Trời về đêm, màu sắc của bầu trời dần bị màn đêm bao phủ. Trên những con đường của đa số các thành phố trên đất bắc, lúc cảnh vật xung quanh sắp rơi vào sự tĩnh lặng cùng với bóng đêm sắp buông xuống, thành Uyên Lưu vẫn đương trong khoảng thời gian náo nhiệt của cuộc sống về đêm.
Tại quảng trường, trong khu giao dịch phía đông thành, những trụ đèn cứ cách mười bước chân lại được chiếu sáng, chúng drực rỡ như ban ngày.
Người dẫn chương trình cho người đẩy chiếc xe đẩy nhỏ chứa mặt hàng cuối cùng quan trọng nhất lên sân khấu, những quan khách, các thương nhân dưới khán đài vươn cổ nhìn về hướng sân khấu.
Chiếc xe đạp của đợt hội chợ triễn lãm trước, cho dù là ý tưởng thiết kế, vẻ ngoài hay là tính thực dụng thì đều đủ để khiến người ta ngạc nhiên vô cùng, tối nay chẳng biết sẽ có loại kinh ngạc nào nữa đây.
Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, cùng với Tuyết Lai, de và những người khác đều yên lặng ngồi tại khu dành cho khách quý.
Ánh mắt của Đế Á lướt qua khu quảng trường nhỏ, hắn hơi nhíu nhíu mày, hắn chẳng biết có phải mình đã nhìn nhầm hay không, binh lính canh gác tối nay dường như hơi kỳ lạ, trông ngoài mặt thì thấy tổng số binh lính đã bị giảm đi, thưa thớt, thế nhưng người đứng chốt ở những vị trí quan trọng thì lại trở nên nhiều hơn.
So với những thương nhân và các sứ giả đến từ các thành phố khác một lòng một dạ trong mắt chỉ có tiền thì họ chẳng quan tâm lắm đến những mặt hàng mới phát minh được của thành Uyên Lưu này, mà thứ thật sự khiến họ cảm thấy hâm mộ, chính là sự phồn vinh và giàu có của nơi này.
Bao gồm luôn cả thành Minh Châu, từ trước đến nay chưa từng có một chợ giao dịch của thành phố nào lại được diễn ra vào ban đêm cả, vì giá cả của nến quá mắc, hơn nữa còn phải tốn người tốn của để phòng hờ hỏa hoạn.
Không chỉ riêng tại đất bắc mà đa số những thành phố trên đại lục, người dân thường hầu như chẳng sinh hoạt về đêm bao giờ, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ban đêm không có ánh sáng, cũng không có nhiều hoạt động giải trí mấy, ở trong nhà, ngoại trừ ngủ ra thì chỉ còn lại một thú vui là tạo ra con nít mà thôi.
Do sự thiếu thốn ánh sáng nên đã dẫn đến việc thời gian làm việc và giao lưu xã hội của mọi người bị hạn chế, chỉ có thể diễn ra vào ban ngày.
Mà thành Uyên Lưu thì lại nhờ vào việc những ngọn đèn dầu giá rẻ và phổ biến mà thay đổi đời sống sinh hoạt nghỉ ngơi của mọi người, thời gian dùng nó mỗi ngày trong công việc, trong giao tiếp xã hội và giải trí kéo dài thêm được từ ba đến bốn tiếng đồng hồ.
Buổi hội chợ triễn lãm hàng mẫu vào buổi tối hoàn toàn không làm gián đoạn đến lễ hội ẩm thực của ban ngày, trong khoảng thời gian một ngày, tiền kiếm được tăng gấp hai lần.
Mấy tiếng đồng hồ tuy là ngắn, chỉ chiếm từ một phần ba đến một phần tư của ban ngày, thế nhưng theo thời gian dài, năm này qua tháng nọ, chúng sẽ tích lũy được vô số những cái một phần tư đó thì tài chính sinh ra của thành Uyên Lưu sẽ càng lúc càng bỏ xa những ngôi thành khác.
Bao gồm cả đa số những quý tộc và sứ giả của Đế Á, họ chỉ cho rằng thành Uyên Lưu đang có ý muốn khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi.
Duy chỉ có Tuyết Lai là suy sét được đến một tầng sâu hơn nào đó, thương minh bích không dùng thương mại để lập quốc, chẳng đáng ngờ khi nói họ nhạy cảm hơn đối với những vấn đề liên quan đến sự gia tăng tài sản.
Tuyết Lai cũng từng nghiên cứu về đèn dầu trên thị trường của thành Uyên Lưu, cấu tạo của nó thì cũng chẳng phức tạp, tuy nhiên, linh kiện bên trong tuy rất tinh xảo, thế nhưng những người thợ lành nghề có kinh nghiệm cũng hoàn toàn có thể mô phỏng theo đó mà chế tạo lại được.
Thế nhưng vấn đề nằm ở việc tại sao thủy tinh mà thành Uyên Lưu tạo ra lại có thể vừa trong mà lại vừa rẻ đến thế? Ngoài thủy tinh ra thì những nguyên liệu khác vốn không thể đạt được mức độ chiếu sáng đó.
Tuyết Lai ở lại du ngoạn tại thành Uyên Lưu mấy ngày liền, hắn phát hiện ra được trên phố có không ít những người giàu có, ngay cả cửa sổ cũng làm bằng thủy tinh, mức độ xa xỉ có thể so sánh được với cả phủ thành chủ của thành Minh Châu luôn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, còn có cả con xe đạp thần kỳ này nữa.
Tuyết Lai cũng chưa từng được thấy qua tận mắt, thế nhưng nơi tình báo của chi nhánh Thương hội Bích Không đã phát họa lại một trang bản thảo trong thư từ lâu, về nguyên lý của xe đạp, nói rõ là không thành vấn đề, thế nhưng, để tay không mà chế tạo ra được một phát minh như thế thì ngược lại, đấy lại là một việc không đơn giản.
Những thương nhân lớn cũng tương tự như chi nhánh của thương minh bích không tại thành Minh Châu, họ cũng muốn sao chép chế tạo lại xe đạp, thế nhưng cũng không ngoại lệ, họ đều thất bại cả, đừng nói là dây xích xe, ngay cả trục bánh rỗng bằng thép, muốn đúc ra được nó cũng phải phí không ít công sức.
Bỏ chi phí vốn để đầu tư vào thứ này thì chẳng bằng mua bán nô lệ còn đơn giản và trực tiếp hơn.
Tuyết Lai đương nghiêm túc suy ngẫm về bí quyết làm giàu của thành Uyên Lưu thì nữ tiên tộc thắt bím bên cạnh hắn đang ôm lấy một lọ mật ong ướp đào màu vàng, cho vào miệng từng miếng một mà nhai, đến mức cả miệng cô phồng lên.
Ánh mắt của Tuyết Lai hơi lóe lên, hũ mật đó cũng là làm bằng thủy tinh, nhưng nó dày và chắc chắn hơn, miệng hũ dùng bấc vò bằng gỗ nhét kín lại, thực phẩm dễ bị hỏng như trái cây các loại được ngâm bên trong cùng với mật ong, thế nhưng lại có thể giữ được độ tươi ngon trong một khoảng thời gian rất dài.
Tuyết Lai có hơi lơ đãng, chỉ là một bình thủy tinh, hắn đã liên tưởng đến rất nhiều thứ khác. Nếu thực phẩm có thể bảo quản tươi ngon được trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn dễ vận chuyển, thế thì việc vận chuyển lương thực đến những nơi xa xôi sẽ không còn là việc gây cản trở nữa...
Thế nhưng việc này lại liên quan gì đến tộc tiên ưa chuộng hòa bình đây? Tuyết Lai dường như tự giễu mà cười.
Phía bên kia, bên trên khán đài, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, người dẫn chương trình chậm rãi kéo tấm khăn lụa đỏ trùm bên trên ra.
Đó là một thiết bị bằng sắt với thiết kế kỳ lạ, mặt ngoài của nó được mạ một lớn sơn màu đen.
Một thanh sắt được gia công thành một góc vuông, cố định thẳng trên một cái bệ vuông bằng gỗ, bên phải là một mâm xoay quay tay, phía dưới là một tấm ván gỗ hình vuông, một cây kim thép nhọn được khảm trên tấm ván gỗ, đầu kim được được đục một cái lỗ cực kỳ nhỏ, một sợi bông được luồn qua lỗ nhỏ đó, nối liền với trục phía trên cùng.
Người dẫn chương trình đẩy chiếc xe đến trước mặt mọi người, lấy ra hai tấm Đda bò dày, xếp chồng chúng lên tấm ván gỗ phía dưới cây kim, nhẹ nhàng xoay mâm xoay một cái, chuyện kỳ diệu đã xảy ra---
Những bánh răng phía sau mâm xoay kéo theo thiết bị trục bằng sắt, kéo theo cây kim thép hạ xuống, bắt đầu chuyển động tới lui lặp đi lặp lại theo quy luật. Kim thép nhẹ nhàng dễ dàng đâm xuyên qua hai lớp da bò, sợi bông chạy liên tục, hoàn thành quá trình may vá.
Cho đến khi hai mảnh vải da bò kia được may lại hoàn toàn với nhau, tất cả những gì người dẫn chương trình đã làm chỉ là nhẹ nhàng xoay tay, cùng với di chuyển xoay vòng tấm da bò đó mà thôi. Hơn nữa, thành quả sau cùng sau khi được may lại, đường chỉ kín đến mức tựa như đã dùng thước để đo.
Cái gọi là người ngoài ngành thì xem góp vui, còn người trong ngành thì đánh giá tiềm năng, những quan khách và dân thường chẳng qua chỉ là cảm thấy nó thú vị, đối mặt với một thứ đồ mới thần kỳ, họ vô thức thốt ra tiếng tán thưởng và kinh ngạc.
Còn đối với những thương nhân thật sự am hiểu về ngành nghề dệt may mà nói, thì chiếc máy may quay tay mới mẻ vừa mới ra lò này hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của họ, thế nên trong một khoảng thời gian rất lâu, họ dường như đồng loạt không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc máy may trên khán đài mà ngơ ngẩn.
Chiếc máy may quay tay theo phong cách cổ xưa này là sản phẩm cơ giới được tạo ra bởi đại lễ mà hệ thống đã cho.
Theo Trầm Khinh Trạch thấy, cấu tạo của nó vẫn còn khá thô sơ, trước mắt chỉ có thể đi được những đường may cơ bản.
Do những linh kiện bên trong có khá nhiều loại và phức tạp, thế nên thời gian chế tạo một chiếc máy may quay tay khá lâu, giá thành cao, giống như xe đạp, nó tạm thời chỉ có thể trở thành sản phẩm sưu tầm, nhưng dù sao thì dùng để hù dọa những thương nhân và quý tộc này một phen cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Dưới khán đài, không biết là ai hô lên một tiếng "bán không", các thương nhân hệt như vừa tỉnh mộng, nhao nhao bắt đầu gọi giá, giá cả từ một tệ, tăng thẳng đến năm trăm tệ.
Nhất thời, cả hội trường tựa như trở thành phòng đấu giá, tiếng hét giá tranh giành liên tục không ngừng, gần như át mất cả tiếng của người dẫn chương trình.
Sau khi nhận được câu trả lời rằng đây là vật phẩm không rao bán, những thương nhân lại bắt đầu thở dài, cảm giác tiếc nuối lan ra, ai cũng oai oán, hệt như lúc ôm bụng đói mà giã từ lễ hội ẩm thực vậy.
※ ※ ※
Là một trong số ít những quý tộc được giữ lại của thành Uyên Lưu, Phương Vũ cũng có được may mắn được mời đến tham dự buổi triển lãm này.
Cả tối đó, hắn đều ngồi tại chỗ ngồi của mình, đứng ngồi không yên, chốc thì lo lắng việc ám sát xảy ra sự cố, chốc lại lo rằng sẽ bị Nhan Túy qua cầu rút ván.
Từ lúc bắt đầu, Phương Vũ đã chuẩn bị xong cho mình hai con đường, nếu mọi chuyện được tiến hành theo kế hoạch thì thôi, còn nếu nhỡ đâu Nhan Túy dùng hắn xong thì vứt thì Phương Vũ và đám quý tộc đứng sau lưng hắn cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Chúng tạm thời in ra mấy trăm tờ "huyết thư", bên trong vạch trần rõ ràng âm mưu Nhan Túy muốn xử lý Trầm Khinh Trạch, một khi Nhan Túy muốn xong chuyện giết người diệt khẩu thì mấy trăm tờ "huyết thư" này chính là lợi thế chết chùm của chúng.
Ít nhất thì trước mắt, Nhan Túy quả thực điều đi rất nhiều binh lính, để cho chúng dễ bề hành động.
Nghe bên tai tiếng ganh đua hét giá ỏm tỏi, Phương Vũ bĩu môi, phân nửa là ghen ghét, nửa còn lại là dành cho phương hướng triển vọng của vật phẩm trên khán đài.
Chẳng phải chỉ là cây kim may áo thôi sao? Có cái gì đáng để tán tụng chứ? Đợi đến lúc Trầm Khinh Trạch chết rồi, chẳng phải những món bảo bối này cũng sẽ trở thành món hời cho Phương gia nhà hắn hay sao?
※ ※ ※
Trên hàng ghế của khách quý, sắc mặt của sứ giả các nước lại không giống thế, Đế Á có hơi bất ngờ, thế nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, gom hết những sản phẩm may vá trong thành Minh Châu lại cũng có thể quấn được một vòng quanh thành trong, chỉ là một cái máy may thì có là gì.
Tuyết Lai cạnh bên hắn thì lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn vô cùng hiếm thấy, máy móc, linh kiện, bánh răng, kim thép, những thứ này hắn đều không lạ gì, trong một tổ hợp, thế mà lại hoàn toàn trở thành một sự tồn tại vượt quá sự tưởng tượng khác!
Càng đáng sợ hơn là sự chấn động mà ý tưởng thiết kế của nó đem lại --- thao tác vận hành cơ giới hóa đơn giản, thay thế cho lực lượng lao động phức tạp.
Trong tiếng ồn ào và tán dương sôi nổi, Tuyết Lai cau mày, tựa như một người ngoài cuộc tĩnh lặng.
Ánh mắt của hắn mờ mịt dừng lại trên khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch, đôi mắt xanh sau cặp kính im lặng quan sát từng cử động của đối phương.
Hắn càng ngày càng nghi ngờ lai lịch của Trầm Khinh Trạch --- nếu vị đế sư quá cố của Đế quốc Đại Hạ có được bản lĩnh này thì Đại Hạ đã thống nhất được đại lục từ lâu rồi.
"Tuyết Lai đại nhân, chuyến đi này xem ra rất đúng đắn."
Cô gái tiên tộc vét miếng đào vàng cuối cùng, nuốt vào, chép chép miệng,
"Không ngờ đất bắc hoang vu cũng có kẻ có trình độ này, hay là chúng ta bứng vị chủ tế này về Thương hội Bích Không đi."
Tuyết Lai mỉm cười:
"Nếu đối phương không chịu thì sao?"
"Việc này chẳng phải quá đơn giản ư? Trói về! Thành Uyên Lưu ít người như thế, đánh không lại Thương hội Bích Không của chúng ta đâu!"
Tuyết Lai nhìn nhìn cô gái tiên tộc bện tóc bằng dây gai ngây thơ đó, hơi đau đầu mà miết miết thái dương, tiền đồ của cả tiên tộc cuối cùng đang ở đâu vậy trời ơi?
※ ※ ※
Tay sát thủ ẩn nấp trong chiếc rương hàng bên ngoài, hắn dùng một tấm vải màu đen che lại nòng súng đang ngắm chuẩn về phía Trầm Khinh Trạch, hắn đã duy trì tư thế không nhúc nhích này hơn hai tiếng đồng hồ.
Tay sát thủ có hơi cáu kỉnh, nơi này tối tăm thiếu ánh sáng, mắt hắn bắt đầu căng lên, cơ thể cứng ngắc, thế nhưng hắn lại rất tỉnh táo.
"Chẳng phải chỉ là một gã thợ rèn phiền phức thôi sao? Có cái gì đáng ngạc nhiên cơ chứ."
Tay sát thủ âm thầm khinh thường một tiếng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, buổi triển lãm hàng mẫu đến hồi kết thúc, những thương nhân dưới khán đài cuối cùng cũng ổn định lại.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Trầm Khinh Trạch chậm rãi bước lên, là một chủ tế quản lý việc đồng án và tài chính, trong buổi tối cuối cùng của lễ vụ thu, Trầm Khinh Trạch đọc bài diễn thuyết tổng kết trước toàn thể mọi người.
Tại những lễ vụ thu trước, chủ tế luôn chỉ là một người mang tính đại diện, đưa lên lời chúc bội thu cho một năm mới, chọn ra những thứ to lớn nhất từ những nông sản mà mọi người dâng lên, nhẹ nhàng nói hai ba câu để tăng thêm sự cỗ vũ, thế là đủ để khiến người nông dân mang ơn rồi.
Trầm Khinh Trạch quyết định thay đổi một số điểm nhỏ không giống như thế nữa cho mọi người.
Ánh sáng từ ngọn đèn rực rỡ và ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của y, y vẫy tay, những tiếng vỗ tay như sấm dưới khán đài cuối cùng cũng lắng xuống.
Kim Đại đưa theo vài người hầu, hì hục khiêng một tấm ván gỗ cực kỳ lớn, dài đến hai mét lên, đặt nó lên giá gỗ. Trên tấm ván ép ấy có một bức họa bằng vải dày, trên đó dùng phẩm màu để vẽ thành một số đường nét và hình thù kỳ lạ.
Tiêu đề thì dùng mực đen, viết thành mấy chữ lớn --- "Sản lượng lương thực và tỉ lệ hoa màu trên một mẫu đất của thành Uyên Lưu trong năm 793 Dương Quang lịch".
Bên dưới tiêu đề, biểu đồ hình cột trên trục hoành và trục tung màu đen cho thấy sản lượng lương thực mỗi tháng cùng kỳ của năm ngoái và năm nay cùng với một đường cong biểu hiện xu hướng của nó.
Mọi người đông đảo dưới khán đài, ngẩn người giương mắt nhìn lên "bức vẽ" khổng lồ này, có người thì ngẫm nghĩ, có người lại mông lung chẳng hiểu gì.
"Chư vị."
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch quét qua tất cả mọi người một lượt,
"Lúc tôi mới đặt chân đến thành Uyên Lưu, nơi này vừa trải qua một trận chiến cực kỳ tàn khốc."
Thông qua dụng cụ phóng thanh đơn giản, giọng nói của y truyền đi khắp quảng tường, những tiếng thì thầm khe khẽ của mọi người dần biến mất, họ vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
"Lúc đó, ngoài thành là hằng hà đồng không mông quạnh, những đồng bào chết trong tay tộc nhân thú như cỏ rác, họ bị chôn vùi, mai táng trong bãi tha ma, trên bia mộ của họ thậm chí còn chẳng có họ tên, vì đa số các vị ngồi ở đây đều không biết chữ."
Khắp nơi lâm sâu vào sự tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi trên đất.
Bố Lý ngồi ở phía ngoài của khu khách quý, nhớ lại cái chết đầy bi thương của đứa con trai duy nhất của mình, mũi ông cay cay, mái tóc của ông đã hoàn toàn bạc trắng, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, dòng nước mắt ướt nhòa bên má, ông không muốn Trầm Khinh Trạch mất mặt, chỉ đành dùng ống tay áo nhè nhẹ lau đi.
Nhan lão phu nhân ngồi trên xe lăn bên cạnh, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
"Đáng lẽ là thời điểm nên tổ chức đại lễ, thế nhưng gom hết lượng lương thực của toàn bộ tòa thành của chúng ta lại, thậm chí còn chẳng đủ để một nửa dân số trong thành sống sót qua được mùa đông sắp đến."
Trầm Khinh Trạch chỉ lên cột trụ đầu tiên trên tấm biểu đồ, nó vừa ngắn lại vừa hẹp.
"Sau này, sau khi chúng ta đã thành lập đội thiết kiến và xây dựng sản xuất, có được một trăm mảnh ruộng thí điểm đầu tiên, nhờ vào sự lao động cần cù của người nông dân, những nông phu khai quật đường nước, những công nhân xây dựng guồng nước, những thợ rèn chế tạo ra nông cụ, thì vụ khoai tây đầu tiên của chúng ta mới được bội thu lớn."
Ngón tay của Trầm Khinh Trạch chậm rãi di chuyển trên tấm biểu đồ, những cột trụ bắt đầu trở nên cao hơn.
Những tiếng cười mừng rỡ đầy thiện ý vang lên từ dưới khán đài, sự thay đổi trên tấm bản đồ rõ ràng đến thế, mọi người bắt đầu dần hiểu được ý nghĩa của biểu đồ hình trụ là gì.
Tay sát thủ đang ghé mình tựa lên vách trong của chiếc rương hàng, hắn cười thầm trong lòng, kẻ sắp chết mà còn muốn chiếm spotlight à!
Trầm Khinh Trạch vẫn còn đang từ tốn diễn thuyết, giọng nói từ tốn nhưng trôi chảy:
"Thời điểm cuối xuân đầu hạ, những khu ruộng hoang, những mảnh vườn không nhà trống cộng lại, những mảnh ruộng công mà phủ thành chủ nắm trong tay đã đạt đến một nghìn hecta, cho đến hiện tại, con số này đã tăng gấp mấy lần."
Những quý tộc tại khu khách quý nghe thấy thì hơi tặc lưỡi, từ trước đến nay chưa từng nghe ngôi thành nào có thể có được nhiều ruộng công đến thế, đa số các trang trại đều là đất tư của các quý tộc, chỉ có những mảnh đất cằn cỗi nhất mới không bị những quý tộc chiếm đoạt mất.
Nghe đến đây, Phương Vũ cầm đầu đám quý tộc cũ điên cuồng gào thét trong lòng, tên ác ôn! y tước đoạt hết ruộng đất thuộc về chúng! Đánh rẻ tô thuế cho những kẻ bần dân! Thế mà lại còn dám trâng tráo khoe khoang ra ngoài!
Đáng tiếc, trên mặt của mọi người dân đa số đều tràn đầy những nụ cười, chẳng ai có thể nghe thấy tiếng lòng của chúng cả.
"Chúng ta có được nhiều trâu cày hơn, có được nông cụ sắt, gia súc kéo cày với năng suất cao hơn, có được kênh rạch tưới tiêu được quy hoạch có khoa học hơn, có được nhân lực dồi dào hơn, phương pháp trồng trọt chính xác hơn, cùng với những loại phân bón không thể thiếu."
Ngón tay của Trầm Khinh Trạch di chuyển đến cột trụ cao nhất trên biểu đồ:
"Hiện tại, tổng sản lượng lương thực của chúng ta đã gấp mười lần năm ngoái, hàng nghìn hecta ruộng đất mà chúng ta sử dụng, trí tuệ và đôi tay của mọi người, đã nuối sống hơn một trăm nghìn người!"
"Đây là điều kỳ diệu của thành Uyên Lưu!"
Giọng nói của y vang vọng khắp hội trường, trong chớp mắt, khắp hội trường lặng ngắt.
Những quý tộc và thương nhân vừa nãy còn chẳng buồn liếc mắt kia trong phút chốc á khẩu không nói nên lời, vì sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một năm mà thành Uyên Lưu lại có thể quật khởi được?
Cái gì gọi là kỳ tích hả, đây chính là kỳ tích đó!
Chênh lệch rõ ràng, những con số gây chấn động, chưa từng rõ ràng hơn đang hiện diện trước mặt mọi người.
Từ đói kém khắp nơi cho đến lương thực đầy thương khố, mỗi người bọn họ đều là những người tham gia, là những nhân chứng, chẳng có gì có đủ sức thuyết phục hơn những con số đang được bày ra trước mắt cả.
Trong đám đông, chẳng biết là ai hô lên một tiếng, ngay sau đó, những tiếng hò reo vang lên từ bốn phương tám hướng vọng về, tựa như biển hồ, ập đến như những cơn sóng lớn, xúc động vang vọng khắp hội trường!
Cả thành Uyên Lưu, tiếng hoan hô vươn thẳng đến tận trời!
Trong sự ồn ào đó, dù là Trầm Khinh Trạch, Nhan Túy trên khán đài hay là những sứ giả, các quý tộc của những thành phố khác, đều ngạc nhiên, tựa như đắm mình trong biển gầm dữ dội, họ cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân mà từ trước đến nay chưa từng nhận thấy.
Đế Á kinh ngạc quan sát xung quanh, cuối cùng, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Trầm Khinh Trạch, đây nhẽ nào chính là nguyên nhân mà thành Minh Châu bị thành Uyên Lưu đánh bại ư?
Hắn chẳng thể nào hiểu được, toàn bộ lực lượng mà họ có được chỉ là những con người bị xem là "dân đen" này.
Sau khi kinh ngạc trong chớp mắt, bên cạnh hắn, Tuyết Lai và cô gái tộc tiên hoàn toàn lặng lẽ, cô gái có hơi ngượng ngập, ngậm miệng, không đề cập đến việc cột Trầm Khinh Trạch lại đem về nữa.
Ở lại thành Uyên Lưu một tuần, những thứ mới mẻ mà cô thấy dường như còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại.
Còn tay sát thủ đang trốn ở nơi bí mật, nhắm vào Trầm Khinh Trạch kia, hắn hơi hoang mang mà buông khẩu súng trên tay xuống, hắn đột nhiên chẳng biết hành động ám sát đêm nay của mình cuối cùng là đúng hay sai nữa.
"Câu chúc" độc đáo của Trầm Khinh Trạch kết thúc, dựa theo tập tục, dân chúng dâng lễ cầm trên tay những "cống phẩm" của năm nay, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi đi lên khán đài.
Tay sát thủ nằm trong rương hàng chớp mắt cứng người, hai tay nắm lấy khẩu súng bắt đầu run rẩy.
Trên khán đài, Nhan Túy vô thức ngồi thẳng người lên, thân trên không nhịn được mà hơi nghiêng về trước, ánh mắt chăm chú khóa chặt lên người của Trầm Khinh Trạch.
Toàn bộ ánh nhìn của mọi người đều đang tụ lại tại một khắc này.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: đây là điều kỳ diệu của cheatcode thì có