CHƯƠNG 856: CẢM GIÁC VÔ LỰC
CHƯƠNG 856: CẢM GIÁC VÔ LỰC
Bên phía Cố Tri Dân bởi vì sau khi Mạc Đình Kiêu nói vậy đã không làm công tác PR nữa.
Mà Hạ Diệp Chi bên này cũng bởi vì Mạc Đình Kiên giả mạo cô đưa ra lệnh này nên bộ phận quan hệ công chúng cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Trong lúc nhất thời, Mạc Đình Kiên bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Xem trò vui, nói mát...
Chỗ nào cũng có.
Thậm chí còn có người nói Hạ Diệp Chi lạnh lẽo vô tình, không có lương tâm, quá tuyệt tình đối với Mạc Đình Kiên.
Dù sao tuy Mạc Đình Kiên đã sớm ly hôn với Hạ Diệp Chi nhưng anh vẫn để lại Mạc Thị cho Hạ Diệp Chi.
Chỉ bằng điều này này Hạ Diệp Chi cũng không nên không quan tâm đến chuyện của Mạc Đình Kiên.
Không chỉ có dân mạng nói như vậy, ngay cả người trong giới thượng lưu cũng đều nói Hạ Diệp Chi là người phụ nữ nhẫn tâm, tuyệt tình.
Ngay cả Thẩm Lệ cũng gọi điện thoại hỏi Hạ Diệp Chi rằng cô có ý muốn quan tâm đến chuyện của Mạc Đình Kiêu chút nào không?
Hạ Diệp Chi trả lời vô cùng dứt khoát: "Không cần."
Nếu Mạc Đình Kiên đã nói cô không cần quan tâm thì cô sẽ mặc kệ.
Cho dù cô là người phụ nữ nhẫn tâm thì đã sao?
Cô đã đi tới ngày nay thì còn quan tâm đến những chuyện này nữa sao?
Những thông tin được cho là vụ “bê bối” của Mạc Đình Kiên vẫn tiếp tục lên men, được đẩy lên hot search mấy ngày.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên đã sớm biến mất tăm trong tầm mắt của mọi người, những kẻ đó thảo phạt Mạc Đình Kiên trên mạng thì có tác dụng gì?
Không tìm được bản thân Mạc Đình Kiên, mà Hạ Diệp Chi đã ly hôn với Mạc Đình Kiên.
Bây giờ Mạc thị là của cô, nhưng cô lại không có liên quan gì với Mạc Đình Kiên.
Những người kia cũng ác ý phỏng đoán Hạ Diệp Chi, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
Cổ phiếu Mạc thị cũng bị tổn thất chút ít, nhưng chuyện này đối với Hạ Diệp Chi cũng chẳng gây ra được sóng to gió lớn gì.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ có rất ít chuyện có thể khiến cho cô tức giận.
Mạc Đình Kiên cũng được tính trong đó.
Hạ Diệp Chi đi thang máy đến bãi đậu xe dưới đất, cửa thang máy mới mở ra thì đã thấy Mạc Đình Kiên đứng bên ngoài thang máy.
Mạc Đình Kiên đội mũ lưỡi trai, ăn mặc đơn giản, áo sơ mi và quần dài, thoạt nhìn rất khó nhận ra trong đám đông.
Nhưng mà Mạc Đình Kiên được sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng lại không cách nào che lấp được khí chất tự phụ được nuôi dưỡng trong dòng dõi thế gia, cũng không cần trang sức phụ kiện xa xỉ mới có thể biểu hiện ra ngoài được.
Mạc Đình Kiên khí chất tự tin ngạo nghễ là bẩm sinh.
Hạ Diệp Chi hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn anh: "Bây giờ anh còn dám ra ngoài, cũng không sợ bị người ta chọi trứng thối trên đường sao?"
Giọng điệu nói chuyện của Hạ Diệp Chi rất khó chịu, mang theo vẻ mỉa mai hờ hừng.
Mấy ngày nay tần suất xuất hiện của Mạc Đình Kiên có hơi nhiều, thái độ của Hạ Diệp Chi trước sau vẫn tệ như cũ.
Mạc Đình Kiên đưa tay nâng mũ lưỡi trai lên nói: "Cho dù bị chọi trứng gà thúi cũng phải đón em tan làm."
"Nhờ phúc của anh, nếu không phải vì anh bây giờ tôi có thể thoải mái ở nhà viết kịch bản rồi, căn bản không cần chạy tới công ty mỗi ngày." Nếu không vì phải đến làm việc ở Mạc thị cô cũng không cần mời dì Trần chăm sóc Mạc Hạ.
Cả ngày xem hồ sơ mệt gần chết, lại còn mở cuộc họp, học một số thứ mà cô cho rằng cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ học tới.
Mạc Đình Kiên cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn Hạ Diệp Chi.
Sắc mặt anh trầm tĩnh, dáng vẻ rất bình thản giống như không quan tâm Hạ Diệp Chi nói gì anh cũng sẽ không giận.
Lúc anh mới trở về, Hạ Diệp Chi chê cười mỉa mai anh, nói lời ác độc anh còn có thể trở mặt.
Nhưng sau mấy ngày, anh đã có thể bình tĩnh nghe Hạ Diệp Chi mỉa mai mình, anh không chỉ không tức giận ngược lại còn mang theo dáng vẻ kiên nhẫn nghe những lời này của cô nữa.
Không trở mặt, cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn.
Chuyện này khiến cho Hạ Diệp Chi có một loại cảm giác bất lực như đánh vào bịch bông.