(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Dư Tình là diễn viên chính của bộ điện ảnh “Tình dài lâu” vừa mới đóng máy, đêm nay đoàn làm phim mở tiệc chúc mừng tại khách sạn Bác Sơn cũng ngay tại tầng 32, tiệc đóng máy và lễ đàm phán hợp đồng của Cố thị và Hoài Mộng diễn ra ở hai phòng tại hai bên hành lang.
Lâm Dư Tình chán việc phải ứng phó với sự nịnh hót a dua và bồi rượu liên tục của đoàn phim, nên bỏ ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ lại may mắn gặp được một màn “kẻ cắp gặp bà già” đầy phấn khích ở cửa phòng vệ sinh này.
Người đại diện Chu Đồng của giải trí Hoài Mộng là một con quỷ đói sắc nổi danh trong giới làm nghề, ăn cả nam nữ, bắt nạt kẻ yếu, ưu điểm duy nhất là rất hậu đãi đối với những nghệ sĩ đã qua tay mình, gã lại am hiểu tâm lí coi trọng danh lợi của người mới có gặp nạn cũng không dám nên tiếng, vì vậy bắt chẹt người mới bao năm vẫn chưa bao giờ bị lật xe.
Không ngờ được thế mà hôm nay lại lật thuyền trong mương, rơi vào tay một con sói đuôi to giả trang thỏ trắng.
Lâm Dư Tình cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi xa lạ trước mặt, không biết là do dung mạo xuất chúng, hay là do ánh mắt khi “làm chuyện xấu” xong bị bắt gặp vẫn ung dung không sợ, tất cả đều khiến cho người khác phải khắc sâu ấn tượng.
Thương Hành vạn không ngờ đến sẽ gặp Lâm Dư Tình ở tình huống này.
Vị này không phải là người đứng đầu trong nhóm nam phụ nguyên tác, chẳng qua anh ta đang là ảnh đế nổi bật nhất hiện nay, từ báo chí tin tức cho đến quảng cáo trên vô tuyến đều là hình ảnh của anh ta, người được nhận lượng ánh sáng lớn như vậy, giả bộ không biết cũng rất khó.
Thương Hành nhanh chóng nhớ lại một chút quá trình nam chính nguyên tác quen biết với ảnh đế, hình như là trong chương trình gameshow ra mắt đầu tiên của nam chính. Bây giờ, đối với Lâm Dư Tình mà nói, hắn chỉ là một người qua đường lạ lẫm.
“Bịch” một tiếng vang lên, người đại diện vừa bị đấm ngã trong buồng cuối cùng cũng bò lên khỏi mặt đất.
Nhìn thấy Lâm đại ảnh đế đứng ở cửa, mặt Chu Đồng lúc trắng lúc xanh, so với việc bị Thương Hành vô danh nắm nhược điểm, gã hiển nhiên càng sợ hãi Lâm Dư Tình lời nói có trọng lượng trong giới giải trí hơn.
Chu Đồng xấu hổ mà xả một tiếng cười: “Lâm, Lâm lão sư, trùng hợp thế, sao ngài cũng ở…”
Lâm Dư Tình cười cười, vẻ mặt thản nhiên: “A, bên cạnh là tiệc đóng máy “Tình dài lâu”, tôi ra ngoài hóng gió chút. Hai vị đây – có cần hỗ trợ không?”
Anh ta nhìn về phía Thương Hành, cả người vờ như dựa trên khung cửa, dáng người chuẩn mẫu 1.88m cân xứng lại cao ngất, không mặc áo khoác, tay áo sơmi được xắn lên tới khuỷu tay, để lộ ra hai đoạn cánh tay rắn chắc.
Trước khi xuyên vào sách anh cũng đã diễn không ít phim hành động, thậm chí làm cả diễn viên đóng thế, nếu cần động thủ, không phải là không tạo ra được một thế võ đẹp.
Chu Đồng âm thầm đánh trống ngực, gã không tiếp xúc nhiều với cấp bậc tai to mặt lớn như Lâm Dư Tình, chỉ nghe nói đối phương là một tên mười phần trọng sắc, thậm chí trong một bài phỏng vấn đã công khai công bố “Mỹ nhân phạm sai lầm là có thể tha thứ”, khiến cho dư luận phải xôn xao.
Thằng nhãi này rõ ràng luôn giữ tình trạng độc thân, nhưng vẫn ra vẻ phong lưu đa tình như tình thánh, ra tay giúp đỡ cho hồng nhan lam nhan không phải chỉ một hai lần, nếu không, lấy đâu ra nhiều tin tức tình ái như thế?
Nếu như Thương Hành nhân cơ hội có mặt Lâm Dư Tình làm lớn chuyện… Chu Đồng rơi mồ hôi đầy đầu, thế thì thật là không sống nổi!
Gã gần như dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Thương Hành, người kia rũ mắt xuống, nghiêng người, không nhanh không chậm mà nói: “Lâm lão sư chắc là không biết, vừa rồi tôi và Chu tiên sinh có chút hiểu lầm nhỏ, cũng không phải chuyện lớn gì, đã giải quyết rõ ràng, ngài nói có phải hay không, Chu tiên sinh?”
Lần quanh co này, lưng Chu Đồng gần như thấm đẫm mồ hôi, rõ ràng là Thương Hành cho gã hạ bộ, giờ phút này gã vẫn không tự chủ được sinh ra vài phần cảm kích đối với cuồng đồ đã nắm được nhược điểm của gã vì đã không vạch trần.
Chu Đồng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười: “A, đúng đúng, một sự hiểu lầm nhỏ, hiểu lầm nhỏ thôi.”
Thương Hành cười ngại ngùng: “Lâm lão sư, tôi là người hâm mộ của anh, may mắn được gặp, anh có thể kí tên không?”
Nói xong vươn tay phải ra, mở lòng bàn tay, nhìn chăm chú đối phương.
Lâm Dư Tình ngẩn người, chợt kịp phản ứng, lấy một chiếc bút tùy thân từ trong túi áo, lưu một dòng rồng bay phượng múa lên lòng bàn tay hắn.
Thương Hành vừa lòng mà thu hồi tay, làm tư thế mời: “Vậy không quấy rầy Lâm lão sư.”
Thương Hành khí định thần nhàn và Chu Đồng cử chỉ cứng ngắc một trước một sau rời khỏi buồng vệ sinh, Lâm Dư Tình tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng hai người biến mất trên hành lang, hơi hơi híp mắt, lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
Anh lấy ra một chiếc hộp trong túi áo, ngón tay kẹp một điếu thuốc ra ngoài, châm lửa, khói mông lung thở ra, ánh mắt tối đen như nhìn vào khoảng không, lại giống như đang ngưng tụ vào một nơi nào đó.
Năm ấy khi còn làm diễn viên, anh cũng từng diễn qua mấy vai phụ kinh điển, đánh chết anh cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại xuyên vào nguyên tác tiểu thuyết thần tượng thô thiển đã bị nhà đầu tư đánh trượt trong lúc xét duyệt kịch bản.
Lâm Dư Tình trước khi xuyên vào sách từng là một diễn viên thất bại, vừa không có bối cảnh, cũng không có tài nguyên.
Tình huống vừa xảy ra trong phòng rửa tay này, anh cũng đã từng thấy, thế nhưng có thể hóa giải nguy cơ đảo khách thành chủ giống người trẻ kia thì thật là vạn trung vô nhất (tỉ lệ rất thấp).
Lâm Dư Tình chạy bảy tám năm làm diễn viên quần chúng, khó khăn tôi luyện một thân kỹ thuật diễn xuất, rõ ràng có một gương mặt không tầm thường nhưng tóm lại thời vận không tốt, chỉ có thể đóng một vài vai nhỏ không thu hút.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, chưa thật sự được nổi tiếng bao giờ, số lần tên tuổi xuất hiện trên điện ảnh và truyền hình thậm chí còn không nhiều bằng tin tức vụn vặt xung quanh.
Vất vả mãi mới có cơ hội diễn chính, không ngờ ngày tới nhận kịch bản thì dự án lại bị từ chối. Vận mệnh dường như luôn đối nghịch anh, chưa bao giờ cho anh một sắc mặt hòa nhã.
Rồi sau đó tỉnh dậy, Lâm Dư Tình đã thành song kim ảnh đế ở trong sách.
Sau khoảnh khắc mờ mịt, chỉ còn biết cười khổ.
Có lẽ anh thật sự không có mệnh của nhân vật chính, ngay cả xuyên vào sách rồi còn là vai phụ, lại còn phải tranh đấu gay gắt trên Tu La tràng vì một nam chủ ngây thơ, thậm chí cam nguyện buông tha bụi hoa, từ nay về sau nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu (ba ngàn con nước ta chỉ chọn một bầu).
Đáng tiếc cuối cùng làm chó cũng không được nhà ở, ngay cả khi đã được sắp đặt chính xác như thiết kế riêng làm nhân vật chính thì vẫn chỉ là kẻ bồi chạy cờ. Ngẫm lại thấy xót xa trong lòng.
Lâm Dư Tình tỉnh lại từ trong hồi ức, ấn diệt tàn thuốc, cuối cùng nhả một hơi khói thật dài.
Đến đâu hay đến đó đi, coi như vận mệnh của anh là ngàn năm diễn vai phụ, lần này, anh cũng muốn được làm chủ chính mình – muốn anh dựa theo nội dung nguyên tác tiếp tục làm một chiếc lốp xe dự phòng, mất trí vì một đóa tơ hồng vàng bình thường mà buông tha một khu rừng lớn?
Không có cửa.
※※※
Nghe thấy tiếng bước chân Lâm Dư Tình đã hoàn toàn đi xa, trong bóng tối chỗ ngoặt của hành lang, ánh mắt Chu Đồng nhìn chằm chằm Thương Hành rất phức tạp, sắc mặt rất là khó coi.
Cũng không biết người kia từ chỗ nào chui ra, rốt cuộc có lai lịch gì, mà không ngờ cũng có lúc bản thân nhìn nhầm, rõ ràng bề ngoài trông thanh thuần, kì thực đầy bụng toàn nước bẩn!
Chu Đồng vừa nhớ tới cảm xúc phập phồng vừa rồi, da mặt chảy xệ co rút dữ giội, gã hít sâu vào một hơi: “Vừa rồi, vì sao cậu không khai ra tôi?”
Ánh mắt Thương Hành hiền lành, không lạnh không nóng mà chỉ cười: “Viên đạn đã lên nòng mà chưa bắn mới là hữu dụng nhất.”
Chu Đồng suýt chút nữa bị nghẹn, không thể nói nữa, mí mắt run lên: “Đến tột cùng cậu là ai? Tôi đắc tội với cậu chỗ nào?”
Thương Hành xòe hai tay ra: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một người mới muốn nếm thử sự phát triển của giới giải trí thôi, tôi yêu cầu cơ hội, anh muốn bảo toàn danh dự, và hãy nhớ kĩ giáo huấn lần này, đừng làm bậy nữa, anh nhìn đi, ba việc này đều hoàn mỹ, không phải là rất tốt sao?”
Chu Đồng ác nghiệt nói: “Bạn trẻ à, lá gan cậu lớn lắm, cậu không sợ tôi tìm người xử lí cậu sao?”
Thương Hành chậm rãi vươn tay phải ra, quơ quơ: “Lâm lão sư thật là một người tốt, không chỉ kí tên, còn đặc biệt để lại phương thức liên lạc, anh có thể xử lí tôi cùng với anh ta được không?”
Chu Đồng nghẹn lời không biết nói gì, thần sắc biến ảo một trận, mới bất đắc dĩ nói: “Được, xem như cậu lợi hại, tôi đây công nhận tài!”
※※※
Cố Lẫm thấy Thương Hành rời đi thì không gọi trợ lý truy cứu chuyện này nữa, hiện tại đã có nhân viên công tác cao cấp Chu Đồng nhiều kinh nghiệm dẫn dắt, Thương Hành lần thứ hai bước vào hội trường, cũng không phí nhiều khí lực.
Vừa rồi đi quá vội, Thương Hành lo lắng ly rượu có vấn đề kia, lại tìm được người phục vụ xác nhận có phải anh ta vừa bê khay qua không.
Người phục vụ ngẩn người: “Hình như… Lúc ấy bị Cố tổng cầm đi.”
Thương Hành quả thực tối sầm con mắt —— phiền toái lớn rồi!
Đàm phán giữa giải trí Hoài Mộng và tập đoàn Cố thị tiến hành thập phần thuận lợi.
Giải trí Hoài Mộng là một công ty giải trí tổng hợp mảng điện ảnh và truyền hình uy tín lâu năm, nhưng mấy năm gần đây không thu hút được nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, dần dần đi xuống dốc, mà đối thủ cạnh tranh Ôn thị nắm trong tay tập đoàn Thiên Hà lại gặp may kéo được nhiều người mới tới không ngừng.
Lần thu mua này, tư bản Cố thị rót tiền vào Hoài Mộng, thế tất muốn nhấc lên cạnh tranh với tập đoàn Thiên Hà, tự nhiên trở thành chú mục tiêu điểm của nhân sĩ trong nghề.
Tuy là sân nhà giải trí Hoài Mộng, nhưng Cố Lẫm mới là đối tượng phỏng vấn chính của phóng viên truyền thông trong hội trường.
Lúc này đang đúng phàn để cho phỏng vấn tự do, Cố Lẫm bị các phóng viên vây trong vây ngoài ba tầng, làm thành một cái vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp.
Anh đứng ở tâm vòng luẩn quẩn, bị mồm năm miệng mười làm cho đầu váng não trướng.
Ngày xưa, những tình huống thế này phải nói là thường xuyên như cơm bữa, mà Cố Lẫm thì luôn có biện pháp thuận buồm xuôi gió để ứng phó với truyền thông.
Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, đèn thủy tinh lớn trên trần nhà xoay tròn chói mắt, ánh sáng loáng thoáng trước mặt lúc tỏ lúc mờ, bên tai còn có hàng trăm con vịt đang ồn ào ầm ĩ không được yên bình.
Hai tay của Cố Lẫm buông thõng bên hông, anh vuốt vuốt nhẹ mép quần, thấy ngón tay hơi hơi run rẩy, lòng bàn tay đã ướt sũng.
Ngũ giác dần dần mơ hồ, hướng máu sôi trào trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng, một lớp đỏ mỏng dần lan dọc theo cổ lên má, Cố Lẫm mím thật chặt môi, gian nan duy trì tư thế đứng như thường.
Dược lực tới hùng hổ, từ lúc phát hiện cho đến lúc phát tác cùng lắm chỉ ngắn ngủn vài giây.
Anh không rảnh để suy nghĩ xem mình bị bỏ thuốc vào lúc nào, chỉ giữ để không bị các phóng viên xung quanh nhìn ra manh mối, anh đã tốn rất nhiều sức lực rồi, bây giờ việc cấp bách là, làm thể nào để thoát thân một cách thật tự nhiên.
Nhưng mà Cố Lẫm ngụy trang quá tốt, không riêng gì các phóng viên, mà ngay cả trợ lý của anh cùng nhóm bảo vệ bên ngoài, không có một ai phát hiện trạng thái của anh không ổn.
Cố Lẫm đã không có cách nào mở miệng, bất luận trả lời vấn đề gì của phóng viên, há mồm ra chỉ là tiếng thở dồn dập, anh miễn cưỡng bước ra một bước nhỏ, ánh mắt quét về phía trợ lý bên ngoài, đáng tiếc một phóng viên thấy chỗ trống lại bổ vào chen ngang, triệt để chặn mất tầm mắt của anh.
Cũng chặn mất hy vọng xin được giúp đỡ.
Sắc mặt Cố Lẫm hơi đổi, không quan tâm phong độ và dáng vẻ nữa, theo bản năng đưa tay đẩy phóng viên chung quanh ra ——
Không nghĩ tới, mới vừa vươn cánh tay, lại bị một đôi tay cứng rắn vững vàng đỡ lấy.
“Xin phép mọi người nhường đường. Phần phỏng vấn tự do đã kết thúc. Cố tổng sắp phải tới một hội nghị trọng yếu, thứ lỗi.”
Ai?
Cố Lẫm dỡ được xuống hơn phân nửa trọng lượng cơ thể, chân như nhũn ra, gian nan chuyển động cổ, giương mắt thoáng nhìn qua ——
Dưới ánh đèn flash và ống kính dày đặc, khuôn mặt tươi cười của Thương Hành dường như được ánh sáng phủ lên một lớp lọc hư ảo, đẹp chết người!
Cố Lẫm thở gấp, tốc độ máu chảy và tim đập còn nhanh hơn.
Anh nhắm mắt lại, nghĩ, đều là ảo giác của thuốc.
※※※
Tin tức được phát đồng thời cả trên TV và internet, chú ý tới buổi hiệp đàm này, không chỉ có nhân sĩ trong ngành và giới truyền thông.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi khác của thành phố, trong một biệt thự an tĩnh dựa lưng núi, ánh sáng từ phòng ăn hắt qua cửa sổ sát trần, dập dềnh dừng trên mặt nước bên ngoài cửa sổ, soi sáng vài con cá chép đỏ lặng lẽ bơi qua.
Trong phòng ăn, có một chiếc bàn tròn màu đỏ thẫm, bên trên là những đĩa men ngọc lộ nét cổ điển đựng những món ăn tinh tế.
Chủ nhân biệt thự mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen kiểu Hoa, đang chăm chú ăn cơm.
Bên cạnh y là một cậu trai ước chừng hai mươi tuổi, ngồi nhích tới nhích lui, dùng đũa gẩy gẩy mấy miếng ớt xanh trong đĩa, đang tỏ ra không muốn ăn cơm:
“Anh, anh xem tin tức đi, Cố thị lại thu mua một công ty giải trí, tỏ rõ muốn đối nghịch với anh kìa.”
Cô gái ngồi đối diện cậu trai quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, nói một tiếng:
“Hai anh nhìn kìa, bảo vệ bên cạnh Cố Lẫm cũng đẹp trai quá, ơ, em có cảm giác người này trông có chút giống với người con cả đã qua đời hai năm trước của Phương gia.”
Cậu thanh niên xem thường: “Em chỉ biết có trai đẹp là nhanh.”
Cô gái không phục, còn muốn đáp trả, nam nhân ngồi vị trí thủ tọa bỗng nhiên hạ đũa, giơ nhón trỏ lên gõ gõ xuống mặt bàn hai cái, không nhẹ không nặng, hai người trong giây lát phải im lặng.
“Không vừa ăn vừa nói.” Ánh mắt của y đảo qua, giọng nói ôn nhã tuy không thấy tức giận nhưng lại mang theo một áp lực vô hình.
Cô gái nhất thời bị áp lực ép tới cúi đầu, không dám mở miệng.
Khóe miệng tươi cười của cậu trai chưa kịp nở rộ, lại nghe nam nhân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Ớt xanh cũng phải ăn hết, không được kiêng ăn.”
“…”
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dung: Rõ ràng là bộ phim bốn người nhưng tôi không được nhắc đến:)
Hôm nay có việc càng chậm, nhanh chóng quỳ xuống giải thích orz
________________________
Lão sư: bình thường dịch sang tiếng Việt là giáo viên, thầy… nói chung chỉ người có kiến thức có thể chỉ dẫn người khác, ngày nay nhiều ngôi sao trẻ của TQ cũng được gọi là lão sư, tui nghĩ vì thói quen khoa trương văn vẻ đề cao đối phương của đất nước này và do có nhiều chương trình tạp kĩ có huấn luyện viên là ngôi sao trẻ, nhưng cá nhân tui thấy từ ‘thầy’ chỉ nên dùng chỉ những người có chuyên môn cao hẳn, gọi bừa phứa nghe hơi bị hạ giá nên không chuyển nghĩa từ ‘lão sư’ vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");