăng quang lên vị trí thành chủ của thành Minh Châu, đánh đuổi gã "huynh trưởng" soán quyền, lúc đó, tôi có thể đảm bảo, mỗi năm sẽ cống nạp lên bộ lạc Đằng Xà thật nhiều nô lệ và lương thực."
"lấy sự giàu có của thành Minh Châu, phụng dưỡng bộ lạc."
"Tính người trong bộ lạc Đằng Xà vốn ít, thế nên, cũng chẳng cần giống như những bộ lạc khác, mạo hiểm hy sinh nhiều chiến sĩ để tấn công những thành phố phía nam làm gì."
"Tương lai, khi thành Minh Châu và bộ lạc Đằng Xà kết đồng minh, tương trợ lẫn nhau, ta xưng vương đất bắc, ngài đứng đầu những tộc nhân thú tại Đại Hạp Cốc, chẳng cần phải phí chút công sức nào!"
Tộc trưởng Đằng Xà không từ chối, hắn chỉ giễu cợt cười:
"Vậy ư? Thế nhưng loài người các ngươi chẳng phải khinh thường việc làm bạn với chúng ta lắm sao?"
Thái độ của Sách Pháp trở nên cung kính:
"Chỉ cần ngài không nói, tôi không nói, thì có kẻ nào biết được? Huống hồ, loài người chúng tôi còn có một câu nói, không có kẻ thù vĩnh cữu, chỉ có ích lợi trường tồn."
Đám người lại trao đổi thêm một lúc, tộc trưởng ra lệnh cho gã Chim Gáy đưa Sách Pháp rời đi.
Gã thầy phù thủy của bộ lạc Đằng Xà cuộn mình trên chiếc giường đá to lớn, những phiến vảy trên phần đuôi của hắn có màu bạc, được đống lửa trại nhuộm thành một áng màu tựa như vàng tối.
Mái tóc hoa râm của gã rối bời rũ xuống sau vai, đôi đồng tử dọc mở to:
"Tộc trưởng, gã loài người này không đáng tin."
"Ta biết."
Tộc trưởng Đằng Xà cười lạnh,
"Nhưng, ngươi cũng nên biết, rằng trứng mà tộc chúng ta sinh ra mỗi năm càng lúc càng ít đi. Nếu không cải thiện hiện trạng này, tộc ta không tự diệt thì cũng sẽ bị kẻ khác thôn tính."
“Theo như hắn nói, việc này trăm lợi không hại đối với chúng ta. Trước tiên là phải đối phó với gã pháp sư bí ẩn của thành Uyên Lưu kia trước."
"Thành Uyên Lưu và thành Minh Châu là hai thành phố loài người cách nơi tộc chúng ta sinh sống gần nhất, dù muốn bành trướng về ngã nào thì cuối cùng cũng chẳng tránh khỏi việc chạm trán với chúng được."
"Nếu đã thế thì chẳng bằng ra tay trước chiếm lấy ưu thế."
Cái lưỡi đỏ lè của gã tộc trưởng thè quá cằm:
"Tộc Đằng Xà chúng ta cũng chẳng phải là nhánh Chim Gáy lỗ mãng đó, thành Uyên Lưu chắc chắn không thể chống lại được chúng ta."
※ ※ ※
Trong lúc bộ lạc Đằng Xà và Sách Pháp đang bày mưu tính kế đầy nham hiểm thì tại quảng trường giao dịch của thành Uyên Lưu cách đó hàng nghìn cây số, mọi người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc đầy đáng sợ đến khó tin, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
Chủ tế đại nhân và thành chủ đại nhân vậy mà lại là loại quan hệ đó?!
Vào giờ phút này, dù là nam hay nữ, trẻ con hay người lớn, quý tộc hay dân thường, bạn bè hay kẻ thù, trong đầu mọi người đều bị câu hỏi này điên cuồng gạt phắt hết tất cả!
Ngay trước đó còn đang bàn tán sôi nổi vì sự vụ quân vệ binh bắt giữ các phần tử phản loạn, thế nhưng hiện tại, thời gian tựa như đã bị thần linh tạm thời dừng lại vậy.
Những lời bàn tán chưa có hồi kết của mọi người cũng ngừng bặt, tất cả mọi người đều để nguyên vẻ mặt sửng sốt đến vô cùng buồn cười mà ngơ ngác nhìn lên hai vị đại nhân trên khán đài, họ biến thành những bức tượng điêu khắc đứng trong quảng trường.
Nụ hôn của Trầm Khinh Trạch cũng chỉ mới chạm chút rồi ngừng, thế nhưng lúc sắp xoay người rời ra thì lại bị Nhan Túy ôm chặt lấy.
Vào cái ngày nhận được lời tỏ tình của Nhan Túy đó, y đã suy nghĩ về thời điểm sớm muộn gì cũng phải đối mặt với việc công khai mối quan hệ này với mọi người, thế nên Trầm Khinh Trạch cũng quen dần, y cũng chẳng để ý đến cách nghĩ của người khác, những người mà y quan tâm, duy chỉ có một số người như Nhan Túy, bố Lý mà thôi.
Nụ hôn trước mắt bao người này, Trầm Khinh Trạch cũng chẳng cảm thấy bản thân mình đã làm ra loại chuyện lớn kinh thiên động địa gì, chẳng qua chỉ là hôn người yêu của mình một cái thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên?
Chỉ là có nhiều người trừng mắt vây xem quá nên hơi không quen thôi.
Nhưng mà Nhan Túy hiển nhiên có chỗ không thể bình tĩnh giống y được, mặc dù đã cách một lớp áo, thế nhưng Trầm Khinh Trạch vẫn có thể cảm thấy được trái tim đang đập thình thịch đến điên cuồng bên trong lồng ngực.
Hai tay siết chặt lại, hai bờ ngực kề sát nhau, mạch đập dần trở nên cùng lúc với nhau, khiến y dường như có loại cảm giác không thật nào đó, rằng bản thân và Nhan Túy dường như là một cặp song sinh cùng lớn lên trong cùng một cơ thể.
Cái ôm và nụ hôn của Nhan Túy diễn ra rất hung hăng, tựa như muốn đòi lại tất cả những ngày tháng thời khắc nhẫn nhịn tích tụ qua từng ngày.
Cậu ngẩng đầu, để lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, đôi môi nóng bỏng mút lấy bờ môi của đối phương, hơi thở nóng rực, hô hấp dồn dập, cậu chìm đắm và say sưa đến mức hoàn toàn quên mất mọi người tận chín tầng mây.
Trầm Khinh Trạch vuốt nhẹ mái tóc đen dài của cậu, tùy ý để đối phương hôn mình hồi lâu rồi mới hơi hổn hển, kéo đối phương tách ra, rũ mắt nhìn lên khóe mắt hơi ửng hồng của cậu.
Nhan Túy chớp mắt, ngón tay vẫn còn luyến tiếc quệt qua bờ môi trơn bóng ẩm ướt, sự chán ghét và không vui bởi Phương Vũ mới vừa lúc nãy tan biến vào hư vô, tâm trạng vô cùng thoải mái, thậm chí còn có hơi nhàn nhã mà thưởng thức vẻ mặt hết nói nổi của Trầm Khinh Trạch.
Bốn phía xung quanh quá yên lặng, thế nên tiếng lắp bắp của Phương Vũ trở nên vô cùng lớn:
"Mấy người...vậy mà lại yêu nhau...hai thằng đàn ông...mấy người điên rồi!"
Nhan Túy lười biếng liếc hắn một cái:
"Việc của bổn thành chủ, có chỗ cho ngươi xen vào à? Người đâu, đưa tên chủ mưu muốn ám sát chủ tế này xuống, nghiêm hình thẩm vấn."
Phương Vũ chết tâm trong chớp mắt.
Sự kích động mà não bộ hắn nhận phải quá lớn, tầm mắt dường như cũng chỉ còn hai màu đen trắng, bên tai tựa như có một nghìn con ong đang kêu ong ong, hắn gống như bị bại não, không thể suy nghĩ được nữa.
Nếu Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch ngay từ đầu đã là một cặp thì từ đầu đến giờ, âm mưu của chúng quý tộc chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi!
Khổ cho hắn còn lạch bạch chạy đến phủ thành chủ, bày mưu hiến kế cho Nhan Túy, ngoài kế hoạch "huyết thư" ra, tất cả những kế hoạch và nhờ vả cũng vậy, nói không chừng lúc đó, Trầm Khinh Trạch đã nấp trong góc nào đó trong phòng mà cười chúng ngu ngốc!
Vụ ám sát bị lộ, mọi người có mặt trên quảng trường dần tỉnh táo trở lại từ trong sự chấn động, tiếng bàn tán ồn ào huyên náo lại bao phủ lấy toàn bộ quảng trường, buổi tối hôm nay trôi qua vô cùng kích thích, tâm trạng của mọi người cứ phập phồng lên xuống cứ như lái xe qua đèo vậy.
Một số người lớn tuổi với quan niệm cũ không thể hiểu được, vì sao một người đàn ông khỏe mạnh nói cong là cong?
Mà những người tuyệt vọng nhất chính là những thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu kia, các cô chưa quên được sự mến mộ đối với Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch trong tim, giấc mơ mình là thành chủ phu nhân, chủ tế phu nhân cứ thế mà tan biến trong sự vô tình.
Đa số mọi người trong thành Uyên Lưu đều là những con người chân chất thật thà, thành chủ và chủ tế đối đãi tốt với bọn họ, dẫn dắt thành Uyên Lưu ngày càng phát triển, trong vô thức, bọn họ cho rằng hai vị đại nhân ấy làm gì cũng đúng.
Nghĩ lại thì, việc hai vị đại nhân là một đôi dường như cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, chí ít thì không cần vì hai người có gì đó không hợp với nhau mà phải không ngừng tranh luận nữa rồi.
Trên khu khách quý, vẻ mặt đầy bất ngờ của Đế Á và Tuyết Lai cũng y hệt nhau, cô gái tiên tộc há hốc miệng to đến mức có thể nhét vừa luôn cả quả trứng đà điểu vào đó.
Đế Á mờ mịt quay đầu lại nhìn Hắc Ưng, tâm trạng của đối phương phức tạp, hắn cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.
"Hóa ra là vậy, thế mà lại là như thế này..."
Đế Á lẩm bẩm cười khổ,
"Ta từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, cái mà ta chưa từng nghĩ đến, chính là Nhan thành chủ lại lấy cách này để giữ chân Trầm Khinh Trạch lại. Mà thế thì ta không học theo được."
Sắc mặt của Hắc Ưng đầy khó hiểu:
"Ngược lại, tôi lại cảm hấy Nhan thành chủ chẳng giống là người sẽ khiến bản thân chịu thiệt thòi."
Người cũng đang lấy làm tiếc nuối giống thế còn có gã tiên tộc tóc vàng kia, Tuyết Lai phải mất đến mấy phút mới miễn cưỡng tiêu hóa được sự việc đầy kích thích trước mắt này, hắn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi:
"Xem ra kế hoạch của chúng ta cần phải thay đổi rồi."
Trên khán đài, những người có vẻ mặt phức tạp nhất thì phải kể đến bố Lý và Nhan lão phu nhân.
Cho đến giờ, bố Lý vẫn chưa thể tỉnh táo lại được, trong đầu ông đều là sao a Trạch lại đi thích một gã đàn ông được? Lẽ nào y không muốn có con ư? Bà xã với mấy đứa nhỏ mà y đã hứa thì sao? Tiệm rèn và đất ruộng trong nhà sau này giao lại cho ai bây giờ?
Tuy hiện tại, với địa vị của Trầm Khinh Trạch thì cũng chẳng cần những thứ này, nhưng bố Lý vẫn cảm thấy một sự mất mát rất lớn, vừa nghĩ đến việc nhỡ đâu sau này hai người gặp phải sự chỉ trích của người xung quanh thì ông lại bắt đầu lo lắng.
Nhan lão phu nhân thì biết được toàn bộ sự việc thông qua người hầu của mình, chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, ngược lại, bà chỉ cười cười, lộ ra sự vui mừng trong dự tính, bắt đầu an ủi ngược lại bố Lý bên cạnh mình.
Hội chợ ẩm thực của lễ vụ thu, sau một màn ám sát đầy buồn cười, cuối cùng cũng hạ màn.
Đối với rất nhiều người trong thành Uyên Lưu mà nói, tối nay nhất định là một buổi tối mất ngủ.
Những kẻ mong chờ sự đấu đá lẫn nhau giữa Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch, hoặc là đang chửi ầm lên trong ngục đá bên dưới phủ thành chủ, hoặc là đang thở dài tuyệt vọng trong nhà hàng đắt đỏ trên phố tường đỏ.
Chẳng phải người ta thường nói một núi không thể có hai hổ sao? Đã mở công ty gia đình rồi mà còn đi hợp tác với nhau đặt bẫy người khác, đúng là quá đáng!
Các sứ giả của các thành phố khác một bên thì khinh bỉ hành vi này của hai người, một bên thì không ngừng cho thuộc hạ chuẩn bị hậu lễ, xếp hàng trước phủ thành chủ để vào thăm hỏi--- nếu thành Uyên Lưu không trở nên hỗn loạn được thì cứ nịnh bợ chúng trước là tốt nhất.
※ ※ ※
Trăng lên cao.
Nhan Túy choàng áo ngủ làm bằng tơ lụa lên, bước ra từ phòng tắm, lần này cậu không giống như những lần trước, giống như yêu đương vụng trộm mà lén lút trèo vào cửa sổ của Trầm Khinh Trạch nữa, mà là quang minh chính đại mà đi vào bằng cửa chính.
Trầm Khinh Trạch vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, cầm bút, không biết đang viết cái gì.
Bận bịu cả một ngày, Nhan Túy lười biếng ngáp dài một cái, ôm lấy eo y từ phía sau, gác cằm lên hõm vai y:
"Anh vẫn đang bận gì thế?"
Lưng Trầm Khinh Trạch hơi cứng lại, rồi lại thõng ra rất nhanh, y không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng:
"Em nghỉ trước đi, tôi còn xíu nữa là xong rồi."
Nhan Túy chớp mắt, đột nhiên thoáng trông thấy vành tai hơi đỏ lên của đối phương, hai mắt bất giác trừng to, khúc khích cười thành tiếng:
"Ôi...chủ tế đại nhân lạnh lẽo vô tình, chắc sẽ không tới bây giờ mới bắt đầu biết xấu hổ đâu nhỉ?"
Cây bút trong tay Trầm Khinh Trạch ngừng lại:
"...Đừng có ôi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan: thần kinh phản xạ nhanh cỡ nào?
Trầm:...