(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); CHƯƠNG 894: KHÔNG CÓ KHĂN TẮM CỦA NAM GIỚI
CHƯƠNG 894: KHÔNG CÓ KHĂN TẮM CỦA NAM GIỚI
Mạc Đình Kiên khẽ cười: “Tính khí bây giờ đúng là cứng rắn hơn nãy rất nhiều.”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng liếc nhìn anh, Mạc Đình Kiên tỏ ra vô cùng đắc ý. Thế nhưng một giây sau, anh ta liền nhấc bổng Hạ Diệp Chi lên rồi bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi bị anh ấy dọa giật mình rồi giãy dụa đòi xuống.
Mạc Đình Kiên cứ ôm chặt lấy cô nhất quyết không buông. Anh chỉ nhỏ nhẹ nói: “Em nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức Mạc Hạ.”
Nghe vậy Hạ Diệp Chi liền im lặng. Mạc Đình Kiên liền nhân cơ hội này bế cô thẳng vào phòng ngủ. Vào phòng rồi anh liền đóng cửa lại, rồi anh đặt Hạ Diệp Chi lên ghế sô pha. Hạ Diệp Chi thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm, cũng may không phải là ghế sô pha chứ không phải là giường. Nghĩ đến những chuyện đó, mặt của Hạ Diệp chi liền đỏ bừng lên.
Mạc Đình Kiên cầm máy sấy tóc đi từ trong phòng tắm ra. Đợi đến khi Hạ Diệp Chi hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ấy đã cầm sẵn máy sấy tóc để sấy tóc giúp cô rồi. Người đàn ông ấy lúc nào cũng cương quyết như vậy. Thế nhưng Hạ Diệp Chi thì hơi tức giận, cô cố ý quay bên phải rồi quay bên trái tỏ ra không chịu phối hợp.
Lúc đầu Mạc Đình Kiên vẫn còn nhịn cô, sau đó, anh liền tắt máy sấy tóc đi rồi lạnh lùng nói: “Đừng động đậy.”
Câu nói tuy đơn giản nhưng lại hàm ý đe dọa khiến người nghe không thể từ chối. Hạ Diệp Chi dù không muốn bản thân sẽ ngoan ngoãn nghe lời Mạc Đình Kiên, thế nhưng cô vốn đã quen với việc đó rồi. Hay nói cách khác, lời nói của Mạc Đình Kiên có sức đe dọa quá lớn khiến người nghe luôn phải phục tùng theo.
Nhận ra thái độ của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhận ra bản thân đã hơi nặng lời với cô. Anh liền lập tức nhẹ nhàng nói: “Sấy khô tóc để em còn đi nghỉ ngơi sớm.”
Hạ Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên liền lấy tay dí nhẹ đầu cô: “Cúi đầu xuống.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, cô cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của Đình Kiên đang nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc của cô, kiên nhẫn sấy khô từng sợi tóc.
Một lúc sau, Mạc Đình Kiên tắt máy sấy: “Có thể đi ngủ rồi.”
Hạ Diệp Chi đi đến ngồi lên giường, cô ngồi đợi Mạc Đình Kiên cất xong máy sấy tóc ở trong nhà tắm đi ra. Thế nhưng anh ấy vào rồi không ra, Mạc Đình Kiên còn bật vòi hoa sen.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng nước chảy liền nhìn vào trong phòng tắm, cô không tin được rằng Mạc Đình Kiên đang tắm.
Đúng thật là…
Diệp Chi cảm thấy trên đời sẽ không còn ai có thể mặt dày hơn Mạc Đình Kiên được. Rõ ràng cô còn chưa tha thứ cho anh, thế mà anh ấy lại tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta làm như nhà của cô là nhà của anh ta vậy.
Hạ Diệp Chi vốn đã nguôi giận, thế nhưng nghĩ đến những việc này cô lại càng tức giận. Cô càng nghĩ càng thấy bản thân không nên dễ dàng tha thứ cho Mạc Đình Kiên. Cô đăm chiêu suy nghĩ tới mức Mạc Đình Kiên ra từ lúc nào cũng không hay. Đến khi anh ấy đi đến cạnh giường, Diệp Chi mới nhận ra hơi thở quen thuộc. Cô vừa nhìn lên đã thấy Mạc Đình Kiên đứng ngay bên cạnh. Anh ấy đang quàng khăn tắm bên ngoài. Chuyện này vốn chẳng phải chuyện to tát gì, thế nhưng khăn tắm mà anh ta đang quàng là của Diệp Chi. Chiếc khăn ấy quá nhỏ so với anh, vì thế nó chẳng che đậy được gì.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tắm trên người mình liền thản nhiên đáp: “Chỗ em không có khăn tắm cho nam giới.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");