CHƯƠNG 986: ANH TA KHÔNG THOÁT KHỎI ĐƯỢC LÒNG BÀN TAY MẠC ĐÌNH KIÊN
CHƯƠNG 986: ANH TA KHÔNG THOÁT KHỎI ĐƯỢC LÒNG BÀN TAY MẠC ĐÌNH KIÊN
Bác Lâm thấy vậy, liền vội vàng mặc quần áo.
Cung kính đứng trước mặt Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, muộn rồi cậu còn đến đây là vì…”
“Tôi đến xem người ở dưới tầng hầm kia một lát.” Mạc Đình Kiên chậm rãi nói, bác Lâm theo anh lâu rồi nên anh cũng khá là khoan dung với ông.
Bác Lâm nghe thấy vậy, liền gật đầu: “Người đó gần đây không gây ồn ào nữa, buổi tối đưa cơm đến cho anh ta, anh ta cũng không nói gì.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh, liền bước vào trong.
Bác Lâm đi theo ngay sau Mạc Đình Kiên, lúc sắp đi xuống tầng hầm, ông liền bước lên phía trước mở cửa cho Mạc Đình Kiên.
Năm đó, Hạ Diệp Chi đã đốt cháy căn nhà này của anh.
Anh đã sống ở đây rất nhiều năm, Hạ Diệp Chi cũng vậy, vì vậy khi xây dựng lại, cũng sửa chữa lại càng tỉ mỉ hơn.
Bản thiết kế và vật liệu trang trí, đều do anh đích thân xem qua.
Ngay cả căn phòng dưới tầng hầm, cũng được dốc lòng thi công.
Vệ sĩ đứng đó nhìn thấy Mạc Đình Kiên, lần lượt cung kính lên tiếng: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn cánh cửa phía trước.
Bác Lâm lớn tuổi rồi, động tác có chút lề mề.
Mạc Đình Kiên cũng không giục ông, bình tĩnh đợi cánh cửa mở ra.
Cuối cùng, bác Lâm cũng đã mở được cánh cửa, dịch người đứng sang một bên, cho Mạc Đình Kiên bước vào.
Phòng dưới tầng hầm này rộng rãi mà sạch sẽ, ánh sáng rực rỡ.
Mạc Đình Kiên bước vào, vệ sĩ theo sát ngay sau.
Đồ đạc trong căn phòng cũng được xem là đầy đủ, có giường có sofa, có điều không có TV và một số công cụ để truyền tin.
Lúc anh bước vào, người bên trong đang nằm trên sofa.
Nghe thấy động tĩnh, người đó lập tức quay đầu lại.
Là Lưu Chiến Hằng!
“Ây da!” Lưu Chiến Hằng nhếch mép, nở nụ cười dị thường: “Đến thăm tao à?”
Lưu Chiến Hằng ngồi dậy, nhìn ra phía sau Mạc Đình Kiên: “Chỉ mình mày đến thôi à? Diệp Chi không đến sao?”
Nói xong, nụ cười anh ta càng thêm cổ quái: “Cũng phải, nghe nói cô ấy không thể đi lại nữa rồi, cũng không tiện đến thăm tao.”
Song, lại thở dài đầy thất vọng.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên vốn dĩ đang bình tĩnh, nghe thấy Lưu Chiến Hằng nhắc đến Hạ Diệp Chi, đột nhiên thay đổi.
Lưu Chiến Hằng là một nhà tâm lí học, anh ta biết rõ cái gì có thể kích thích được Mạc Đình Kiên.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên như vậy, anh ta vô cùng vui vẻ.
Lúc ở trong tù, anh ta sống không tốt, cả người gầy đi một vòng.
Sau khi Tạ Sinh nhận nuôi anh ta, cho anh ta cơm no áo ấm, nhận một nền giáo dục tốt nhất, sau khi trưởng thành thì trở nên vô cùng nổi bật.
Nhưng bây giờ anh ta lại gầy đi, thêm cả việc bị Mạc Đình Kiên tính kế, cả người như bị ép lại bởi một luồng khí nào đó, vốn dĩ vẫn có thể ngụy trang thành dáng vẻ lương thiện ôn hòa, nhưng nay anh ta đã không thể duy trì nổi nữa.
Cả người anh ta toát ra một luồng khi u ám, dần dần lộ ra bản tính chân thật.
Người giỏi ngụy trang như anh ta, nay đã thất bại hoàn toàn, cũng không nhất thiết phải giả vờ làm gì nữa.
Gương mặt Mạc Đình Kiên khẽ nhăn lại, lạnh lùng nói: “Chuyện đến bước này rồi, vẫn không muốn nói?”
Hạ Diệp Chi rất thông minh cũng hiểu rất rõ về anh ta.
Ban đầu khi Ly đến tìm Mạc Đình Kiên thương lượng, Mạc Đình Kiên đã có suy tính riêng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, đồng ý với điều kiện của Ly.
Vì vậy, anh tạo ra một cơ hội cho Lưu Chiến Hằng vượt ngục.
Dã tâm của Lưu Chiến Hằng rất lớn, có cơ hội đương nhiên anh ta sẽ chạy trốn.
Nhưng anh ta không biết được, Mạc Đình Kiên đã ở bên ngoài chờ sẵn.
Anh ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Mạc Đình Kiên.
Nếu như Hạ Diệp Chi không xảy ra chuyện gì, Mạc Đình Kiên cũng không tính gặp lại Lưu Chiến Hằng nữa.