Xấu Xí Lạnh Lùng

Chương 26: Hắn bỏ hẹn-tai nạn




LÁ LÁ LÁ, DƯA đã trở về và chậm chạp, lề mề hơn xưa.

Trong lúc đang nói chuyện với nó, thì cậu chạy tới chỗ tụi nó, hắn đuổi cậu ra ngoài nên cậu đành đi tìm nhỏ và thấy nhỏ ở đây, nó nhờ cậu đưa nhỏ về rồi gọi cho đàn em đem xe tới cho mình.

5 phút sau, xe mô tô được đem tới trước cổng bệnh viện, nó leo lên xe phóng tới chỗ bang hội tập hợp. Vừa mới tới thì đã có dàn hàng anh em trong bang ra đứng thành hai hàng chào đón nó, nó lạnh lùng bước qua, cũng đã đeo mặt nạ từ lâu, ngồi vào chiếc ghế cao nhất của bang, nó sắp xếp lại hệ thống bang:

-Đã điều tra được những kẻ nào phản bội chưa?_giọng nó trầm thấp, lạnh lẽo.

-Thưa chị, chúng em đã bắt được hết rồi ạ, nhưng chỉ sợ bang Blood..._một thanh niên, có vẻ thân tín với nó báo cáo.

-Không quan tâm, xử hết chúng ta ta, muốn đấu sao, thích thì chiều_nó nở nụ cười độc ác khiến cho tên đàn em ngạc nhiên đến rợn gáy.

-Thưa chị, chị kêu em đặt lịch hẹn với bang Evil, tối nay 8h00 ạ, bây giờ là 7h45, em nghĩ ta nên đi sớm ạ, để không mất hòa khí ạ._tên đàn em cung kính nói.

-Được._nó biết, nó suy nghĩ rằng hắn sẽ không tới vì còn đang trong bệnh viện với ả mà, liệu hắn có nhớ không chứ?. Nhưng nó vẫn muốn, muốn xem ả quan trọn tới đâu trong hắn. Tới nơi hẹn là một quán bar nổi tiếng, ngồi trong phòng Vip, nhâm nhi rượi một mình. Đợi, 30 phút, 1 tiếng, rồi 2 tiếng, nó mệt mỏi đứng dậy, trong lòng có chút xót xa, tức giận. Tại sao nó lại không điều khiển được cảm xúc bản thân thế này? Trong lòng hỗn loạn, nó ra lệnh cho đàn em giải tán, đi bộ một mình trên phố cho khuây khỏa và giải bớt rượi trong người nạp vào khi nãy, đang đi thì bỗng nhiên nó bị va chạm mạnh, người bạt ra vài bước chân, nhìn lại, thì ra là nó đụng trúng ai đó rồi.

-Xin lỗi_nó lạnh lùng nói rồi bước đi qua, bỗng nhiên cánh tay nó bị kéo lại, thân thể bị dội ngược quay lại, tức giận không kiềm chế nổi nữa, nó vung nấm đấm bao lâu không dùng tới nhưng còn mạnh hơn những kẻ lâu năm, tên đầu đàn bị nó đánh đến nỗi bật máu miệng, tức giận định tát nó thì bị nó nắm tay lại, tưởng nó phục, theo hắn nên nhẹ nhàng lại, nhưng sự thật phũ phàng. "Rốp" tiếng xương tay của hắn bị nó bóp đến đau đớn (không muốn nói từ nát ạ), đạp thằng đó té nhào xuống đất rồi lạnh lùng bỏ đi.

-Xoẹt._ánh dao sáng bóng lướt qua trong màn đêm, nó nằm trên đất, có máu, máu nhiều lắm. Bọn côn đồ thấy nó như vậy liền hoảng hốt vứt dao, dắt nhau bỏ chạy không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần, mọi người xung quanh bu lại đông lắm, chỉ trỏ nhiều lắm, nhưng sao tình người đâu mất? Họ chỉ nhìn vậy thôi sao?, không chút động lòng nào được bộc lộ. Họ vui thích khi có người nằm trên vũng máu à.( tg: mấy người ác quá, may có Dưa gọi 115 không là chết oy*rống lên*).

-Ò í e,....(không biết chuông báo cấp cứu hè hè)_Chiếc xe cấp cứu liên tục kêu réo, lao chạy trên đường cao tốc nhộn nhịp. Có phải do duyên phận, nó lại chung bệnh viện, cùng một phòng với ả (ta thích, ta muốn có "ngược nhẹ", nên ta bỏ qua quy tắc bệnh viện, ở chung phòng khi không có cùng bệnh, bỏ qua nhá nhá nhá nhá.)

P/s: Mọi người đừng bỏ truyện Dưa nha, tuy Dưa có lâu thật nhưng Dưa không cố ý au, dù là độc giả sàn hay ở đâu đi nữa Dưa vẫn luôn biết ơn mọi người đã ủng hộ cho Dưa. *biểu tượng biết ơn* yêu mọi người nhiều ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.