(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); CHƯƠNG 900: TỚ ĐỐ KỊ MUỐN CHẾT, MẤT MẶT THẬT
CHƯƠNG 900: TỚ ĐỐ KỊ MUỐN CHẾT, MẤT MẶT THẬT
Hạ Diệp Chi nghe vậy, bật cười: “Cậu lại tức giận rồi.”
“Mình tức giận gì chứ, đâu có.” Thẩm Lệ cố tỏ ra điềm tĩnh.
Hạ Diệp Chi vỗ vai cô: “Tớ đưa Hạ Hạ đi ngủ trước nhé, đợi nó ngủ rồi nói sau.”
Thẩm Lệ gật đầu: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi dỗ Mạc Hạ ngủ xong thì quay lại.
Thẩm Lệ vừa tắm xong, đang dựa vào đầu giường chơi game.
Nghe thấy tiếng động của Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn cô.
“Hạ Hạ ngủ rồi à?”
“Dạo này hình như nó ngủ không được ngon.” Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện với Thẩm Lệ, vừa lấy quần áo chuẩn bị tắm.
Thẩm Lệ hỏi: “Sao vậy? Có phải con bé thấy khó chịu ở đâu không?”
“Cơm tối con bé lại ăn ít quá, để tớ xem xem.” Hạ Diệp Chi lấy đủ quần áo: “Tớ đi tắm trước đã.”
Hạ Diệp Chi tắm xong, Thẩm Lệ vẫn ngồi đó chơi điện thoại.
Thấy Hạ Diệp Chi ra ngoài, cô đặt điện thoại sang bên cạnh.
Hai người lâu lắm rồi mới ngủ cùng một giường thế này.
Hạ Diệp Chi vừa nằm xuống, đã nghe tiếng Thẩm Lệ hỏi: “Còn nhớ lúc tụi mình học cấp 3 không?”
“Ừ, nhớ.” Hạ Diệp Chi nhớ lại hồi cấp 3 thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Nếu không gặp Thẩm Lệ, thanh xuân của cô chắc sẽ phải trải qua trong áp lực.
Nhà họ Hạ không ai quan tâm cô, trái tim của Tiêu Thanh Hà dành hết cho Hạ Hương THảo.
Có những người cùng huyết thống với mình, nhưng lại chẳng có duyên làm người thân yêu nhất.
Có những người xa lạ nhưng lại còn thân hơn cả người nhà.
“Lúc đó tớ còn tưởng cậu chỉ là một cô gái nhát gan mà lại rất can đảm mà thôi, nhưng không ngờ lúc đánh nhau trông cũng hung dữ phết.” Thẩm Lệ nói, có hơi hoài niệm.
Hạ Diệp Chi nín cười: “Có lần nào đánh nhau mà không phải do cậu mà ra, rồi tớ xử lý giúp cậu chứ?”
Thẩm Lệ cười đến là vui.
Thời còn học sinh, Thẩm Lệ không phải là hiền lành gì cho cam.
Gia cảnh tốt, cha mẹ tư tưởng tiến bộ, Thẩm Lệ được tự do mặc sức trưởng thành.
Lá gan to bằng trời, chẳng việc gì là không dám làm.
Lúc đó tính cách Thẩm Lệ không tốt lắ, tung hoành khắp nơi, bị người ta động vào thì vung nắm đấm hất bàn.
Hạ Diệp Chi lại luôn giữ sức lực âm thầm đứng cạnh, đợi Thẩm Lệ chịu không nổi nữa thì mới ra tay.
Hạ Diệp Chi sống ở nhà họ Hạ vô cùng khó khăn áp lực, nên tính cách cẩn thận tỉ mỉ.
Vì gặp được Thẩm Lệ, thanh xuân đầy áp bức đen tối của cô mới có thêm một tia ánh sáng.
“Ui chao, làm gì có. Rõ ràng là đám người đó gây chuyện trước mà.” Thẩm Lệ không chịu nhận.
Hạ Diệp Chi đổi tư thế nằm thoải mái hơn, hừ một tiếng không nói gì.
“Thực ra lúc đó tớ nghĩ, cậu xấu vậy, sau này gả đi thì phải làm sao…”
Hạ Diệp Chi quay đầu trừng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cười thành tiếng, rồi giả bộ tức giận nói: “Cuối cùng sau này mới phát hiện cậu còn xinh hơn cả tớ, bây giờ còn được gả vào chỗ tốt hơn! Tớ đố kị muốn chết, mất mặt thật.”
“Tối nay cậu sao vậy? Sao bỗng dưng lại nhắc mấy chuyện này?’ Hạ Diệp Chi cảm thấy Thẩm Lệ hơi là lạ.
Không hiểu sao lại hồi tưởng lại chuyện cũ thời thanh xuân.
Hơn nữa lại rất buồn.
“Chỉ là bỗng nhiên nhớ chuyện cũ thôi.” Thẩm Lệ nằm ngửa ra, hơi thất thần mà nhìn lên trần nhà, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi nhớ ra, lúc cô và Thẩm Lệ chính thức quen biết, bên cạnh Thẩm Lệ không có Cố Tri Dân.
Sau này mới biết, lúc đó Cố Tri Dân ra nước ngoài.
Cô mơ hồ nhớ lại, lúc cô quen Thẩm Lệ ấy, tâm trạng Thẩm Lệ đúng là không tốt.
Như ngọn nến dễ cháy, cứ thấy ai nhìn không thuận mắt là đánh nhau luôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");