CHƯƠNG 811: CÔ TỪNG NGHĨ ĐẾN NHƯNG KHÔNG DÁM CHẮC CHẮN
CHƯƠNG 811: CÔ TỪNG NGHĨ ĐẾN NHƯNG KHÔNG DÁM CHẮC CHẮN
Tạ Ngọc Nam tuy không biết ai gọi đến, nhưng có thể làm cho Hạ Diệp Chi thay đổi nhanh như vậy cũng không có mấy ai.
Anh nhìn qua điện thoại của Hạ Diệp Chi rồi lên tiếng nói: “Tôi đi trước đây.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn anh gật đầu.
Chờ Tạ Ngọc Nam đi rồi, Hạ Diệp Chi vừa tiếp tục đi về nhà, vừa nghe điện thoại.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, nhưng không lên tiếng ngay.
Bên kia điện thoại vọng ra vài tiếng tạp âm, rồi vài giây sau trở nên yên lặng.
Trong không gian yên lặng, giọng nói của Mạc Đình Kiên càng trở nên trầm thấp hơn.
“Em và Tô Miên sao vậy?”
Giọng của Mạc Đình Kiên rất bình thản, nghe không ra cảm xúc của anh.
Hạ Diệp Chi biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến tai của Mạc Đình Kiên, chỉ là cô không nghĩ anh lại hỏi cô trực tiếp như vậy.
“Chuyện đó không quan trọng.” Giọng của Hạ Diệp Chi rất bình thản: “Hôm nay hẹn gặp ở đâu?”
Mạc Đình Kiên hỏi ngược lại: “Khu vực nhà em có phóng viên không?”
Hạ Diệp Chi khựng lại, hành động đó khiến cho Mạc Đình Kiên khẳng định trong khu vực nhà của Hạ Diệp Chi có phóng viên.
“Em đưa Hạ Hạ ra ngoài, có thể đảm bảo không bị phóng viên theo dõi không?” Mạc Đình Kiên hỏi.
Nói thật là Hạ Diệp Chi không dám chắc chắn.
Đây cũng là vấn đề mà cô lo lắng nhất.
Mạc Đình Kiên liền trực tiếp nói: “Để anh qua đó.”
Hạ Diệp Chi chần chờ chút rồi lên tiếng nói: “Được.”
Việc đã đến nước này, đây là biện pháp an toàn nhất.
Mạc Hạ muốn gặp Mạc Đình Kiên.
Cô không thể ngay lúc nhạy cảm này mà mạo hiểm đưa Mạc Hạ ra ngoài để lỡ bị phóng viên chụp hình được.
*
Hạ Diệp Chi Về đến nhà đã thấy Mạc Hạ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Cô bé còn tự mình thay áo váy mới mà Hạ Diệp Chi mới mua cho mình.
Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi trở về, cô bé liền chạy đến ôm chằm lấy cô: “Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp ba?”
“Ba sẽ qua đây, chúng ta không cần ra ngoài.” Hạ Diệp Chi sờ đầu của cô bé và nói.
Mạc Hạ chớp chớp mắt: “Vậy ba khi nào đến?”
Chỉ cần có thể gặp Mạc Đình Kiên, đối với Mạc Hạ mà nói thì ra ngoài hay ở nhà đều như nhau.
“Trước giờ trưa.” Thực tế thì Hạ Diệp Chi cũng không hỏi Mạc Đình Kiên chính xác khi nào anh đến.
Mắt Mạc Hạ sáng rực lên: “Dạ.”
Vết thương trên vai của Hạ Diệp Chi hôm nay phải đi thay băng, nhìn tình hình này chắc có lẽ phải đến tối mới đi được.
Đúng như dự đoán của Hạ Diệp Chi, trước giờ trưa Mạc Đình Kiên đã đến gặp Mạc Hạ.
Lúc anh tới chưa đến mười giờ.
Anh còn đem theo đồ chơi và búp bê.
Mạc Hạ vừa nhìn thấy anh xuất hiện, đã liền chạy qua ôm chằm lấy anh, ngửa đầu nhìn anh cười tươi: “Ba!”
Mạc Đình Kiên đưa đồ chơi cho Mạc Hạ, nhưng cô bé không vội tháo đồ chơi, mà cô liên miên chí cha chí chóe không ngừng nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi chỉ im lặng ở bên cạnh không nói gì.
Có thể Mạc Hạ bắt đầu cảm nhận được mình quá nhiệt tình với ba mà lại để mẹ bị bơ vơ, nên cô bé xoay đầu lại cười tươi nhìn Hạ Diệp Chi: “Mẹ.”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ nở nụ cười, rồi cô xoay qua nhìn Mạc Đình Kiên, bình thản hỏi: “Anh uống gì?”
Mạc Đình Kiên cũng không nhìn cô: “Nước.”
Hạ Diệp Chi đi lấy nước và đưa cho anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Trưa có ở lại ăn cơm không?”
Cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Hạ Diệp Chi muốn xác định một số việc.
Cô có nghĩ tới, nhưng lại không dám chắc chắn.
Thấy Mạc Đình Kiên do dự không trả lời, Mạc Hạ liền nói: “ Ba ở lại ăn cơm đi mà.”
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn Mạc Hạ và nói: “Ừ.”
Hạ Diệp Chi lên tiếng: “Vậy em đi chuẩn bị cơm trưa.”