CHƯƠNG 702. DÁNG VẺ GIỐNG NHƯ NGƯỜI LẠ
CHƯƠNG 702. DÁNG VẺ GIỐNG NHƯ NGƯỜI LẠ
Hạ Diệp Chi không để ở trong lòng, nhưng Mạc Gia Thành lại giống như có tinh thần, trên mặt tỏ vẻ ‘em hiểu mà’: “Em biết rồi, chị không có bạn trai đúng không?”
Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, lúc này Mạc Gia Thành mới cười hắc hắc, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hạ Diệp Chi tới đây một chuyến, vốn dĩ muốn nhìn Mạc Gia Thành một chút, muốn biết giữa cậu ta và Mạc Đình Kiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Mạc Gia Thành vô cùng kín miệng, cái gì cũng đều không nói, Hạ Diệp Chi cũng hỏi không ra được gì, liền không định ở lâu.
Cô muốn đến hiện trường nhà trẻ xem một chút, qua mấy ngày nữa liền phải vào tổ.”
Mạc Gia Thành vừa nghe Hạ Diệp Chi muốn đi xem nhà trẻ giúp Mạc Hạ, liền giống như theo đuôi nói: “Em cũng muốn đi.”
Mạc Hạ học theo, trông mong nhìn lại đây: “Con cũng muốn đi.”
“Con biết đi chỗ nào không?” Hạ Diệp Chi bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Mạc Hạ.
Mạc Hạ mờ mịt, nhìn Mạc Gia Thành, lại nhìn Hạ Diệp Chi, tức giận nói: “Đi chỗ nào?”
Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành đều nở nụ cười.
Hạ Diệp Chi bế Mạc Hạ đi ra ngoài: “Vậy con gọi điện thoại nói với ba một tiếng.”
Máy bàn trong biệt thự, Hạ Diệp Chi mang theo Mạc Hạ xuống lầu, đến phòng khách gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Lúc trước khi Hạ Diệp Chi ở nơi này, đã dạy Mạc Hạ làm thế nào gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Hiện tại Mạc Hạ còn nhớ rõ làm thế nào gọi điện thoại, ngồi ở trên sô pha ôm máy bàn tới gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi giúp con bé ấn loa.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, Mạc Đình Kiên nghe điện thoại trong nhà cũng thật nhanh.
Đầu tiên Mạc Hạ hỏi một tiếng: “Ba?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên bên kia có tiếng lật tài liệu, câu trả lời của anh nghe ra không chút để ý, hiển nhiên đang làm việc.
“Ba, con muốn cùng mẹ đến nhà trẻ, có thể chứ?” Mạc Hạ bỏ sót một chữ ‘xem’, nhưng Mạc Đình Kiên có thể nghe hiểu.
“Có thể, về sớm một chút.” Mạc Đình Kiên nhất định biết Hạ Diệp Chi ở một bên nghe, nửa câu sau này chính là nói cho Hạ Diệp Chi nghe.
Đôi mắt Mạc Hạ sáng lên, nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Ba nói có thể.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, chú ý tới điện thoại đã bị Mạc Đình Kiên cúp.
Mạc Gia Thành “Hừ” một tiếng, ngồi xuống sô pha ở một bên.
Hạ Diệp Chi nhìn cậu ta một cái, cậu ta liền quay đầu sang một bên.
Thật đúng là tính trẻ con.
Nếu Mạc Đình Kiên đồng ý rồi, Hạ Diệp Chi liền dẫn theo Mạc Hạ đi ra ngoài, còn dẫn thêm đứa trẻ lớn Mạc Gia Thành.
Sau khi ra ngoài, tiện đường nhìn một nhà trẻ, Hạ Diệp Chi còn chưa nói gì, Mạc Gia Thành liền phủ định, ghét bỏ nơi này không tốt, một đống khuyết điểm.
Hạ Diệp Chi cũng không phải rất vừa lòng, liền pass nhà trẻ kia.
Từ nhà trẻ ra tới, vừa lúc cũng tới thời gian cơm trưa.
Hạ Diệp Chi mang theo một lớn một nhỏ đến nhà hàng ăn cơm, trên đường chụp ảnh ăn cơm đăng FB.
Thẩm Lệ bình luận: “Cùng ai vậy?”
Hạ Diệp Chi trả lời: “Hai đứa nhỏ.”
Cô trả lời xong, liền làm mới trang, không nhìn thấy Thẩm Lệ đáp lại.
Qua vài phút, Thẩm Lệ mới đáp lại một chuỗi ‘ha ha ha’, đại khái cô ấy mới pháp ứng lại ‘hai đứa nhỏ’ mà Hạ Diệp Chi nói là có ý gì.
Quả nhiên, ngay sau đó cô ấy gửi tin nhắn cho Hạ Diệp Chi: “Nếu không phải hôm nay tôi có thông cáo, tôi cũng tới tìm mấy người chơi, hiện tại tôi không có việc gì, mở video nhìn xem!”
Hạ Diệp Chi đáp ứng đề nghị của Thẩm Lệ, cùng cô mở video.
Sau khi video mở ra, camera điện thoại mặc định của Hạ Diệp Chi là camera trước, vẻ mặt Thẩm Lệ ghét bỏ: “Ai muốn xem cậu chứ, tớ muốn xem hai đứa nhỏ.”
Hạ Diệp Chi kéo kéo khóe miệng, trực tiếp đưa điện thoại cho Mạc Gia Thành.
“Oa! Hạ Hạ ăn cơm cũng đáng yêu như vậy! Hello, Tiểu Thành ~” Thẩm Lệ cùng bọn họ tán gẫu rất lâu, một mình Hạ Diệp Chi ngồi ở một bên yên lặng ăn cơm.
Quả thực chính là hiện trường lật xe tình bạn plastic.
……
Hai ngày sau, Hạ Diệp Chi đến hiện trường mấy nhà trẻ nhìn xem, cuối cùng lại liên hệ với Thời Dũng.
Cô không chủ động liên lạc với Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên cũng không chủ động liên lạc với cô, câu thông giữa hai người đều dựa vào Thời Dũng.
Việc này làm cho Thời Dũng nhớ tới lúc hai người bọn họ cãi nhau trước kia, hai bên không muốn để ý tới đối phương, xem anh ta là ống chuyển lời hàng ngày.
Nhưng mà, quan hệ hiện tại của Mạc Đình Kiên cùng Hạ Diệp Chi, căn bản không phải cãi nhau, đã giống như người lạ.
Thời Dũng có chút cảm khái, xử lý chuyện này thật sự thoả đáng.
Sau khi tìm xong nhà trẻ giúp Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi nên vào đoàn phim.
Nếu không có Mạc thị đầu tư, Hạ Diệp Chi căn bản không cần luôn luôn cùng tổ.
《 mất thành 2》 lấy bối cảnh tại một thành phố ven biển ở phía nam, nơi đó khí hậu ấm áp, căn bản không cần mặc áo lông vũ, Hạ Diệp Chi chỉ mặc áo lông, cũng chỉ mang theo mấy bộ quần áo xuân thu, cùng quần áo mùa hè.
Cô và người của đoàn phim hội hợp ở sân bay, cô bước vào phòng chờ, liền thấy Tô Miên bị mọi người vây quanh.
Một khởi động máy liền định theo gót qua khứ sao?
Hạ Diệp Chi chọn một vị trí xa Tô Miên nhất ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống lấy di động ra, liền nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Cô Hạ.”
Thật ra Hạ Diệp Chi cũng không xác định có phải gọi cô hay không, dù sao lúc này tất cả mọi người đi lấy lòng Tô Miên, huống hồ cũng không nhất định chỉ một mình cô họ Hạ.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, liền thấy một gương mặt quen thuộc.
“Hứa Mộ Hàn?” Diễn viên chính 《 mất thành 1》, cũng là người đàn ông có quan hệ ‘không bình thường’ với Tần Thuỷ San.
Hai người đã không tính là xa lạ, nhưng Hạ Diệp Chi và Hứa Mộ Hàn cũng giới hạn trong loại quan hệ đóng phim, thân thiết hơn nữa cũng không có, giữa hai bên vẫn có chút mới lạ.
Hứa Mộ Hàn hơi gật đầu, lễ phép nói: “Chào cô.”
Hạ Diệp Chi lễ phép cười cười: “Chào anh.”
Hứa Mộ Hàn cũng không phải người nói nhiều, sau khi cùng Hạ Diệp Chi chào hỏi, liền không hề nhiều lời.
Hạ Diệp Chi lại có chút tò mò đánh giá Hứa Mộ Hàn một chút, tóc dài hơn một chút so với trong phim, trên người mặc áo lông vũ màu đen bình thường, đội mũ lưỡi trai, cả người thoạt nhìn rất bề bộn.
Hạ Diệp Chi tưởng tượng không ra, người đàn ông này yêu đương có dáng vẻ gì, trong phim anh ta có cảm tình diễn, nhưng chỉ là giả thiết của biên kịch đối với anh ta mà thôi.
Hạ Diệp Chi cố ý hỏi một câu: “Tần Thuỷ San đâu? Sao tôi không thấy cô ấy?”
Hứa Mộ Hàn cũng không lảng tránh vấn đề này, thành thật nói: “Cô ấy đi toilet.”
Ngược lai là Hạ Diệp Chi dụng tâm kín đáo, cảm thấy mình có chút đường đột.
Không bao lâu, Tần Thuỷ San liền tới đây.
Tần Thuỷ San gần đây, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lớn giọng gọi một tiếng: “Diệp Chi, cô tới rồi.”
Vừa rồi lúc Hạ Diệp Chi tiến vào có đeo khẩu trung, lực chú ý phần lớn người bên trong đều ở trên người Tô Miên, cho nên cũng không chú ý Hạ Diệp Chi tới.
Mà Tần Thuỷ San vừa mở miệng, lực chú ý của những người khác đều phóng tới trên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi híp mắt lại, trong giọng điệu ôn hoà lộ ra vài phần không vui chỉ có nhân tài mới có thể nghe ra: “Đúng vậy, tôi tới rồi.”